Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đan Đạo

Phiên bản Dịch · 1424 chữ

Trong một đêm đông lạnh giá, bầu trời đầy sao bỗng lóe lên ánh sáng chói lòa, tựa như hàng vạn vì tinh tú cùng đổ dồn về một nơi duy nhất. Tại một ngôi làng nhỏ nép mình dưới chân dãy núi Hồng Vân, tiếng khóc của một đứa trẻ vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh của đêm trường.

“Là điềm lành hay điềm dữ?” – Một ông lão râu tóc bạc phơ đứng trước cửa, nhìn về phía ánh sáng xa xăm, trầm ngâm nói.

Trong căn nhà nhỏ, người phụ nữ kiệt sức sau cơn vượt cạn, yếu ớt nhìn đứa con đang khóc trong vòng tay mình. Đứa trẻ có đôi mắt sáng ngời, trán hiện lên dấu vân kỳ lạ như đóa sen lửa. Người đàn ông bên cạnh thì thầm, giọng chứa đầy hy vọng:

“Lưu Từ Hoàng… Con ta, sẽ là ánh sáng giữa bóng tối, hay ngọn lửa thiêu rụi cả thế gian?”

Không ai hay biết, đứa trẻ này sinh ra đã mang trong mình một thể chất hiếm có – Linh Thể Hỗn Nguyên, một thể chất mà hàng ngàn năm mới xuất hiện. Nhưng vận mệnh của Lưu Từ Hoàng không chỉ có ánh hào quang. Trong bóng tối, một đôi mắt lạnh lùng đang âm thầm quan sát từ xa..

Những năm tháng đầu đời của Lưu Từ Hoàng trôi qua trong yên bình. Tuy nhiên, từ nhỏ cậu đã bộc lộ sự thông minh và sự nhạy bén kỳ lạ với linh khí. Chỉ cần đứng gần một gốc linh thảo, cậu đã có thể cảm nhận được dược lực ẩn chứa bên trong.

Một ngày nọ, trong lúc chơi đùa ở rừng sâu, Lưu Từ Hoàng phát hiện một hang động nhỏ bị che khuất bởi dây leo. Bên trong, cậu tìm thấy một chiếc lò luyện đan cũ kỹ và một cuốn sách phủ đầy bụi – Hỗn Nguyên Đan Điển.

“Đây là gì vậy?” – Cậu mở cuốn sách ra, từng dòng chữ như tự phát sáng, khắc sâu vào tâm trí.

Chỉ trong khoảnh khắc, một giọng nói vang lên trong đầu cậu:

“Người được chọn!"

Lưu Từ Hoàng không hiểu hết lời giọng nói ấy, nhưng cảm giác kỳ lạ khiến cậu cảm nhận một mối liên kết chặt chẽ giữa mình và cuốn sách. Cậu biết rằng đó chính là con đường mình phải đi. Ban đầu, luyện đan chỉ là cách để bảo vệ bản thân, nhưng giấc mơ về vĩnh sinh từ đó đã được nhen nhóm trong lòng cậu.

---

Ngày qua ngày, Lưu Từ Hoàng miệt mài luyện đan. Mặc dù cậu còn nhỏ, nhưng đã tự mình hái linh thảo, nghiền nát thành phần và châm lửa vào chiếc lò luyện đan cổ. Cứ mỗi lần thất bại, cậu lại thêm quyết tâm.

“Chỉ cần luyện thành đan vĩnh sinh, ta sẽ không bao giờ phải rơi vào cái chết!” – Lưu Từ Hoàng thường thầm nhủ với chính mình. Cậu không hiểu rõ cái chết là gì, nhưng một cảm giác vô hình đeo bám, khiến cậu khao khát có thể đứng trên dòng thời gian, vượt qua luân hồi.

Thế giới này rộng lớn, nhưng cái chết vẫn là điều không thể tránh khỏi. Lưu Từ Hoàng quyết tâm, nếu luyện đan là con đường duy nhất giúp mình thoát khỏi cái chết, thì hắn sẽ đi mãi, không dừng lại..

Một ngày nọ, trong lúc đang luyện tập, cậu bất ngờ bị một nhóm người lạ mặt vây quanh. Bọn chúng mặc áo đen, khuôn mặt lạnh lùng.

“Tiểu tử, giao cuốn sách ra đây.” Một kẻ trong nhóm bước lên, giọng nói đầy uy hiếp.

Lưu Từ Hoàng giấu cuốn Hỗn Nguyên Đan Điển sau lưng, trái tim đập loạn nhịp. Cậu biết, nếu rơi vào tay bọn chúng, bảo vật này sẽ bị cướp đi.

“Các người là ai? Tại sao lại muốn cuốn sách này?” Cậu hỏi, cố gắng giữ bình tĩnh.

“Ngươi không cần biết. Đưa ra đây, hoặc đừng trách ta độc ác.” Tên cầm đầu nhếch môi cười lạnh, linh khí trên tay hắn dần ngưng tụ thành một lưỡi dao sáng chói.

Lưu Từ Hoàng cắn răng, lòng quyết không khuất phục. Đúng lúc nguy cấp, một luồng khí lạnh lẽo bỗng từ trên trời giáng xuống. Cả khu rừng dường như chìm vào sự tĩnh lặng tuyệt đối.

