Đánh chìm thuyền của hải tặc
Mùa đông gió ngược vậy nên những chiếc buồm mành với cấu tạo chính giữa treo vào cột buồm gần như vô dụng. Việc di chuyển ngược gió dựa tất cả vào sức chèo thuyền của con người. Thuyền có thể vượt biển trong điều kiện này thì mấy năm nữa mới được nhà Minh đóng để phục vụ của chuyến hải trình thám hiểm của Trịnh Họa. Còn hiện tại, cả bốn chiếc thuyền gian nan mà tiến lên ngược theo gió bấc và có chút mưa phùn như người ta leo núi. Thời tiết không hề ủng hộ cho súng hỏa mai một chút nào. Đám thuyền viên phải vất vả lắm mới đảm bảo súng không bị ước.
“Đúng là đi biển thời xưa cực khổ thật”
Chỉ một cơn bão nhỏ đã như thế này. Với những cơn bão lớn hơn thì đúng là phải phó mặc cho số phận. Phải nói nếu châu Âu không bị người Hồi Giáo chặn tuyến đường giao thương thì họ cũng sẽ không liều mạng mà tiến hành thám hiểm sao này. Việc hắn muốn xưng bá ở thế giới này rõ ràng không phải là con đường dễ dàng gì.
- Đại nhân, người đi nghỉ trước đi. Chỗ này để chúng tôi quản lý là được rồi.
Một tên lính lên tiếng, kéo Phong khỏi dòng suy nghĩ.
- Đợi khi đảm bảo số súng hỏa mai không bị ướt thì ta sẽ đi.
An Phong lên tiếng. Hắn dù sao cũng từng là bộ đội. Chịu mưa chịu rét với hắn là chuyện bình thường.
Dù vậy, chuyện này làm đám thuộc hạ khá cảm động. Tuy với Phong mà nói thì đây là bình thường, biểu hiện của tình đồng chí, đồng đội. Ở thời hiện đại, cuộc sống con người qua tốt. Công nhân thiếu lương có khi còn đình công. Tuy nhiên, ở thời đại này, chỉ có những bậc đại nhân đại nghĩa mới đối xử với người ta tốt như vậy.
Mà dù có thế nào thì cũng phải tiếp tục. Mất bốn ngày thì đội thuyền buôn này mới tới được khu vực vịnh Tam Á của đảo Hải Nam. Chiến tranh đôi khi bất ngờ là yếu tố thắng lợi nhưng đôi khi cũng là thăm dò tình hình rồi mới tiến công. Trong trường hợp này An Phong quyết định thăm dò tình hình trước.
Tình thế chiến trường biến hóa đa đoan, người lam tướng phải biết biến hóa cho phù hợp hoàn cảnh. Nếu trời không mưa phùn thì năm mươi tay súng trên tàu với sự chi viện từ AK47 hoàn toàn có thể hoạt động độc lập tiến gần khu phía bắc đảo Phượng Hoàng mà phá hủy bến tàu, cắt đường lui của hải tặc. Xong với thời tiết này thì rất khó để súng kíp hoạt động hiệu quả. Tuy nhóm của An Phong đã làm hết sức nhưng cũng chỉ đảm bảo được một nửa có khả năng hoạt động. Hắn nhiều lúc khâm phục hải quân thời xưa có thể bắn nhiêu trong điều kiện này.
Vậy nên cả bốn thuyền đều tấn công bến tàu và thuyền lớn. Thì cho dù hải tặc có dùng thuyền nhỏ để chạy cũng không thể mang theo nhiều đồ vật mà chay được. Do đó An Phong hoàn toàn có thể thu hồi toàn bộ số hàng hóa cần thiết cũng như cứu người. Ngoài ra, hắn còn nhận được tin tức bất ngờ.
- Nhà ngươi nói là có người họ Lê ở Thanh Hoa nhờ chúng ta đem đồ về à?
Hắn hỏi.
- Dạ phải. Hắn tên Lê Lợi. Thuyền buôn của hắn cũng bị đám hải tặc cướp đi nhưng do họ không có thuyền chiến nên không chủ động cướp hàng được. Lê Lợi có cho người nhắn với thuộc hạ nếu được thì giúp lấy lại hàng hóa của bọn họ.
Triệu Phong lên tiếng.
