Đan Đạo sơ khởi
Lưu Từ Hoàng ngồi xếp bằng trong gian phòng tối, trước mặt là một lò luyện đan cổ, khói trắng tỏa ra nhẹ nhàng như mây trôi. Trong tay hắn, từng cọng Bích Thảo Linh được cẩn thận xử lý, hòa quyện cùng các dược liệu khác như Thanh Linh Diệp, Huyền Hỏa Đằng.
“Hỗn Nguyên Đan Điển” từng viết:
“Luyện đan không chỉ là hợp linh dược thành hình, mà còn là sự hòa hợp giữa thiên địa linh khí và thần thức của luyện đan sư. Tâm loạn, đan hủy. Tâm tĩnh, đan thành.”
Hắn hít một hơi thật sâu, đưa linh khí nhập vào đan điền, vận chuyển qua kinh mạch rồi truyền vào lò luyện. Ngọn lửa bùng lên, từng tia lửa nhỏ nhảy múa theo nhịp.
“Đan thành hay phá, tất cả phụ thuộc vào sát na này!”
Ngọn lửa trong lò đột ngột bùng lớn, từng giọt dược dịch bắt đầu ngưng tụ. Lưu Từ Hoàng tập trung cao độ, mồ hôi lấm tấm trên trán.
Chợt, một tiếng nổ nhỏ vang lên, mùi thơm thanh thoát lan tỏa khắp gian phòng. Từ trong lò, ba viên đan dược tròn trĩnh, sáng lấp lánh như ngọc, chầm chậm bay ra.
“Huyết Linh Đan đã thành!”
Lưu Từ Hoàng cẩn thận thu đan, ánh mắt lóe lên niềm vui sướng. Đây là bước khởi đầu trên con đường đan đạo, cũng là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự hòa hợp giữa linh khí và thiên địa.
“Tuy chỉ là đan dược sơ cấp, nhưng từ đây, ta đã bước vào ngưỡng cửa của luyện đan chân chính.”
Sau khi luyện thành đan, Lưu Từ Hoàng ra ngoài, đứng trước bầu trời bao la. Gió thổi qua, mang theo hơi thở của đại cực địa, khiến hắn cảm nhận rõ ràng sự nhỏ bé của bản thân trước thiên thiên đại giới.
“Tu tiên chi đạo, vạn vật đều theo thiên ý. Nhưng ta không cam tâm chỉ là hạt cát nhỏ nhoi trong dòng chảy của vận mệnh. Đan đạo sẽ là thanh kiếm chém đứt gông xiềng, dẫn ta đến con đường vĩnh sinh.”
Hắn thầm nhủ, ánh mắt kiên định nhìn về phương xa. Con đường phía trước còn dài, đầy rẫy khó khăn và nguy hiểm, nhưng hắn đã quyết tâm đi tới tận cùng.
“Dẫu thiên đạo bất dung, ta cũng sẽ nghịch thiên mà hành!.”
Sau khi luyện thành Huyết Linh Đan, Lưu Từ Hoàng biết rõ bản thân vẫn còn yếu kém, không thể dựa vào chút thành tựu nhỏ nhoi mà tự mãn. Theo ghi chép trong Hỗn Nguyên Đan Điển, muốn luyện chế Trù Đan, cần có nguyên liệu chủ đạo là Lôi Chi Tinh Thạch – một loại kỳ bảo chỉ có thể tìm thấy tại nơi hung hiểm mang tên Phong Lôi Cốc.
“Muốn đột phá, ta nhất định phải mạo hiểm.”
Lưu Từ Hoàng quyết định xuất phát ngay lập tức, không chần chừ dù chỉ một khắc.
Phong Lôi Cốc, nằm sâu trong dãy núi Thương Mang, nơi quanh năm sấm sét bão tố không ngừng, phong bạo gào thét. Đồn rằng, nơi đây từng là chiến trường của hai vị đại năng, dẫn đến thiên địa dị biến, linh khí hỗn loạn, sinh ra vô số thiên tài địa bảo, nhưng cũng đầy rẫy hiểm nguy chết chóc.
