Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rắc rối nhỏ

Phiên bản Dịch · 1442 chữ

Sau một đêm nghỉ ngơi, Lưu Từ Hoàng và Hàn Nguyệt Tâm lại tiếp tục hành trình. Nhưng ngay từ sáng sớm, dường như vận may đã bỏ rơi họ.

Đầu tiên, khi đang băng qua một con suối nhỏ, Hàn Nguyệt Tâm chợt dừng lại, ánh mắt đầy cảnh giác. “Ngươi có nghe thấy gì không?” nàng hỏi.

Lưu Từ Hoàng lắng tai nghe, nhưng chỉ thấy tiếng róc rách của dòng nước. “Chắc là ngươi nghĩ quá thôi, không có gì đâu.”

Chưa kịp dứt lời, một con rắn khổng lồ từ dưới nước bất ngờ trồi lên, miệng há to, lao thẳng về phía họ.

“Trời đất! Cái quái gì đây?” Lưu Từ Hoàng hét lên, lùi lại vài bước.

“Đừng đứng đó! Làm gì đi chứ!” Hàn Nguyệt Tâm vừa nói vừa tung một đòn kiếm khí chém vào thân con rắn.

Nhưng con rắn không dễ đối phó. Nó né đòn một cách nhanh chóng, đuôi quét mạnh khiến cả hai bị hất văng ra xa.

Hàn Nguyệt Tâm lồm cồm ngồi dậy, gương mặt đỏ bừng vì tức giận. “Ngươi làm gì vậy? Không phải là tu sĩ sao? Mau giúp ta tiêu diệt nó!”

“Ta đang chuẩn bị đây!” Lưu Từ Hoàng lúng túng, rồi nhanh chóng vận linh lực, tung ra một chưởng hỏa diễm.

Con rắn bị đánh trúng, quằn quại một lúc rồi bỏ chạy. Nhưng không may, đuôi của nó vô tình cuốn lấy Hàn Nguyệt Tâm, kéo nàng xuống dòng suối.

“Nguyệt Tâm!” Lưu Từ Hoàng hoảng hốt, lập tức lao xuống nước, nhưng lại trượt chân, ngã xuống một cách không mấy đẹp mắt.

Sau một hồi vật lộn, cuối cùng hắn cũng kéo được Hàn Nguyệt Tâm lên bờ. Cả hai người đều ướt sũng, thở hổn hển.

“Ngươi… thật sự rất giỏi gây rắc rối!” Hàn Nguyệt Tâm vừa thở vừa trách móc, nước nhỏ giọt từ mái tóc ướt đẫm.

“Ta đã cứu ngươi đấy chứ!” Lưu Từ Hoàng phản bác, nhưng trong lòng cũng cảm thấy ngượng ngùng.

Khi họ tiếp tục hành trình, chưa đi được bao xa, thì một chuyện éo le khác lại xảy ra.

“Ngươi có ngửi thấy gì không?” Hàn Nguyệt Tâm hít hít mũi, ánh mắt đầy nghi ngờ.

“Ngửi? Ngửi gì cơ?” Lưu Từ Hoàng ngơ ngác, nhưng ngay sau đó, hắn cũng cảm thấy mùi gì đó rất lạ.

Họ nhìn nhau, rồi nhìn xuống chân.

“Mùi này… từ đâu ra?” Hàn Nguyệt Tâm khẽ nhíu mày.

Lưu Từ Hoàng cúi xuống, bỗng phát hiện… dưới đế giày của mình có dính một cục phân thú.

“Ôi trời ơi!” hắn hét lên, nhảy cẫng lên như thể vừa giẫm phải than nóng.

Hàn Nguyệt Tâm che miệng cười, ánh mắt đầy thích thú. “Ngươi đúng là có duyên với phiền phức.”

“Cười cái gì chứ! Ta không biết chỗ này có thứ này!” Lưu Từ Hoàng tức giận nói, cố gắng lau đế giày vào một hòn đá gần đó.

Nhưng chưa kịp lau sạch, hắn bất cẩn đạp vào một bẫy trận pháp giấu dưới lá cây. Một luồng sáng bùng lên, và trong nháy mắt, cả hai người bị hút vào trong một không gian.

Họ rơi xuống một khu vực đầy những hoa cỏ lạ mắt, nhưng giữa khung cảnh thơ mộng ấy là một cái hồ nước sôi sục, tỏa ra mùi hăng nồng.

“Đây là đâu?” Hàn Nguyệt Tâm hỏi, vẻ mặt đầy cảnh giác.

“Ta cũng không biết! Chắc là bị trận pháp nào đó dịch chuyển đến.” Lưu Từ Hoàng đáp, trong lòng không khỏi lo lắng.

Họ tiến lại gần hồ nước, nhưng vừa chạm vào bề mặt, một con cá khổng lồ phóng lên, há miệng muốn nuốt chửng cả hai.

“Lại nữa? Sao hôm nay mọi thứ đều muốn ăn chúng ta vậy?” Lưu Từ Hoàng kêu lên, vội vàng kéo Hàn Nguyệt Tâm lùi lại.

Hàn Nguyệt Tâm lắc đầu, lấy kiếm ra chuẩn bị chiến đấu, nhưng đúng lúc này, con cá lại…, rơi tõm xuống nước một cách vụng về.

Cả hai người đứng nhìn nhau, rồi không nhịn được bật cười.

“Có lẽ hôm nay là ngày kỳ lạ nhất trong cuộc đời ta.” Lưu Từ Hoàng vừa cười vừa nói.

