Phong!
Rời khỏi cấm địa, Lưu Từ Hoàng và Hàn Nguyệt Tâm tiếp tục hành trình băng qua dãy núi hoang vu. Cả hai không ngừng bàn luận về Hồn Minh Thạch vừa thu được, nhưng sự mệt mỏi dần hiện rõ trong từng bước chân.
Khi đến một ngã ba giữa thung lũng, họ bắt gặp một cảnh tượng kỳ lạ: một lão già rách rưới, tóc tai bù xù, đang ngồi bên đường. Trước mặt lão là một đống cành khô và một cái nồi cũ méo mó.
“Chào các vị! Các ngươi có mang theo cái gì ăn được không?” Lão già cười hề hề, ánh mắt láo liên. “Ta nấu một món canh, nhưng lại thiếu chút gia vị.”
Lưu Từ Hoàng nhíu mày. “Gia vị? Ta nghĩ cả nồi của ngươi còn chẳng có gì.”
Lão già gật đầu lia lịa. “Đúng vậy, đúng vậy! Nhưng ta có bí quyết riêng, chỉ cần một chút đan dược của các ngươi, canh sẽ thơm ngon tuyệt hảo!”
Hàn Nguyệt Tâm bật cười. “Ngươi tưởng đan dược là rau củ sao mà muốn bỏ vào nồi canh?”
“Chậc, tiếc thật! Nhưng thôi, nếu không cho đan dược thì… để lại viên ngọc sáng sáng kia đi, ta cầm chơi cho vui!” Lão chỉ vào Hồn Minh Thạch trong tay nàng.
“Ngươi muốn chết?” Hàn Nguyệt Tâm lạnh giọng, tay nắm chặt chuôi kiếm.
“Được rồi, Hàn cô nương, đừng nóng.” Lưu Từ Hoàng giơ tay ngăn nàng lại, ánh mắt vẫn không rời lão già. “Ngươi là ai? Sao lại lang thang nơi này?”
Lão già cười lớn, đập mạnh cái nồi khiến tiếng vang lan xa. “Ta ư? Ta chỉ là một lão ăn mày qua đường, chẳng đáng bận tâm. Nhưng các ngươi thì thú vị đấy. Cả con thú to kia nữa, làm sao mà nuôi được nhỉ?”
“Ngươi nhiều lời quá rồi,” Hàn Nguyệt Tâm hừ lạnh.
Lão già chợt nghiêm mặt, giọng nói hóm hỉnh ban nãy bỗng trở nên lạnh lẽo: “Nhưng nếu các ngươi nhất quyết không chia sẻ, ta đành phải đòi bằng cách khác.”
Chưa kịp phản ứng, Lưu Từ Hoàng cảm nhận một luồng kiếm ý sắc bén đến nghẹt thở. Trong chớp mắt, lão già đã biến mất khỏi chỗ ngồi, xuất hiện ngay trước mặt hắn.
“Kiếm khí!”
“Ngươi không phải kẻ tầm thường,” Lưu Từ Hoàng lùi lại, lập tức vận linh lực phòng thủ.
Hàn Nguyệt Tâm rút kiếm, lao lên tấn công. Nhưng lão già chỉ khẽ vung tay, một luồng kiếm khí vô hình đã chặn đứng chiêu thức của nàng.
“Chậm quá.” Lão nhếch môi, ánh mắt đầy khinh thường.
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Lưu Từ Hoàng trầm giọng hỏi.
Lão già thở dài, vỗ tay phủi bụi trên áo. “Được rồi, không đùa nữa. Ta là Cổ Phong, từng được coi là Kiếm Tiên. Nhưng giờ ta chỉ là một kẻ vô danh, lang thang đây đó.”
“Kiếm Tiên?” Hàn Nguyệt Tâm kinh ngạc. “Ngài là một trong những cường giả sao?”
“Chuyện cũ thôi, nhắc lại làm gì.” Cổ Phong phẩy tay. “Nhưng nói thật, ta thấy hứng thú với hai ngươi. Đặc biệt là ngươi.” Lão chỉ vào Lưu Từ Hoàng.
“Hứng thú?” Lưu Từ Hoàng nhướng mày.
“Phải. Ta thấy ngươi có tiềm năng, mà ta thì chán sống một mình rồi. Cho ta theo các ngươi, thế nào?”
“Ngươi định giở trò gì?” Hàn Nguyệt Tâm nghi ngờ.
“Trò gì chứ? Chẳng qua ta thấy vui thì đi cùng, buồn thì rời đi. Thế thôi.” Cổ Phong cười hề hề, nhưng ánh mắt sắc bén như kiếm.
Lưu Từ Hoàng trầm ngâm một lúc, rồi gật đầu. “Được, nhưng nếu ngươi làm gì khả nghi, đừng trách ta vô tình.”
“Yên tâm, yên tâm!” Cổ Phong cười lớn, rồi nhấc cái nồi méo mó lên. “Đi nào, ta đói bụng rồi, nhanh tìm chỗ nghỉ ngơi!”
Nhìn bóng lão già lụm khụm đi trước, Hàn Nguyệt Tâm khẽ thở dài. “Ngươi thật sự tin tưởng hắn?”
“Không hẳn,” Lưu Từ Hoàng đáp. “Nhưng có một Kiếm Tiên bên cạnh, chẳng phải sẽ rất thú vị sao?”