Kể ra An Phong cũng không thể ngờ hoàng đế khai quốc của nhà Lê trong lịch sử lại nhờ mình cướp lại đồ.
- Vậy chúng ta có giúp hay không? Bản thân thủ hạ cũng không chắc chắn nên tới giờ mới nói ra.
Triệu Phong hỏi.
Gia sản của họ Lê là vô cùng lớn. Có thể xem như tỉ phú ở thời hiện đại. Có thể chi tiêu cho quân đội để đánh với đế quốc lớn như nhà Minh đủ cho thấy sự giàu có của con người này rồi. Buôn bán với thế lực của Lê Lợi chắc chắn sẽ đem lại lợi nhuận lớn. Còn việc sau này nhà Hậu Lê có ra đời hay không thì tên Phong không để ý. Họ Lê làm hoàng đế Đại Việt cũng chả ảnh hưởng gì đến hắn. Dù sao thì gã Phong cũng định dựng nghiệp ở Philipine mà.
- Giúp chứ! Gã họ Lê đó sao này có thể làm nên nghiệp lớn cũng không chừng. – Gã Phong lên tiếng. – Mà giờ thì cái quan trọng nhất là cứu người.
Giờ đây là tháng giêng sau tết nên không hề có bất kì một thương nhân nào hoạt động. Chính vì vậy hải tặc cũng không hề thừa hơi mà xuất cảng. Chúng đang tổ chức ăn uống nhậu nhẹt trong phỉ trại, lần này chúng vớ được một mẻ lớn gồm buốn thuyền buôn chứa toàn dược liệu.Trong lục địa giờ đây hoàng đế và thân vương đánh nhau đang lên đoạn cao trào, dược liệu giá cao lên mấy lần. Vậy ra số dược liệu này khiến chúng phát tài lớn.
Trời đông tối đen như mực, gió bấc thổi cắt da cắt thịt, bến cảng của hải tặc nằm bên một vách đá chênh vênh. Nơi này đảm bảo rất khó công lên vì cần hệ thống dòng dọc kéo lên từ phía trên. Nơi này cũng khoa dùng thuyền chiến công vào vì hi bên vách đá bố trí đầy cung thủ canh gác. Với trình độ hải quân hiện tại nếu lái thuyền vào cái hẻm này để tấn công bến cảng thì sẽ bị hai bên cung thủ trên vách đá dùng tên lửa bắn cháy thuyền ngay.
Khu cảng hải tặc đèn đuốc sáng chưng nhưng canh phòng thì không quá chặt chẽ. Thứ nhất giờ này là Tết nhất, không có ai hoạt động. Thứ hai lái thuyền công vào bến cảng rất khó. Chính vì hai lí do này mà những tên canh gác cực mất cảnh giác.
Trong màn đêm tối om, nhóm thuyền nhỏ do tên Phong dẫn đầu đang tiếp cận.
- Đại nhân, thần khí “Bê bốn mươi” gì đó của ngày lợi hại như vậy sao?
- Rất lợi hại. Tuy nhiên, số lượng có hạng. Về sau, trong nhiệm vụ kiểu này, ta sẽ chế ngư lôi cho các ngươi.
Đây là đối thoại của hai người trên một chếc thuyền dẫn đầu. Hóa ra đây là binh sĩ An Phong lợi dụng đêm tối phái đi thả ngư lôi vào bến cảng của hải tặc. Kế này khá mới lạ trong thời đại này vì thông thường kiểu đột nhập vài ba người như vậy vào một quân cảng thường không gây ra được nhiều tổn thất cho chiến thuyền. Tuy nhiên, nhóm An Phong hay đúng hơn là hắn có thể vì tên này có B-40.
…………………………….
Kể ra thì hai ông cháu Hoàng Thanh Vân không hề kém may mắn. Bọn họ được nhốt trong một gian nhà riêng. Tuy bị giam lỏng nhưng đám cướp biển không hề làm gì bọn họ. Không phải bọn chúng quân tử tới mức đó mà là An Phong đã đem mấy chục lượng vạn tới trước, yêu cầu phải đối sử tốt với hai người bọn họ.
- Tiểu cô nương cảm thấy cuộc sống ở đây thế nào.
Một giọng nói vang lên bằng tiếng Hán. Chủ nhân của nó là một thư sinh mặt hoa da phấn, hoàn toàn trái ngược với đám cướp nơi đây. Khuôn mặt có chút giống người Hán nhưng lại vài nét giống người vùng khác. Hắn tên Mã Diễn, quân sư của cả đám này.
