Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhàn!

Phiên bản Dịch · 1104 chữ

Sau mấy ngày băng qua rừng núi, cuối cùng cả nhóm đã đến trước Lãnh Hồn Cốc, một nơi u tối và đầy lạnh lẽo. Cốc sâu hun hút, sương mù dày đặc che khuất tầm nhìn. Những tảng đá rêu phong nằm rải rác khắp nơi, tạo nên một khung cảnh âm u, rợn người.

“Đây là Lãnh Hồn Cốc sao?” Hàn Nguyệt Tâm nhíu mày. “Không khí ở đây khiến ta khó chịu chết được.”

“Cẩn thận, Lãnh Hồn Cốc vốn nổi tiếng là nơi không ai muốn lui tới.” Lưu Từ Hoàng nhắc nhở.

Cổ Phong đứng bên cạnh, ánh mắt nghiêm trọng hơn thường ngày. “Nơi này quả thật không đơn giản"

Cả nhóm chậm rãi tiến vào cốc. Bất chợt, từ xa vang lên tiếng rít khe khẽ. "Chỉ là tiếng gió,” Lưu Từ Hoàng trấn an.

Đi sâu vào trong, họ đến trước một hang động lớn, cửa hang bị che lấp bởi những sợi dây leo dày đặc. Hàn Nguyệt Tâm dùng tay gạt chúng sang một bên, để lộ một cánh cửa đá cũ kỹ, trên đó khắc văn tự

“Đây chính là nơi cất giữ Hàn Linh Thạch,” Cổ Phong lên tiếng. “Một khi lấy được, chúng ta phải rời khỏi đây thật nhanh.”

Hàn Nguyệt Tâm bước lên, nhẹ nhàng đặt tay lên cánh cửa đá. Những văn tự trên cửa bỗng sáng lên, rồi cánh cửa từ từ mở ra, để lộ một căn phòng nhỏ tối om.

Giữa căn phòng, Hàn Linh Thạch lơ lửng, tỏa ra ánh sáng xanh nhạt, mang theo hơi lạnh thấu xương.

“Quả nhiên là nó,” Hàn Nguyệt Tâm thì thầm. Nàng bước lên, cẩn thận dùng một tấm khăn lụa bọc lấy viên đá.

Bỗng nhiên, tiếng gầm rú vang lên từ phía sau. Một cơn gió lạnh thổi qua, mang theo cảm giác rợn người.

“Chúng ta bị phát hiện rồi!” Lưu Từ Hoàng hét lên.

Từ trong bóng tối, những bóng hình kỳ quái dần hiện ra. Đó là những oan hồn không rõ hình dạng, chúng bay lượn xung quanh, phát ra những tiếng cười ghê rợn.

“Ta lo chuyện này!” Cổ Phong bước lên, rút kiếm. “Các ngươi mau rời khỏi đây!”

“Ngài chắc chứ?” Lưu Từ Hoàng hỏi, ánh mắt lo lắng.

“Yên tâm, ta vẫn còn chưa sống đủ lâu để chết ở đây!” Cổ Phong cười lớn, rồi lao vào đám oan hồn, thanh kiếm trong tay lấp lánh ánh sáng bạc.

“Đi thôi!” Lưu Từ Hoàng kéo Hàn Nguyệt Tâm, cả hai chạy ra khỏi hang động.

Phía sau, tiếng chém giết vang lên, nhưng chỉ một lát sau, Cổ Phong đã đuổi kịp họ, mái tóc bạc tung bay, vẻ mặt đầy tự mãn. “Xong rồi. Ta đã bảo là ngài đây rất lợi hại mà!”

Hàn Nguyệt Tâm bật cười. “Ngài đúng là giỏi trổ tài.”

“Đương nhiên!” Cổ Phong cất kiếm, điềm nhiên như không.

Rời khỏi Lãnh Hồn Cốc, cả nhóm nhanh chóng quay về thành. Trên đường đi, bầu không khí thoải mái hơn hẳn.

“Lần này thuận lợi hơn ta nghĩ,” Hàn Nguyệt Tâm nói, giọng nhẹ nhõm.

“Nhưng đừng vội mừng,” Lưu Từ Hoàng trầm giọng. “Chúng ta chưa biết viên Hàn Linh Thạch này có liên quan gì đến kẻ áo đen đã xuất hiện trước đó.”

