Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kỳ Tích

Phiên bản Dịch · 1129 chữ

Bên trong tiểu viện, Lưu Từ Hoàng vẫn nằm bất động, hơi thở yếu ớt. Hàn Nguyệt Tâm nắm chặt tay hắn, nước mắt rơi xuống. “Ngươi phải sống... đừng bỏ rơi ta chứ...”

Liễu Thanh Hàn đặt tay lên ngực Lưu Từ Hoàng, truyền một luồng chân khí mạnh mẽ vào người hắn. Ánh sáng dịu nhẹ tỏa ra, làm tan biến sát khí đang bủa vây quanh cơ thể hắn.

Sau một lúc lâu, hơi thở của Lưu Từ Hoàng dần ổn định lại, khuôn mặt bớt tái nhợt.

“May mắn là cứu kịp,” Liễu Thanh Hàn nói, thở phào nhẹ nhõm.

Cổ Phong nằm ở góc phòng, đôi mắt mù lòa khẽ mở. Dù đau đớn tột cùng, ông vẫn nở một nụ cười nhẹ. “Tốt... rất tốt..."

Sáng sớm hôm sau, ánh nắng vàng nhạt chiếu qua cửa sổ, mang theo hơi thở yên bình. Trong phòng, Cổ Phong vẫn nằm bất động, hai cánh tay đứt lìa quấn đầy băng trắng. Đôi mắt nhắm nghiền, gương mặt hiện lên vẻ mỏi mệt.

Hàn Nguyệt Tâm và Liễu Thanh Hàn đứng cạnh giường, lo lắng không yên.

“Thương thế của ông ấy rất nặng, lại thổ huyết quá nhiều…” Liễu Thanh Hàn lắc đầu. “Nếu không có kỳ tích, e rằng khó qua khỏi.”

Hàn Nguyệt Tâm siết chặt nắm tay, ánh mắt đầy bi thương. “Ông ấy đã liều mạng cứu Từ Hoàng… Chẳng lẽ không còn cách nào sao?”

Đột nhiên, từ trong tay áo của Cổ Phong, một vật nhỏ phát sáng rơi ra.

“Đó là gì?” Hàn Nguyệt Tâm cúi xuống nhặt lên, phát hiện đó là một viên đan dược cổ quái, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt cùng mùi thơm lạ thường.

Liễu Thanh Hàn sững người. “Đây là… Hoàn Đan? Nhưng loại đan này đã thất truyền hàng ngàn năm!”

“Hoàn Đan?” Hàn Nguyệt Tâm ngạc nhiên. “Có thể cứu ông ấy sao?”

“Nếu là thật, viên đan này có thể tái tạo sinh lực, thậm chí… khôi phục lại thời đỉnh cao!”

Không chần chừ, Hàn Nguyệt Tâm đỡ Cổ Phong dậy, đưa viên đan dược vào miệng ông. Vài phút trôi qua, không có gì xảy ra.

Bỗng nhiên, cơ thể Cổ Phong phát ra ánh sáng vàng rực rỡ. Các vết thương dần lành lại, da dẻ trở nên hồng hào, thậm chí mái tóc bạc trắng cũng chuyển thành màu đen óng mượt.

“Đây là…” Hàn Nguyệt Tâm kinh ngạc, không thốt nên lời.

Cổ Phong mở mắt, đôi mắt vốn mù lòa giờ sáng rực như sao, ánh lên vẻ sắc bén của một kiếm tiên thời đỉnh cao. Ông nhấc người dậy, nhìn hai cánh tay bị đứt mà không chút nao núng.

“Ta… trẻ lại rồi?” Cổ Phong cảm nhận được tu vi bản thân có sự thay đổi.

“Không chỉ vậy, khí tức của ngài mạnh mẽ hơn trước!” Liễu Thanh Hàn thốt lên. “Kiếm ý của ngài đã đạt đến cảnh giới mới!”

Cổ Phong bật cười, giọng vang vọng khắp phòng. “Ha ha! Dù mất tay, nhưng kiếm trong tâm, ta cần gì tay để cầm kiếm!”

Đột nhiên, ông bước ra sân, ánh mắt lóe sáng. Ông hô khẽ “Kiếm ý ngưng hình!”

