Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô sỉ

Phiên bản Dịch · 1401 chữ

Sáng hôm sau, cả nhóm tiếp tục hành trình. Trời vẫn còn mù sương, không khí lạnh buốt khiến Lưu Từ Hoàng rùng mình.

“Chúng ta sẽ tới Lãnh Hồn Cốc trong hôm nay,” Lưu Từ Hoàng nói, ánh mắt nghiêm túc. “Nơi đó rất nguy hiểm, mọi người phải cẩn thận.”

“Nguy hiểm sao?” Cổ Phong ngáp dài, vừa đi vừa nhặt một nhánh cây khô, vung vẩy như kiếm.

“Ngài không lo lắng gì à?” Hàn Nguyệt Tâm trừng mắt.

“Lo lắng?” Lão nhếch môi cười. “Nếu gặp nguy hiểm, chỉ cần ta xuất kiếm, mọi thứ sẽ ổn thỏa.”

“Xuất kiếm?” Lưu Từ Hoàng liếc nhìn thanh kiếm rỉ sét của lão. “lão chắc chứ?”

“Ha ha, cứ chờ xem!” Cổ Phong vỗ ngực.

Khi họ vừa đặt chân vào Lãnh Hồn Cốc, bỗng nhiên đất rung chuyển, một con quái thú khổng lồ lao ra từ lòng đất. Nó cao hơn ba trượng, toàn thân phủ đầy gai nhọn, mắt đỏ rực như lửa.

“Địa Huyết Lang!” Hàn Nguyệt Tâm nói, rút kiếm chuẩn bị chiến đấu.

Con quái thú gầm lên, lao thẳng về phía họ.

“Lùi lại!” Lưu Từ Hoàng quát, tay đã nắm chặt Phiêu đan.

Nhưng Cổ Phong bước lên trước, giơ thanh kiếm rỉ sét, vẻ mặt thản nhiên.

“Để ta xử lý con này.”

"Lão chắc chứ?” Hàn Nguyệt Tâm cau mày.

“Xem đi.” Cổ Phong cười, rồi bất ngờ vung kiếm… ném thẳng vào đầu con quái thú.

“lão làm gì vậy?!” Hàn Nguyệt Tâm kinh hãi hét lên.

Thanh kiếm rỉ sét bay vèo một cái, va thẳng vào trán con quái thú, phát ra âm thanh… cốp!

Con quái thú lắc đầu, trông có vẻ tức giận hơn là bị thương.

“Lão điên này!” Hàn Nguyệt Tâm gầm lên, lao lên định hỗ trợ.

“Khoan đã!” Cổ Phong giơ tay cản. Lão rút từ trong tay áo ra… một nắm bụi.

“Kiếm Tiên không chỉ dựa vào kiếm ý, mà còn phải biết vận dụng trí óc!” Lão cười gian, hất nắm bụi vào mắt con quái thú.

Con quái thú gầm lên đau đớn, mắt nó bị bụi che kín, loạng choạng không thấy gì.

“Bây giờ thì xem chiêu đây!” Cổ Phong vung một nhánh cây khô khác lên, chém loạn xạ vào không khí.

Kỳ lạ thay, từ nhánh cây khô đó, một luồng kiếm khí bùng lên, xuyên qua thân thể con quái thú, khiến nó ngã gục.

Lưu Từ Hoàng và Hàn Nguyệt Tâm đứng hình. Hàn Nguyệt Tâm giận run người. “lão là đồ vô sỉ!”

“Ha ha ha!” Cổ Phong cười lớn, nhặt lại thanh kiếm rỉ sét. “Thế mới là cuộc sống thú vị!”

Lưu Từ Hoàng lắc đầu, nhưng khóe môi khẽ nhếch lên. “Lão già này thật không giống ai…”

cả nhóm tiếp tục hành trình xuyên qua Lãnh Hồn Cốc. “Ta không hiểu nổi lão già này,” Hàn Nguyệt Tâm thở dài, nhìn Cổ Phong đang nghêu ngao hát, tay múa may thanh kiếm rỉ sét như đang diễn tuồng.

“Chỉ cần ngài hữu dụng là được.” Lưu Từ Hoàng nhún vai, ánh mắt vẫn cảnh giác quét qua xung quanh.

Đi thêm một đoạn, trước mặt họ xuất hiện một cây cầu gỗ mục nát bắc qua vực thẳm sâu không thấy đáy.

“Cây cầu này… không ổn chút nào.” Hàn Nguyệt Tâm lo lắng.

“Yên tâm!” Cổ Phong hớn hở bước tới. “Có ta đây, chuyện nhỏ!”

“Ngài định làm gì?” Lưu Từ Hoàng hỏi, nhưng Cổ Phong đã phóng lên cầu, chạy nhảy như một đứa trẻ.

Khi vừa đến giữa cầu, đột nhiên từ dưới vực bay lên hàng chục bóng đen.

“Là Quỷ Linh Điểu!” Hàn Nguyệt Tâm hét lên. “Ngài mau quay lại!”

Cổ Phong chẳng những không quay lại, mà còn đứng giữa cầu, dang tay chào lũ chim quỷ. “Chào các ngươi! Ta là Kiếm Tiên Cổ Phong, đến đây đàm đạo!”

“Đàm đạo cái gì? Chúng đang định ăn thịt ngài đó!” Lưu Từ Hoàng bất lực với lão.

Quỷ Linh Điểu gầm lên, lao thẳng về phía Cổ Phong.

“Được rồi, các ngươi muốn xem kiếm pháp của ta đúng không?” Lão cười ha hả, tung người lên không trung.

Lũ chim quỷ tưởng dễ dàng bắt được lão, nhưng khi đến gần, Cổ Phong bất ngờ lấy ra… một túi bột màu đen, hất thẳng vào chúng.

“Đây là gì?” Hàn Nguyệt Tâm ngạc nhiên.

“Tiêu Lạc Phấn – bí bảo của ta!” Cổ Phong đáp.

Lũ chim bị bột phủ kín, lập tức rối loạn. Chúng loạng choạng va vào nhau, rơi xuống vực như những tảng đá.

“Ngài chơi bẩn nữa rồi!” Hàn Nguyệt Tâm cũng cạn lời.

“Chơi bẩn? Đây là chiến thuật!” Cổ Phong cười lớn, nhẹ nhàng đáp xuống mặt cầu. “Thấy chưa, ta đã bảo có ta là mọi chuyện êm đẹp.”

Lưu Từ Hoàng thở dài, không biết nên bực hay buồn cười. “Ngài lúc nào cũng thích làm trò.”

Cả nhóm tiếp tục qua cầu, nhưng không ngờ Cổ Phong còn lẩm bẩm hát một bài ca kỳ quặc:

“Kiếm pháp tung hoành, lấy bột thuyên hữu,

Quỷ Linh sợ hãi, chiến kĩ luyện thừa!”

Hàn Nguyệt Tâm bịt tai. “Ta thua ngài rồi…”

Đi qua cây cầu mục nát, cả nhóm bước vào một khu rừng tĩnh lặng. Ánh nắng yếu ớt xuyên qua tán lá, tạo thành những vệt sáng mờ ảo trên mặt đất. Gió thổi nhẹ, mang theo hương thơm nhè nhẹ của cỏ cây, khiến lòng người dịu lại.

“Cuối cùng cũng được một chút yên bình,” Hàn Nguyệt Tâm khẽ nói, tay vuốt ve bộ lông mềm mại của con thú cưng khổng lồ đang nằm nghỉ dưới gốc cây.

Lưu Từ Hoàng ngồi dựa lưng vào thân cây, nhắm mắt dưỡng thần. “Chúng ta cần giữ sức. Chặng đường phía trước chắc chắn không dễ dàng.”

Cổ Phong ngồi cách đó không xa, lấy từ trong túi ra một bầu rượu nhỏ, rót một chén rồi nhâm nhi. Ánh mắt lão xa xăm, như đang nhớ về một thời quá khứ nào đó.

“Ngài Cổ, ngài có vẻ trầm tư khác thường đấy.” Hàn Nguyệt Tâm nhìn lão, tò mò.

“À, chỉ là nhớ lại những ngày xưa cũ.” Lão cười nhẹ. “Khi còn trẻ, ta cũng từng có một nơi để trở về, một người để chờ đợi…”

Cả hai im lặng. Những lời của lão mang theo một nỗi buồn man mác, hòa quyện với không gian yên ả xung quanh.

Một lát sau, Cổ Phong khẽ thở dài, đứng dậy. “Thôi, quá khứ là quá khứ. Hiện tại mới là điều quan trọng.” Lão quay sang Lưu Từ Hoàng. “Ngươi thì sao? Có mục tiêu nào không?”

Lưu Từ Hoàng mở mắt, ánh nhìn kiên định. "Đạt được đỉnh cao đạo đan.”

Cổ Phong bật cười. “Ngươi còn trẻ, tại sao lại truy cầu thứ xa vời đó?”

“Vì ta muốn chứng minh và ta chắc chắn phải đạt được.” Lưu Từ Hoàng trả lời, giọng trầm ngâm.

Cổ Phong im lặng một lúc, rồi gật đầu. “Một mục tiêu không tệ, nhưng hãy nhớ, đừng để mất chính mình.”

Bầu không khí lắng đọng. Hàn Nguyệt Tâm bỗng phá tan sự tĩnh lặng bằng một nụ cười tươi. “Thôi nào, đừng nói chuyện nghiêm trọng như vậy. Chúng ta đang ở một nơi đẹp thế này, hãy tận hưởng một chút đi!”

Nàng lấy ra một chiếc đàn cổ nhỏ, bắt đầu gảy những nốt nhạc du dương. Tiếng đàn nhẹ nhàng vang lên giữa khu rừng, như hòa quyện với tiếng gió, tiếng lá cây xào xạc.

Lưu Từ Hoàng nhắm mắt, lặng yên lắng nghe. Cổ Phong khẽ lắc đầu cười, nhưng ánh mắt lão cũng dần dịu lại.

Giây phút ấy, cả nhóm như quên đi mọi hiểm nguy, mọi gánh nặng trên vai. Họ ngồi bên nhau, lặng lẽ tận hưởng sự bình yên hiếm hoi.

Trời ngả về chiều, ánh hoàng hôn phủ lên khu rừng một màu cam ấm áp. Con thú khổng lồ nằm duỗi dài, thở nhè nhẹ trong giấc ngủ.

Xa xa, tiếng suối róc rách vang lên, như một bản nhạc tự nhiên kết thúc một ngày yên ả, chuẩn bị cho những thử thách tiếp theo.

---

Bạn đang đọc Đan Đạo Vĩnh Sinh của Tiêu Kết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tieuketohh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.