“Cứ để sau hãy tính.” Cổ Phong rót một chén rượu, ngửa cổ uống cạn. “Giờ thì tận hưởng chút yên bình này đã.”

Sau khi rời khỏi Lãnh Hồn Cốc, nhóm Lưu Từ Hoàng không muốn tốn thời gian trên đường quay về. Nhờ một tấm Phù Dịch Chuyển mà Hàn Nguyệt Tâm mang theo, họ nhanh chóng trở lại thành Lạc Vân.

Thành nhộn nhịp dưới ánh sáng rực dưới ánh chiều tà. Lưu Từ Hoàng nhanh chóng dẫn cả nhóm về tiểu viện của mình. Bước qua cánh cửa, hắn thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như đã về đến nơi an toàn.

“Lần này quá thuận lợi,” Hàn Nguyệt Tâm nói, ngồi xuống ghế. “Viên Hàn Linh Thạch này chắc chắn sẽ rất hữu dụng.”

“Nhưng cũng không thể lơ là.” Lưu Từ Hoàng lấy viên đá từ tay nàng, ánh mắt trở nên nghiêm trọng. “Ta cần thời gian để luyện chế đan dược từ nguyên liệu này.”

“cần giúp gì không?” Cổ Phong hỏi, vẻ mặt hào hứng.

“Chỉ cần ngài đừng làm phiền là đủ rồi.” Lưu Từ Hoàng nhếch môi cười.

Trong lò luyện đan của mình, Lưu Từ Hoàng bắt tay vào việc. Hắn cẩn thận sắp xếp các nguyên liệu quý giá thu thập được từ Lãnh Hồn Cốc và các chuyến hành trình trước đó: Hàn Linh Thạch, Huyết Tâm Thảo, Linh Tuyết Hoa, và một số tài liệu phụ trợ.

Ngọn lửa xanh nhạt bùng lên dưới đáy lò. Lưu Từ Hoàng tập trung cao độ, từng động tác đều chuẩn xác và nhẹ nhàng.

Bên ngoài, Hàn Nguyệt Tâm và Cổ Phong ngồi dưới hiên, mỗi người một tâm trạng.

“Hắn cứ như biến thành người khác khi luyện đan,” Hàn Nguyệt Tâm khẽ nói, mắt nhìn về phía căn phòng đóng kín.

“Đó là bản lĩnh của hắn,” Cổ Phong cười nhạt. “Luyện đan không chỉ cần tài năng mà còn phải có tâm huyết và sự kiên nhẫn.”

Đêm buông xuống, trong căn phòng nhỏ, ánh sáng từ lò đan vẫn le lói. Hơi nóng lan tỏa, mùi hương kỳ lạ của các loại linh thảo dần dần thấm vào không khí.

Lưu Từ Hoàng vận chuyển linh khí, điều khiển ngọn lửa một cách khéo léo. Sau hơn bốn canh giờ, lò đan khẽ rung lên, phát ra âm thanh kỳ lạ.

“Thành công rồi!” Hắn mỉm cười, mở nắp lò. Một viên đan dược sáng bóng, tỏa ra ánh sáng bàng bạc,

“Thành công rồi,” hắn khẽ thốt lên, ánh mắt sáng rực.

Cầm viên đan, Lưu Từ Hoàng bước ra ngoài. Hàn Nguyệt Tâm và Cổ Phong vội chạy tới.

“Nguyên Đan!” Hàn Nguyệt Tâm thốt lên, không giấu nổi sự ngưỡng mộ.

“Viên đan này… nếu dùng đúng cách, có thể giúp ta đột phá cảnh giới mới,” Lưu Từ Hoàng nói.

“Vậy khi nào ngươi định dùng nó?” Cổ Phong hỏi, mắt vẫn dán chặt vào viên đan.

“Không vội,” Lưu Từ Hoàng lắc đầu. “Ta còn phải chuẩn bị nhiều thứ. Hơn nữa, luyện Nguyên Đan chỉ là căn bản, con đường còn dài.”

Ánh trăng lặng lẽ chiếu xuống tiểu viện, soi sáng khuôn mặt kiên định của Lưu Từ Hoàng.

---

Bạn đang đọc Đan Đạo Vĩnh Sinh của Tiêu Kết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tieuketohh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.