Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bản đồ khu vực

Tiểu thuyết gốc · 2029 chữ

Sau cuộc họp, An Phong giành mấy ngày để làm việc mà không ai biết. Hắn chỉ yêu cầu bút mực và giấy khổ lớn. Nên nhớ giấy viết thời này đều vô cùng quý do sản xuất thủ công. Nhiều sĩ tử còn phải lấy lá chuối làm hộ. Dù vậy, hắn đã cho bọn họ rất nhiều nên đáp lại cũng chả là gì.

Lại nói, đi theo vào hậu viện, bọn Cát Ti, Quảng Tế Pháp sư, Triệu Phong đều không hiểu An Phong định cho bọn họ xem thứ gì, chứ nếu chỉ nói chuyện thì không nhất thiết phải vào hậu viện làm chi. Hậu viện, hay còn gọi là mật viện, là nơi An Phong làm việc, nơi sẽ đề ra những quyết sách trọng đại, cũng là nơi lưu giữ những tài liệu quan trọng nhất.

Vào trong hậu viện, cả đám người đều nhìn bức địa đồ treo trên tường, chấn kinh không ít. Lần đầu tiên, bọn họ nhìn thấy một bức địa đồ rõ ràng đến thế. Nói chung thì đã số địa đồ chỉ dùng để ước lượng chứ hoàn toàn không chính xác. Nói về địa đồ, trên đó có đề : ‘Đông Dương Hải Đồ’.

- Không thể tin nổi!

Cả đám người cảm thán. Tuy đại nhân của bọn họ đã nói sẽ cung cấp bản độ nhưng không ai nghĩ tới độ chi tiết ở mức này. Với cả đám, đây đúng là việc chỉ có thần tiên mới có thể làm được.

Bức địa đồ này, An Phong đã dựa theo ký ức mà vẽ lại bản đồ khu vực Đông Á, trên từ Triều Tiên, Nhật Bản, dưới đến Mã Lai, Java, đông đến Phi Luật Tân, tây đến Xiêm La, Ai Lao. Mặc dù năng khiếu vẽ vời của An Phong không tốt lắm, nhưng so với năng lực vẽ bản đồ thời ấy cũng rõ ràng chi tiết hơn nhiều, chỉ có tỷ lệ là không được đảm bảo, chỉ có thể đại khái biểu thị phương hướng. Dù sao gã này cũng chỉ vẽ lại theo ký ức kia mà.

Phải nói dùng bút lông mà vẽ được thứ này đúng là kỳ tích. Hắn đã phải bỏ không biết bao nhiêu tờ giấy dù giá giấy thời này không hề rẻ. Dù vậy, gã quyết định phải tìm được bút chí hoặc bút lông ngỗng chứ không thể nào sử dụng thứ này để vẽ cho được.

An Phong chỉ bức địa đồ, nói:

- Đó là do ta vẽ lại theo ký ức, chỉ đại khái biểu thị phương hướng; còn khoảng cách, địa hình, phương vật cần các ngươi điều tra thêm.

Nguyên đám người há mồn. Chỉ dựa theo ký ức mà thế này thì không biết bản đồ thực sự còn thế nào nữa. Họ thật không dám tưởng tượng “Tiên giới” mà An Phong xuất phát là một nơi như thế nào.

Tên Phong thì không quan tâm nhiều như vậy. Hắn sau đó quay sang hỏi Cát Ti, một người thuộc tộc này, có tài buôn bán.

- Đảo Đài Loan ngoài khơi Phúc Kiến ngươi biết rõ chứ ?

Cát Ti cung kính nói :

- Hồi bẩm đại nhân. Thuộc hạ thường đi qua đó, cũng khá rõ. Tuy người Hán biết tới nó từ thời Tam Quốc nhưng ở đó không có dân cư Hán mà chỉ có các bộ lạc bản địa.

An Phong chỉ vào vị trí đảo Đài Loan trên bản đồ, nói :

- Từ đảo Đài Loan đi về phía đông bắc có một dãy đảo nhỏ, gọi là Lưu Cầu, nơi đó có vương quốc Lưu Cầu cai trị. Tiếp tục men theo nhóm đảo nhỏ này là đến Nhật Bản, người Minh hay gọi là Đông Doanh hoặc Phù Tang. Còn từ Đài Loan xuôi về phía nam cũng có 1 nhóm đảo nhỏ, men theo nó sẽ đến Lã Tống. Trước mắt, ta cần các ngươi khảo sát địa hình và cư dân của Lã Tống. Nghe nói nơi đó hiện giờ chưa có quốc gia, chỉ có các bộ lạc độc lập nhau.