Khi đặt chân tới cửa cốc, Lưu Từ Hoàng cảm nhận ngay áp lực đáng sợ. Từng luồng gió sắc như dao cắt vào da thịt, sấm sét nổ vang rền trên bầu trời, khiến không khí trở nên ngột ngạt.
“không được sợ, sợ hãi chỉ khiến ta thụt lùi.”
Hắn hít một hơi sâu, điều chỉnh linh khí hộ thể, rồi bước vào.
Đi sâu vào trong cốc, hắn bắt đầu tìm kiếm dấu vết của Lôi Chi Tinh Thạch. Đôi mắt sắc bén không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào. Cuối cùng, sau nửa ngày dò xét, hắn phát hiện một hang động nhỏ nằm khuất dưới vách đá, nơi linh khí dao động mãnh liệt.
“Chắc chắn là ở đây!”
Hắn vừa bước vào hang, liền cảm nhận được một luồng khí tức nguy hiểm. Từ bóng tối, một con Lôi Vĩ Mãng khổng lồ, thân dài chục trượng, bao phủ trong lôi quang xanh biếc, bất ngờ xuất hiện.
“Yêu thú cấp Kết Đan kỳ!”
Lưu Từ Hoàng lập tức vận linh khí, tay kết ấn, triệu hồi một lớp hộ thuẫn bao quanh thân thể.
Lôi Vĩ Mãng không cho hắn thời gian suy nghĩ, lập tức vung đuôi đánh tới, tạo ra một luồng sét đánh thẳng vào hắn.
“Phá!”
Hắn gồng mình, dồn toàn bộ sức lực để đỡ lấy đòn công kích. Cả hang động rung chuyển dữ dội, từng mảng đá lớn rơi xuống.
Dù đỡ được đòn, Lưu Từ Hoàng vẫn bị đánh lùi vài bước, sắc mặt tái nhợt.
“Không thể đấu trực diện với nó… Ta phải dùng kế.”
Ánh mắt hắn lóe lên, nhìn quanh hang động, nhanh chóng phát hiện một khối Lôi Chi Tinh Thạch đang tỏa sáng rực rỡ ở giữa.
“Chỉ cần lấy được nó, ta sẽ rời khỏi đây!”
Lợi dụng địa hình hẹp, Lưu Từ Hoàng bắt đầu di chuyển linh hoạt, dụ Lôi Vĩ Mãng đánh vào những điểm yếu trong hang. Hắn đồng thời tung ra vài lá bùa Phong Hỏa Tật Bạo, tạo nên các vụ nổ nhỏ, che mắt con mãng xà.
Trong khoảnh khắc con thú mất cảnh giác, hắn lao thẳng về phía khối Lôi Chi Tinh Thạch, tay nhanh chóng rút ra một Phong Cấm Phù, dán lên cửa động để ngăn cản yêu thú đuổi theo.
“Thành công rồi!”
Khi vừa chạm tay vào khối tinh thạch, một luồng lôi lực khổng lồ tràn vào cơ thể, khiến hắn cảm thấy như toàn thân bị thiêu đốt.
“Cố chịu đựng… Ta không thể dừng lại!”
Hắn dùng ý chí kiên định, áp chế lôi lực vào đan điền, rồi nhanh chóng thoát ra khỏi hang động.
Ngoài cửa cốc, sấm sét vẫn nổ vang, nhưng trong lòng Lưu Từ Hoàng tràn đầy sự phấn khích. Khối Lôi Chi Tinh Thạch trong tay là chìa khóa để hắn đột phá cảnh giới, đồng thời mở ra cánh cửa mới trên con đường đan đạo.
“Phong Lôi Cốc hung hiểm, nhưng cũng là nơi thử thách ý chí. Ta đã vượt qua. Lần tới, dù là hiểm địa nào, ta cũng không sợ hãi!”
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt kiên nghị, bước đi dưới ánh chớp loé sáng. Trên con đường dài đầy gian nan ấy, hắn đã quyết tâm đi tới tận cùng, không gì có thể ngăn cản được.
Đăng bởi | Tieuketohh |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật |