Quá khứ - Hiện Tại
Sau khi Lạc Vô Cực trị thương xong cho Lưu Từ Hoàng, liền không nói thêm lời nào, nhanh chóng quay người rời đi.
không lâu sau, khi bóng dáng của Lạc Vô Cực đã khuất, không gian lại chìm vào im lặng. Hàn Nguyệt Tâm vẫn ngồi bên cạnh Lưu Từ Hoàng, ánh mắt của nàng đã không còn ánh lên sự lo lắng như trước, nhưng trong lòng nàng, một nỗi buồn sâu thẳm dường như đã ăn sâu vào tâm hồn.
Lưu Từ Hoàng nhìn nàng một lúc lâu, rồi cất tiếng hỏi: “Nguyệt Tâm, ngươi... có chuyện gì muốn nói không?”
Hàn Nguyệt Tâm không trả lời ngay lập tức. Ánh mắt nàng không rời khỏi mặt đất, đôi tay đặt lên gối run rẩy. Đột nhiên, một cảm giác nghẹt thở xâm chiếm trái tim nàng, khiến nàng cảm thấy không thể giữ được sự kiên cường trong lòng. Cuối cùng, sau một khoảng lặng dài, nàng nhẹ nhàng thở ra.
“Ta... có một quá khứ không thể dễ dàng nói ra...” Giọng nàng khe khẽ, nhưng những lời này như mũi tên xuyên thẳng vào lòng Lưu Từ Hoàng. Hắn cảm nhận được nỗi đau trong đó, nhưng cũng không ép buộc nàng phải mở lòng.
Hàn Nguyệt Tâm im lặng một lúc lâu, rồi chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt nàng chứa đầy sự phức tạp, những cảm xúc nghẹn ngào không thể nói ra.
“Ngươi không cần nói nếu không muốn.” Lưu Từ Hoàng khẽ lên tiếng, hắn không muốn tạo thêm áp lực cho nàng.
Nhưng Hàn Nguyệt Tâm lại lắc đầu, đôi mắt nàng lấp lánh, như chứa đựng cả một biển khơi cảm xúc. “Không, ta phải nói. Có thể ngươi sẽ không hiểu, nhưng ta tin ngươi.”
Nàng hít một hơi thật sâu rồi kể tiếp, giọng nàng bỗng trở nên mơ màng, xa xăm như những dòng ký ức đã ngủ quên từ lâu.
“Ta xuất thân từ một gia tộc tu tiên thế gia bình thường, ở một vùng đất xa xôi. Nhưng ngay từ khi còn nhỏ, gia tộc ta đã bị cuốn vào cuộc chiến quyền lực của các gia tộc tu tiên lớn. Một ngày, toàn bộ người trong gia tộc ta bị tấn công. Cha mẹ ta... chết trong cuộc tấn công đó. Ta... là người duy nhất sống sót, nhưng cũng vì vậy mà ta phải mang một trọng trách nặng nề.”
Ánh mắt Hàn Nguyệt Tâm trở nên xa xăm, như nhìn về những ký ức đau đớn đã qua. “Trước khi cha mẹ ta mất, họ đã để lại một di vật quan trọng – một cuốn bí tịch.
Lưu Từ Hoàng nhìn nàng, không nói gì, nhưng có thể cảm nhận được sự nặng nề trong lòng nàng.
“Vì cuốn bí tịch đó, ta đã phải rời bỏ quê hương, sống một cuộc đời chạy trốn, không có gia đình, không có bằng hữu , chỉ có sự cô độc và nỗi sợ hãi luôn bám theo ta. Nhiều năm qua, ta đã cố gắng không để quá khứ ấy ám ảnh mình, nhưng mỗi lần nhớ lại, nỗi đau lại không thể nào quên.”
Nàng ngừng lại một lát, đôi mắt nhìn vào Lưu Từ Hoàng, trong mắt nàng lấp lánh một tia sáng yếu ớt, nhưng cũng đầy kiên cường. “Nhưng trong những năm tháng ấy, ta cũng đã học được cách mạnh mẽ hơn, để không còn bị định mệnh chi phối. Ta đã không cho phép chính mình yếu đuối. ”
Lưu Từ Hoàng nghe xong, không nói gì, chỉ im lặng nhìn nàng. Dù hắn chưa thể hiểu hết được những gì nàng đã trải qua, nhưng có thể cảm nhận được sự đau đớn trong từng lời nói của nàng.
Hàn Nguyệt Tâm ngừng lại một lúc, rồi quay mặt đi, dường như không muốn để Lưu Từ Hoàng thấy được sự yếu đuối của mình. “Ngươi không cần phải lo lắng về ta. Những gì ta trải qua... đã trở thành quá khứ. Ta sẽ không để nó ảnh hưởng đến tương lai của chúng ta.”
Lưu Từ Hoàng nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng. Định nói gì đó. Theo phản xạ nàng đá Lưu Từ Hoàng khi chạm vào người nàng, khiến hắn bay xa chục bước, làm nàng vội vàng xin lỗi, khiến không khí bớt phần nào buồn bã..