Trên thực tế, Lưu Cầu xưa là 1 vương quốc độc lập; năm 1872, Nhật Bản chiếm Lưu Cầu, biến thành 1 phiên của mình, gọi là phiên Okinawa, đến năm 1879 thì trở thành 1 tỉnh; sau chiến tranh thế giới thứ 2 trở thành vùng ủy trị của Mỹ, người Nhật muốn sang đó phải có visa; đến năm 1972 mới được sát nhập trở lại Nhật Bản

Trong khi đó, Lã Tống là đảo Luzong của Philippin, Luzong là phiên âm ra latinh của tên gọi Lã Tống, giống như Hongkong – Hương Cảng, Shanghai – Thượng Hải ở bên Tàu, Singoa – Thuận Hóa ở Việt Nam. Phong cũng không thể nói Luzong vì không ai nghe hiểu.

Cát Ti mắt nhìn bản đồ, ánh mắt sáng lên, hỏi :

- Ý đại nhân là chúng ta sẽ mở mang khai phá nơi đó.

Việc khai phá đất hoang cũng chả có gì lạ. Các triều đình phong kiến đều khuyến khích khai hoang. Tuy nhiên, khai hoang cả một khu vực như thế này thì đúng là chưa từng có.

An Phong mỉm cười nói :

- Nơi đó tuy là đảo, nhưng trồng lương thực cũng rất tốt. Lại cách xa đất liền. Sắp tới chiến hỏa từ phương Bắc sẽ lan đến phương Nam, thiên hạ loạn lạc, đó sẽ là nơi phát triển tốt nhất.

Dù sao thì thời điểm chiến tranh Minh- Đại Ngu bình nổ, nơi này cũng khó tránh được tai họa. Hắn không muốn cuộc sống của người dân vừa tốt lại mà gặp phải loạn binh đao. So với tất cả các nơi, Philipine là nơi thích hợp nhất. Những khu vực còn lại nếu không phải ở quá xa thì cũng là do thế lực khác chiếm giữ. Hắn không thể nào mạo hiểm đạo quân chưa có kinh nghiệm của mình được.

Quân đã thiếu kinh nghiệm thì cần luyện. Nếu muốn luyện thì các bộ lạc ở Luzong lại trở thành đối tượng vô cùng thích hợp. Chỉ cần qua vài tháng, hắn sẽ có một lực lượng tinh nhuệ thật sự.

Chỉ vào địa đồ, An Phong lại nói tiếp :

- Từ Lã Tống đi men theo các đảo về phía tây nam là Mã Lai, tiếp nữa là Chà Và. Giữa Mã Lai và Chà Và có một eo biển hẹp thông sang nam Thiên Trúc. Nếu có cơ hội, các ngươi điều tra khu vực này cho ta.

Thiên Trúc hay đúng hơn là Ấn Độ. Cuối thời trung cổ, đầu thời cận đại, hàng loạt các thương nhân châu Âu đi sang khu vực này đều thu được món lời lớn. Hắn cũng muốn thử.

Cát Ti cung kính tuân mệnh, ánh mắt hướng về An Phong càng thêm sùng bái. Gã tin chắc rằng kể cả các thương nhân nhiều kinh nghiệm nhất cũng không thể biết rõ địa hình địa mạo như An Phong. Và rồi một ý niệm tự nhiên sản sinh : “Đại nhân là thần linh, đại nhân không gì là không biết”. Từ đó, lòng sùng bái chuyển hóa thành sự trung thành.

Trước thái độ này An Phong khá hài lòng. Hắn sau đó bảo Cát Ti :

- Ngươi hãy lo tổ chức các thương đoàn, sớm tiến hành việc đó. Ta mong có kết quả thật sớm. Chúng ta chỉ có thể hành động khi công việc của ngươi hoàn thành.

Cát Ti thấy mình được giao nhiệm vụ quan trọng, lòng rất hứng khởi, vâng dạ lui ra. Còn lại Quảng Tế Pháp sư và Triệu Phong, An Phong mỉm cười hỏi :

- Nhìn địa đồ, hai ngươi có cảm tưởng gì ?

Quảng Tế Pháp sư hỏi :

- Đại nhân. Ở Lã Tống, ngoài việc có thể trồng lương thực, còn có gì khác nữa không ạ ?