Hàn Nguyệt Tâm lắc đầu, không nói gì thêm. Trong lòng nàng, một cảm giác bất an mơ hồ dần lớn lên.
Xa xa, lão Cổ Phong quay đầu nhìn họ, ánh mắt thoáng hiện vẻ khó lường. “Lạc Vô cực … Ta thật muốn xem, tên nhóc đó, có thể đi xa đến đâu.”
Sau khi đồng ý cho lão Cổ Phong đi theo, Lưu Từ Hoàng và Hàn Nguyệt Tâm tiếp tục hành trình. Nhưng kể từ khi có thêm vị Kiếm Tiên phong trần này, bầu không khí trở nên kỳ lạ.
Lão Cổ Phong vừa đi vừa huýt sáo, thi thoảng lại nhặt mấy nhánh cây khô, vẻ mặt như một lão ăn mày vô hại.
“Ngài thực sự là Kiếm Tiên? Sao ta thấy chẳng giống chút nào,” Hàn Nguyệt Tâm lườm lão.
Cổ Phong cười hề hề. “Bề ngoài không nói lên được gì. Cô nương trẻ trung xinh đẹp thế này, chẳng phải cũng giấu một trái tim sắc bén sao?”
“Ngươi đừng có nói nhảm!” Hàn Nguyệt Tâm hừ lạnh, nhưng không thể phản bác.
Đi được một quãng, họ tới một vùng hoang vu, nơi sương mù dày đặc che khuất tầm nhìn.
“Cẩn thận,” Lưu Từ Hoàng nói, tay chạm nhẹ vào túi trữ vật.
Đột nhiên, từ trong màn sương, một đàn quỷ hồn xuất hiện, gào thét lao về phía họ.
Hàn Nguyệt Tâm lập tức rút kiếm, linh lực phát sáng xua tan bóng tối. “Lại là quỷ hồn! Ta xử lý chúng!”
Nhưng Cổ Phong ngáp dài, bước lên trước. “Mấy con tép riu này, để ta.”
Lão giơ tay, một thanh kiếm rỉ sét từ đâu hiện ra, nhìn chẳng có gì đặc biệt.
“Kiếm này… có dùng được không?” Lưu Từ Hoàng nhíu mày.
“Xem rồi biết.” Cổ Phong cười nhạt, rồi nhẹ nhàng vung kiếm.
Một luồng kiếm khí vô hình bay ra, quét ngang đàn quỷ hồn. Chỉ trong chớp mắt, tất cả tan biến như khói.
Hàn Nguyệt Tâm ngẩn người. “Một chiêu?”
Cổ Phong quay lại, vẻ mặt ung dung. “Chỉ là chút trò vui thôi.”
“Ngài…” Lưu Từ Hoàng trầm ngâm. Hắn cảm nhận rõ ràng kiếm ý của lão mang sức mạnh kinh khủng, vượt xa những gì hắn từng thấy.
“Ngài định theo chúng ta với mục đích gì?” Hắn hỏi thẳng.
Cổ Phong bật cười. “Mục đích à? Ta chỉ muốn tìm chút thú vui trong cuộc sống. Đi theo các ngươi, ta thấy hứng thú, vậy thôi.”
“Ngài không sợ chúng ta lật mặt sao?” Hàn Nguyệt Tâm hỏi, ánh mắt lạnh lùng.
“Sợ?” Lão nhìn nàng, cười nhẹ. “Nếu các ngươi có thể lật mặt ta, thì ta sẽ theo hầu các ngươi suốt đời.”
“Được, nhớ lấy lời này.” Hàn Nguyệt Tâm lạnh giọng, nhưng trong lòng càng thêm nghi hoặc.
Tối hôm đó, họ dừng chân bên một bìa rừng. Trong khi Hàn Nguyệt Tâm chuẩn bị chỗ nghỉ, Lưu Từ Hoàng ngồi bên đống lửa, im lặng suy tư.
Cổ Phong bất ngờ lên tiếng: “Ngươi đang nghĩ gì vậy, Lưu tiểu tử?”
“Hành tung của ngài rất mơ hồ. Ta không hiểu nổi ngài rốt cuộc muốn gì,” Lưu Từ Hoàng đáp.
Cổ Phong cười, ánh mắt xa xăm nhìn lên bầu trời đầy sao. “Năm xưa, ta từng là Kiếm Tiên oai chấn Thiên Hạ. Nhưng rồi, ta nhận ra rằng sức mạnh chẳng mang lại gì ngoài cô độc. Vì thế, ta bỏ lại tất cả, lang thang khắp nơi đấu với vô số cao thủ tìm kiếm ý nghĩa khác của cuộc sống.”
“Ý nghĩa?” Lưu Từ Hoàng hỏi.
“Phải.” Lão gật đầu. “Và ta tin rằng, theo các ngươi, ta sẽ tìm thấy câu trả lời.”
Lưu Từ Hoàng im lặng. Câu nói của lão gợi lên một cảm giác mơ hồ, như thể định mệnh đã an bài điều gì đó.
Xa xa, trong bóng đêm, đôi mắt sắc lạnh của một kẻ lạ mặt đang theo dõi họ chằm chằm. Một nguy cơ mới đang chực chờ…
Đăng bởi | Tieuketohh |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 1 |