Sau một hồi tìm kiếm, họ cuối cùng cũng tìm được lối ra khỏi không gian này.

Rời khỏi không gian trận pháp, Lưu Từ Hoàng và Hàn Nguyệt Tâm bước vào một khu rừng rậm rạp. Ánh nắng xuyên qua kẽ lá, chiếu xuống mặt đất phủ đầy rêu xanh. Cả hai vừa đi vừa cảnh giác, sợ lại bị cuốn vào một rắc rối nào đó.

“Ngươi có cảm thấy gì kỳ lạ không?” Hàn Nguyệt Tâm chợt hỏi, mắt liếc quanh.

“Kỳ lạ? Ta chỉ thấy yên tĩnh đến đáng sợ thôi,” Lưu Từ Hoàng đáp, tay thủ sẵn mấy lá bùa.

Bỗng nhiên, từ trong bụi rậm vang lên tiếng động. Cả hai lập tức dừng lại, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu. Một bóng đen nhỏ lao vụt ra, lăn lông lốc dưới chân họ.

“Cái gì đây?” Lưu Từ Hoàng nhíu mày nhìn kỹ.

Trước mặt họ là một con thú nhỏ, tròn trĩnh như quả cầu, toàn thân phủ lông trắng xù. Đôi mắt nó to tròn long lanh, nhìn chằm chằm vào hai người với vẻ ngây thơ vô hại.

“Thật đáng yêu!” Hàn Nguyệt Tâm bật thốt, khuôn mặt nàng giãn ra, đôi mắt lấp lánh.

“Cẩn thận! Đừng để vẻ ngoài của nó đánh lừa,” Lưu Từ Hoàng cảnh báo, nhưng chưa kịp làm gì, Hàn Nguyệt Tâm đã cúi xuống bế con thú lên.

“Ngươi đúng là quá đa nghi. Nhìn xem, nó dễ thương thế này mà,” nàng cười khẽ, vuốt ve bộ lông mềm mại của con thú.

Con thú kêu lên một tiếng nhỏ, rồi bất ngờ lao đến há miệng, cắn một phát vào tay Lưu Từ Hoàng.

“Á! Cái quái gì vậy?” hắn hét lên, giật lùi lại, tay xoa chỗ bị cắn.

Hàn Nguyệt Tâm bật cười, không che giấu được sự thích thú. “Ngươi bị một con thú nhỏ xíu cắn mà đã la làng lên như thế à?”

“Nhỏ xíu? Nhìn đi, nó là quái vật đấy!” Lưu Từ Hoàng giận dữ chỉ vào con thú, nhưng vừa quay lại thì thấy nó đang nằm gọn trong tay Hàn Nguyệt Tâm, vẻ mặt như đang cười nhạo hắn.

Hắn nghiến răng, định lao tới nhưng con thú đột ngột nhảy khỏi tay Hàn Nguyệt Tâm, chạy biến vào rừng.

“Đợi đã!” Hàn Nguyệt Tâm vội đuổi theo.

“Ngươi làm gì vậy? Đừng chạy lung tung!” Lưu Từ Hoàng hét lên, đuổi theo nàng.

Họ băng qua khu rừng, theo dấu con thú nhỏ. Nhưng đuổi mãi, con thú dẫn họ đến một khoảng đất trống, nơi có một cái hang lớn.

“Chúng ta thật sự phải vào đó sao?” Lưu Từ Hoàng ngần ngại, nhìn cái hang sâu hun hút.

“Nó có thể dẫn đến bảo vật. Không thử sao biết được, bạn sợ à?” Hàn Nguyệt Tâm nhún vai, rồi không đợi hắn trả lời, nàng bước vào hang.

“Ngươi…!” Lưu Từ Hoàng thở dài, miễn cưỡng đi theo.

Bên trong hang, ánh sáng lờ mờ từ những viên đá phát quang trên vách. Họ tiến sâu vào trong, đến khi một tiếng gầm vang lên, làm rung chuyển cả hang động.

“Là gì nữa đây?” Lưu Từ Hoàng lo lắng, tay thủ sẵn ấn.

Một con thú khổng lồ xuất hiện từ bóng tối, trông như bản phóng đại của con thú nhỏ ban nãy. Bộ lông trắng xù, đôi mắt to nhưng sắc lạnh, nó gầm lên đầy uy lực, khiến cả hang động rung chuyển.

“Ngươi thấy chưa? Ta đã nói nó là quái vật!” Lưu Từ Hoàng hét lên, kéo Hàn Nguyệt Tâm lùi lại.

“Nhưng… nó vẫn đáng yêu mà,” Hàn Nguyệt Tâm đáp, vẻ mặt không chút sợ hãi.

“Ngươi điên rồi!” Lưu Từ Hoàng thở dài, chuẩn bị sẵn sàng cho trận chiến.

Con thú khổng lồ lao đến, nhưng thay vì tấn công, nó chỉ vòng quanh hai người, rồi bất ngờ cúi đầu xuống.

“Chuyện gì vậy?” Lưu Từ Hoàng ngạc nhiên, nhìn con thú đang quỳ xuống.

“Nó… nhận chúng ta là chủ nhân?” Hàn Nguyệt Tâm đoán, tiến lại gần con thú.Con thú không hề phản ứng, để nàng nhẹ nhàng vuốt ve đầu nó.

“Có lẽ ngươi có duyên với nó,” Lưu Từ Hoàng thở dài, lắc đầu. “Thôi được

---

Bạn đang đọc Đan Đạo Vĩnh Sinh của Tiêu Kết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tieuketohh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.