- Mọi thứ bình thường.
Thanh Vân nói. Nói chung thì nàng cũng có thể giao tiếp bằng tiếng Hán ở mức độ nhất định. Dù sao ông nàng cũng từng là người làm cho triều đình Đại Việt.
Ông nàng cũng ở phía sau. Chỉ cần tên họ Mã dám làm bậy thì lão thì liều cái mạng già này với hắn.
- Ta mong cô nương đừng làm chuyện gì dại dột. Gã An Phong gì đó đã quyết định đem tiền tới chuộc hai ông cháu cô nương về. – Gã nói rồi nhìn về phía bên ngoài. – Ta cũng từng có một muội muội bị ác bá địa phương ức hiếp. Do đó, trong khả năng, ta sẽ tìm cách bảo vệ hai ông cháu cô nương.
Hiện tại, lũ hải tặc canh gác vẫn là đang gật gù ngồi co ro trong chòi cao tránh lạnh. Bỗng nhiên một tên bỗng bật dậy la lớn.
- Cha mẹ ơi!
Hóa ra tên này nhìn thấytrong màn đêm một vệt lửa đỏ đột nhiên sáng rực trên mặt biển rồi lao như tên bắt về phía mấy thuyền cỡ to đang đỗ trong bến cảng của chúng. Tất cả hải tặc canh gác như choàng tỉnh, nhưng một màn kinh dị diễn ra trong đêm tối lập lòe. Vậy mà ngay sau đó có ba cột lửa thô to xuất hiện trên mặt biển tối đen bám theo cột lửa đầu tiên phi như bay về phía hải cảng. Sự xuất hiện bất thình lình của ba cột lửa này đã làm lũ hải tặc choáng váng. Nhưung điều kinh hãi vẫn là ở phía sau, tám cột lửa phi như bay trong đêm tối tạo nên ảo giác như tám con rồng lửa kéo dài cả trăm mét đang lao tới.
Sau đó là một loạt tiếng nổ đinh tai nhức óc không quá chênh lệch thời gian cùng vang lên như xé rách màng nhĩ những người dứng gần.
- Chuyện quái gì đang diễn ra!
Cả khu cảng của hải tặc nhốn nháo lên rồi, họ không nghĩ có người tấn công mà nghĩ ra đủ chuyện thần thánh ma quỷ để giải thích hiện tượng kì bí như trên. Rất nhiều tiếng gào khóc sợ hãi, vì không chỉ có Thuyền lớn bị đánh đắm hoàn toàn, mà một số lượng thuyền nhỏ cũng bị bén lửa rồi.
- Chúng ta tiêu tùng rồi.
Với lượng thuyền nhỏ còn lại chỉ còn hơn mười cái thì hơn một ngàn người trên đảo coi như bị cô lập hoàn toàn với đất liền. Đây là sự việc nghiêm trọng đến nhường nào. Cả đảo này tuy nói là có thể trồng lương thực nhưng nó căn bản không nuôi được nhiều người như vậy. Không về được đất liền có khi cả đám phải ăn thịt lẫn nhau để mà sống.
Nháo loạn càng lên đến đỉnh điểm khi thong tin có thần linh ma quỷ trừng phạt được lan truyền. Rất nhiều kẻ gần như đã phát điên trong tình hình như vậy.
- Quân sư! Có chuyện…
Một tên nhốn nháo chạy vào.
- Ta biết rồi. Canh chừng hai ông cháu cùng thuộc hạ của họ cẩn thận.
Tên Mã Diễn nói rồi đi ra ngoài.
- Liệu có phải là…!?
Tên này rung rung hỏi.
- Họ Mã ta đọc sách thánh hiền từ nhỏ. Ta không tin lại có quỷ thần. Cho dù có cũng sẽ không nhằm vào chúng ta.
Tên đó nói rồi đi ra ngoài. Tình hình rất loạn, hắn cần nhiều thứ giải quyết.
Trong khi đó, hai ông cháu đang nhìn nhau.
“An Phong, là huynh làm phải không?”
Cô nàng nghĩ thầm. Dù sao thì cũng chỉ có gã Phong, người từ trên trời rơi xuống đó mới đủ khả năng làm việc này.
Đăng bởi | dangtuanviet2018 |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 32 |