Tên xuyên không thấy vậy liền mỉm cười nói :

- Nhiều khoáng sản, nhiều gỗ quý, nhiều người. Một mảnh đất rất tốt để phát triển.

Mọi người đều ồ lên một tiếng. Nói thật lòng, khó để tin là có một vùng đất như vật thất sự tồn tại. Thực lòng, nếu Đại Việt hay Đại Minh muốn chiếm thì vô cùng đơn giản. Dù vậy, hai quốc gia này đều có những vấn đề riêng, không ai có thời gian để chiếm một vùng đất xa lạ.

Quảng Tế Pháp sư hỏi :

- Đại nhân. Nhiệm vụ của bọn thuộc hạ là gì ạ ?

Nhìn Triệu Phong chỉ đứng yên lặng một bên, thái độ nghiêm trang, An Phong thầm hài lòng. Gã này dòng dõi tướng gia, bản tính cẩn trọng, ít nói, hành sự trung quy trung củ, lại trãi qua chương của hắn, rất hợp ý của Phong. Do đó, Triệu Phong mới được cất nhắc làm thống lĩnh lực lượng quân sự của Tư Dung hành doanh.

Dưới trướng An Phong hiện tại có ba lực lượng quân sự chính : ngoại quân, nội quân và cấm vệ quân. Ngoại quân là những lực lượng bảo vệ bên ngoài, như quân đội của Lý Ngân ở Hải Vân Quan, quân đội của Phạm Thế Căng ở Hóa Châu, (dù Phong còn khuya mới tin tưởng mà đã phản bội dân tộc trong lịch sử), quân đội của Phạm Đống Cao ở Kiềm Châu, …; tổng quân số ước khoảng 5.000 người. Nội quân là lực lượng bảo vệ Tư Dung hành doanh, nhân số chỉ có 500 người, do Triệu Phong thống lĩnh. Cấm vệ quân là lực lượng bảo vệ An Phong, nhân số chỉ có 100 người, là lực lượng tinh nhuệ nhất, do Đinh An Bình thống lĩnh. Họ Đinh cũng có thân thế giống như Đào Anh, cha tử trận trong lần đánh nhau với quân Chiêm lúc trước, mẹ con theo An Phong đến Thánh sơn làm việc. Những người như Đào Anh, Đinh An Bình rất được An Phong trọng dụng.

Nhìn quân số như thế này, hầu hết có thế lực hiện tại đều sẽ cười một trận. Dù sao thì đây cũng là do hắn kiểm soát một khu vực quá ít dân cư. Dù vậy, nó lại khá thích hợp để tránh sự chú ý của quá nhiều thế lực. Thêm vào đó, đây có thể xem là lực lượng tinh nhuệ bật nhất thế giới hiện tại. Toàn quân đều được huấn luyện theo chế độ quân sự hiện tại, ăn uống đầy đủ, thêm chí lương. Mỗi ngày, hắn đều cho họ luyện tập với súng hỏa mai do bản thân chế ra nên sức chiến đấu vô cùng lớn. Trừ khi gặp quân địch áp đảo tuyệt đối về số lượng. Hắn hoàn toàn không có gì phải sợ.

Với lực lượng quân sự như vậy, chỉ cần kiến thiết xong hải quân, với phía bắc là đèo Ngang, phía nam là đèo Hải Vân, An Phong tin chắc rằng có thể giữ vững được vùng này nếu tương lai xảy ra chiến tranh. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải tích trữ đầy đủ lương thực, vũ khí. Dù vậy, việc chính phục Philipine cũng phải tiến hành ngày. Hắn cần một hậu phương vững chắc để đối đầu với nhà Minh, cường quốc hùng mạnh nhất thế giới vào thời điểm hiện tại

- Đại nhân! Xảy ra chuyện lớn rồi! – Một tên thủ hạ đi vào. – Thuyền buôn của ông cháu Thanh Vân bị cướp biển tấn công. Con số tổn thất lên tới hàng vạn lượng.

- Thanh Vân…! Nàng có bị làm sao không?

An Phong không giữ được bình tĩnh mà lên tiếng.

- Thủ hạ không rõ….

- Làm tức cho đội thuyền tới thám thính, điều tra rõ cho ta!

Tên Phong lên tiếng. Hắn hối hận vì lúc đó không nói rõ với nàng. Giờ đây, hắn quyết tâm phải bảo vệ người con gái đó bằng mọi giá.

Bạn đang đọc Đại Việt Thần Thánh Đế Quốc sáng tác bởi dangtuanviet2018
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dangtuanviet2018
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.