“Tên nào dám động vào người của ta?”

Một giọng nói vang lên, mang theo uy áp khiến đất trời rung chuyển. Bóng dáng cao lớn của một người đàn ông xuất hiện, áo bào trắng phất phơ trong gió. Đôi mắt hắn sâu thẳm như vực thẳm vô tận, chỉ một cái liếc cũng đủ khiến đám người áo đen run rẩy, quỳ rạp xuống đất.

“Lạc… Lạc Vô Cực!” – Một tên lắp bắp, khuôn mặt tái mét.

“Lạc Vô Cực?” – Lưu Từ Hoàng ngạc nhiên, ánh mắt đầy tò mò.

“Cút.” – Lạc Vô Cực phẩy tay, đám người áo đen lập tức biến mất như chưa từng tồn tại.

Hắn cúi xuống nhìn Lưu Từ Hoàng, khóe môi cong lên thành một nụ cười khó đoán:

“Tiểu tử, ngươi mang trong mình một vận mệnh không tầm thường. Hãy nhớ, con đường ngươi chọn sẽ đầy rẫy hiểm nguy, nhưng cũng tràn ngập cơ hội. Ta sẽ theo dõi ngươi.”

Nói xong, Lạc Vô Cực xoay người, biến mất trong màn sương mờ, để lại Lưu Từ Hoàng đứng đó, lòng ngổn ngang vô vàn câu hỏi.

Không lâu sao, Lưu Từ Hoàng ngồi trong hang động, ánh lửa từ lò luyện đan hắt lên khuôn mặt non nớt nhưng đầy quyết tâm. Trước mặt cậu là những linh thảo cơ bản mà cậu vừa hái được từ rừng sâu: Thanh Diệp Thảo, Nguyệt Hoa Tử, và một ít Huyết Linh Quả đã chín mọng.

“Hôm nay, ta nhất định sẽ thành công.” – Cậu thì thầm, đôi tay nhỏ bé khéo léo phân loại dược liệu theo từng nhóm.

Dù tuổi còn nhỏ, nhưng Lưu Từ Hoàng đã nắm vững lý thuyết trong Hỗn Nguyên Đan Điển. Lần này, cậu quyết định luyện thử Thanh Linh Đan, một loại đan dược cấp thấp giúp gia tăng linh khí, hỗ trợ cho việc tu luyện giai đoạn Luyện Khí.

“Thanh Diệp Thảo, 50g. Nguyệt Hoa Tử, chỉ cần ba giọt dịch…” – Cậu chăm chú đọc công thức, cẩn thận điều chỉnh từng nguyên liệu.

Lửa trong lò cháy sáng rực, linh khí từ những linh thảo dần ngưng tụ thành những tia sáng nhỏ lấp lánh. Mùi thơm nhẹ nhàng lan tỏa khắp không gian. Nhưng khi đến bước cuối cùng, cậu đột nhiên cảm thấy linh khí trong lò dao động bất thường.

“Không được, lửa quá mạnh!” – Cậu vội vàng giảm nhiệt, nhưng đã quá muộn.

“BÙM!”

Lò đan phát nổ, khói đen tỏa ra khắp hang động. Lưu Từ Hoàng bị hất ngã, quần áo cháy xém, mặt mũi đen thui. Cậu ho sặc sụa, nhưng thay vì nản lòng, khóe miệng lại nở một nụ cười:

“Thiếu một chút nữa… Ta chỉ sai ở bước kiểm soát nhiệt độ. Lần sau chắc chắn sẽ thành công!”

Nhiều ngày sau đó, cậu liên tục luyện tập, mỗi lần đều tiến bộ một chút. Đến ngày thứ bảy, cuối cùng cậu cũng thành công. Một viên Thanh Linh Đan nhỏ bé, màu xanh ngọc sáng bóng, nằm gọn trong tay cậu.

“Thành rồi!” – Lưu Từ Hoàng vui sướng, cảm nhận linh khí tinh thuần từ viên đan lan tỏa ra khắp lòng bàn tay.

Cậu không vội vã dùng ngay mà cẩn thận cất vào một chiếc hộp nhỏ. Với cậu, đây không chỉ là một viên đan dược, mà còn là minh chứng cho những nỗ lực không ngừng nghỉ.

Trong khi Lưu Từ Hoàng mải mê luyện đan, một cơn bão đang âm thầm kéo đến từ xa. Ở bên ngoài ngôi làng nhỏ, một nhóm người mặc áo đen bí ẩn đã xuất hiện, dẫn đầu là một lão già có khuôn mặt đầy sẹo.

“Chúng ta đã tìm được manh mối. Cuốn Hỗn Nguyên Đan Điển đang nằm trong tay một đứa trẻ.” – Lão già cười lạnh, ánh mắt lóe lên tia tàn nhẫn.

“Đợi lệnh ta. Khi trời tối, hành động.”

Bóng tối dần buông xuống, báo hiệu cho những hiểm nguy sắp ập đến…

---

Bạn đang đọc Đan Đạo Vĩnh Sinh của Tiêu Kết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tieuketohh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.