Sau khi đã trải qua bao nhiêu gian nan, Lưu Từ Hoàng và Hàn Nguyệt Tâm rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, ít nhất là tạm thời. Mặc dù Lạc Vô Cực đã đi mất, nhưng sự hiện diện của sư tôn vẫn tạo nên một bức tường chắn vững chắc.
Hàn Nguyệt Tâm ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt ve miếng vải trên tay, ánh mắt vẫn hướng về Lưu Từ Hoàng với vẻ trầm tư. Tuy nhiên, những suy tư trong đầu nàng không kéo dài lâu. Một tiếng động đột ngột làm nàng giật mình. Lưu Từ Hoàng, với vẻ mặt hết sức nghiêm túc, đang... lăn qua lăn lại trên đất, hai tay ôm bụng, không ngừng phát ra những tiếng cười khúc khích.
“Ngươi làm gì thế?” Hàn Nguyệt Tâm nhìn hắn, không khỏi tò mò.
Lưu Từ Hoàng ngừng cười, nhưng vẻ mặt hắn vẫn như muốn phì cười bất cứ lúc nào. “À, chỉ là... luyện... luyện tập thôi,” hắn nói, giọng lơ đãng.
“Luyện tập?” Hàn Nguyệt Tâm nhướng mày, có chút khó hiểu.
Lưu Từ Hoàng ngồi dậy, giơ tay lên, nghiêm túc mà giải thích: “Luyện... luyện phong thái tu tiên! Ngươi không thấy sao, để trở thành một người tu tiên ghi danh sử sách, không chỉ cần sức mạnh, mà còn cần cả tinh thần sảng khoái, đúng không?”
Hàn Nguyệt Tâm trố mắt nhìn hắn, miệng suýt cười nhưng lại cố nhịn. “Luyện phong thái... mà lại nằm lăn lộn trên đất như vậy à?”
Lưu Từ Hoàng vỗ vỗ ngực, nghiêm túc hơn: “Đương nhiên! Đây là một phần trong bí pháp ‘Lăn lộn Môn’, rất nổi tiếng đấy!”
Hàn Nguyệt Tâm nhịn không được nữa, bật cười thành tiếng. Cả không gian bỗng chốc trở nên vui vẻ, những tiếng cười thoải mái vang lên giữa núi rừng vắng lặng.
“Cũng được... Lạc Vô Cực chắc hẳn sẽ rất tự hào nếu biết ngươi tu luyện thế này,” nàng trêu chọc.
“Ngươi... Nguyệt Tâm! Ngươi đang chế giễu ta phải không?” Lưu Từ Hoàng giả vờ giận dỗi, nhưng lại không thể giấu được nụ cười trên môi.
“Chế giễu? Chỉ là nhìn thấy ngươi có vẻ rất... sáng tạo trong việc luyện tập thôi.” Hàn Nguyệt Tâm cười nói, rồi lại lặng im một chút, ánh mắt quay đi, nhưng trong lòng nàng, cảm giác yên bình và hạnh phúc dần dần ùa về..
Khi trời chạng vạng, hai người ngừng lại nghỉ ngơi. Hàn Nguyệt Tâm rút ra một chiếc bình nhỏ từ trong túi, mở nắp và rót ra một ít nước từ đó. “Uống đi, nó là loại nước khôi phục thể trạng, ngươi cần phải bồi bổ lại sức khỏe. Tuy nhiên, đừng có dùng tất cả, ta muốn giữ một ít cho mình.”
Lưu Từ Hoàng nhướng mày, vẻ mặt nghiêm túc: “Ngươi lại muốn dành phần ngon cho mình sao?”
“Ngươi nghĩ sao? Phần ngon là của ta, phần còn lại mới là của ngươi!” Hàn Nguyệt Tâm nói rồi mỉm cười,
“Vậy... nếu ta uống hết thì sao?” Lưu Từ Hoàng trêu đùa, nhưng lại bị Hàn Nguyệt Tâm phản bác ngay lập tức.
“Ngươi sẽ phải chịu trách nhiệm nếu như ta bị đói cả ngày sau đó!” Nàng nói, ánh mắt đầy đe dọa, khiến Lưu Từ Hoàng không thể không bật cười.
“ người tu tiên thì cần ăn làm gì mà đói chứ. Hahaha"
Cả hai ngồi đó, nói chuyện một lúc lâu, đôi khi im lặng nhưng vẫn cảm nhận được sự ấm áp và thân thiết giữa họ. Không gian dường như tràn đầy sự bình yên mà họ đã tìm lại được sau những biến cố trước đó.
Khi màn đêm buông xuống, ánh trăng chiếu sáng vạn vật, họ tiếp tục lên đường, không còn cảm giác nặng nề mà chỉ là một bước đi nhẹ nhàng, thoải mái, đầy hy vọng về những gì sẽ đến trong tương lai.
---
Đăng bởi | Tieuketohh |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 1 |