Từ hư không, một luồng kiếm khí rực rỡ xuất hiện, hình thành một thanh kiếm trong suốt, lơ lửng giữa không trung. Cổ Phong điều khiển thanh kiếm bằng ý niệm, đường kiếm nhẹ nhàng nhưng sắc bén chém nát một hòn đá lớn trong sân thành hai nửa.

Hàn Nguyệt Tâm tròn mắt. “Lão… không, ngài thật sự đã đạt đến cảnh giới kiếm ý hóa hình!”

Cổ Phong khẽ cười, quay đầu nhìn Lưu Từ Hoàng đang ngủ yên trong phòng. “Công tử, xem ra ta vẫn có thể tiếp tục bảo vệ ngài…”

Hàn Nguyệt Tâm bất giác mỉm cười. “Ngài Cổ Phong, đúng là một kỳ tích sống.”

Cổ Phong ngửa mặt lên trời, cười lớn. “Ha ha! Kỳ tích hay không thì sao? Giờ ta là thanh niên đầy sức sống, đám sát thủ lần sau gặp lại ta, cứ chờ mà đỡ một kiếm của bản tôn!”

Hôm sau, ánh nắng sớm len lỏi qua cửa sổ, chiếu sáng khuôn mặt tái nhợt của Lưu Từ Hoàng. Hắn chậm rãi mở mắt, đầu óc vẫn còn quay cuồng.

“Ta… đang ở đâu?” Hắn lẩm bẩm, cố gắng ngồi dậy nhưng phát hiện cơ thể nặng nề, như mất hết sức lực.

“Công tử tỉnh rồi!” Hàn Nguyệt Tâm vui mừng bước tới, giúp hắn ngồi lên.

Lưu Từ Hoàng nhíu mày, cảm nhận dòng khí trong cơ thể. Một sự thật đau đớn khiến hắn kinh ngạc: Toàn bộ linh lực đã biến mất, thậm chí thực lực còn yếu hơn cả phàm nhân bình thường.

“Ta... chuyện gì đã xảy ra?” Hắn hỏi, giọng trầm hẳn đi.

“Công tử đã tẩu hỏa nhập ma sau khi bị phản phệ từ đan dược,” Hàn Nguyệt Tâm giải thích, giọng đầy lo lắng. “Dù may mắn sống sót, nhưng… linh lực của ngươi bị tổn hại nghiêm trọng.”

Lưu Từ Hoàng lặng người, bàn tay siết chặt thành nắm đấm. “Yếu hơn cả phàm nhân… Ta là một kẻ vô dụng sao?”

Hàn Nguyệt Tâm nắm lấy tay hắn, nhẹ giọng an ủi: “Ngươi vẫn còn sống. Chỉ cần có ý chí, tất cả sẽ có thể bắt đầu lại từ đầu.”

Lúc này, Cổ Phong bước vào, thần sắc đầy khí phách. “Công tử, không cần quá lo lắng. Thực lực có thể mất, nhưng ý chí mới là điều quan trọng nhất. Ta sẽ bảo vệ ngài, dù cả thiên hạ có quay lưng lại.”

Lưu Từ Hoàng ngẩng đầu nhìn Cổ Phong, ngạc nhiên khi thấy lão giờ đây trẻ trung và tràn đầy sức sống. “Lão… Ngài Cổ Phong? Chuyện này là sao?”

Hàn Nguyệt Tâm cười nhẹ. “Một kỳ tích đã xảy ra. Ngài ấy không chỉ hồi phục mà còn mạnh mẽ hơn xưa"

Lưu Từ Hoàng nhắm mắt, cảm nhận nỗi bất lực trào dâng trong lòng. Nhưng hắn nhanh chóng mở mắt, ánh nhìn kiên định:

“Ta sẽ không bỏ cuộc. Dù phải bắt đầu từ con số không, ta cũng sẽ tu luyện lại. Ta không thể dừng lại, không thể yếu đuối mãi.”

Hàn Nguyệt Tâm gật đầu, ánh mắt chứa đựng niềm tin. “Công tử, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua tất cả.”

Cổ Phong mỉm cười, giọng khàn khàn nhưng đầy quyết tâm: “Đúng vậy, công tử. Hãy để ta và Hàn cô nương bảo vệ ngươi trong lúc khôi phục. Thời gian này, chúng ta cần tránh xa những nguy hiểm không cần thiết.”

Bạn đang đọc Đan Đạo Vĩnh Sinh của Tiêu Kết

Truyện Đan Đạo Vĩnh Sinh tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tieuketohh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.