Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuồng Ngan

Phiên bản Dịch · 1427 chữ

Cánh cửa đá cuối cùng đóng sập lại sau lưng Lưu Từ Hoàng và Hàn Nguyệt Tâm. Hai người thở dốc, nhưng không dám dừng lại. Hắc Minh Tử vẫn đuổi theo, không buông tha.

Hàn Nguyệt Tâm nhắm mắt, vận công chữa thương, nhưng ngay khi nàng thở ra, cảm giác lạnh buốt không rõ nguồn gốc chợt ập đến. Một bóng ngườimờ ảo xuất hiện phía trước, hai mắt đỏ ngầu.

“Ngươi tưởng chạy được sao?” âm thanh của Hắc Minh Tử vang lên từ trong màn sương mù. Hắn đứng trước cửa, đôi mắt đỏ ngầu nhìn hai người như nhìn thấy con mồi sắp bị bắt.

“Hự..!” Hàn Nguyệt Tâm gắng sức nói, nhưng sắc mặt nàng tái nhợt, tình trạng thương thế của cô đã nghiêm trọng.

Lưu Từ Hoàng siết chặt nắm đấm, ánh mắt đầy kiên định. Dù Hắc Minh Tử mạnh hơn hắn, hắn biết chỉ cần thời gian thêm một chút nữa, Cửu U Minh Viêm sẽ giúp bọn họ thoát khỏi tình thế này.

Nhưng đúng lúc này, một trận gió lạnh bất ngờ nổi uy áp khủng khiếp của Hắc Minh Tử dồn dập tràn về, như muốn nuốt cả hai. Hắn vung trường kiếm, một đòn lực khủng khiếp lại lao thẳng về phía Lưu Từ Hoàng.

“Ngươi không thể chống lại ta lâu hơn nữa!” Hắc Minh Tử rít lên.

Lưu Từ Hoàng biết, nếu không làm gì, hắn và Hàn Nguyệt Tâm sẽ không thể sống sót. Hắn cắn răng

“Dừng tay!” Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ xa.

Cả ba người cùng quay lại, Hắc Minh Tử bất ngờ dừng lại. Một bóng người lạ xuất hiện từ trong làn sương, mái tóc đen xõa xuống vai, tay cầm một thanh kiếm huyền.

Ánh mắt Lưu Từ Hoàng lóe lên kinh ngạc. “Lạc Vô Cực… Sư phụ?”

Lạc Vô Cực đứng im lặng, ánh mắt nhìn thẳng vào Hắc Minh Tử. “Ngươi… là kẻ thứ hai muốn phá hủy đại nghiệp của ta sao?”

Hắc Minh Tử bật cười khùng khục, hắn nhận ra Lạc Vô Cực chính “Lạc Vô Cực, ngươi đúng là không chịu bỏ qua. Nhưng đừng tưởng ngươi có thể ngăn cản ta!” Hắn nói rồi vung kiếm, tấn công một lần nữa.

Nhưng lần này, sự xuất hiện của Lạc Vô Cực đã tạo ra một uy áp vô cùng lớn. Hắn chưa kịp phản ứng, một bóng đen lóe lên, cắt đứt kiếm của Hắc Minh Tử thành từng mảnh nhỏ.

Lạc Vô Cực đứng vững, không một cử động nào, nhưng uy áp của hắn như làn sóng vô hình vỗ vào tâm trí Hắc Minh Tử, khiến hắn hoảng loạn. “về luyện thêm hai vạn năm nữa ngươi may ra thắng được ta. Cút ngay, nếu không muốn chết.”

Hắc Minh Tử hoảng sợ, hắn gầmlên một tiếng, biến mất trong làn sương mù, bỏ lại một không gian đầy tĩnh lặng.

Lưu Từ Hoàng thở phào nhẹ nhõm, nhìn vào sư phụ mình, ánh mắt đầy cảm kích. “Sư phụ, ngài đến đúng lúc.”

Lạc Vô Cực chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt lạnh lùng. “Chỉ là chậm một chút thôi, ta cũng không thể cứu các ngươi.”

Hàn Nguyệt Tâm từ từ đứng dậy, ánh mắt của nàng đong đầy sự cảm kích. “Cảm ơn ngài, Lạc sư phụ.”

Lạc Vô Cực khẽ nhíu mày, nhìn Hàn Nguyệt Tâm rồi quay sang Lưu Từ Hoàng. “Cẩn thận, Hắc Minh Tử không phải kẻ dễ đối phó. Các ngươi sẽ còn phải đối mặt với những kẻ mạnh mẽ hơn. Chuyến đi này mới là dạo đầu.”

Ánh mắt của Lạc Vô Cực như xuyên thấu vào tâm can của Lưu Từ Hoàng. “Ta hiểu rồi, sư phụ.” Lưu Từ Hoàng gật đầu, trong lòng dâng lên một cảm giác lạ, vừa sợ hãi vừa đầy hứng thú.

Đột nhiên Lưu Từ Hoàng cảm thấy cơ thể đau đớn dữ dội. “Lưu Từ Hoàng!” Hàn Nguyệt Tâm kêu lên, vội vã tiến lại gần, ánh mắt lo lắng. Nàng đưa tay lên, muốn vận linh lực để chữa trị cho hắn, nhưng thấy thương thế của hắn quá nghiêm trọng, sự đau đớn lộ rõ trên khuôn mặt hắn khiến nàng không thể không lo sợ.

“Không... cần...” Lưu Từ Hoàng mỉm cười yếu ớt, mặc dù vẻ mặt đã tái nhợt vì đau đớn, nhưng trong mắt hắn vẫn ánh lên một tia kiên quyết. “Ngươi bảo vệ con đường rút lui, ta không thể kéo dài được nữa...”

Lạc Vô Cực đứng yên, ánh mắt thận trọng dõi theo động tĩnh xung quanh. “Ngươi cần kiên cường hơn. Hắc Minh Tử chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha chúng ta. Đừng làm lỡ thời gian.”

Lưu Từ Hoàng hít một hơi thật sâu, hắn gắng gượng đứng dậy, mặc dù từng bước đi đều khiến cơn đau đớn như cắt xé, nhưng ánh mắt hắn vẫn kiên định.

“Được rồi...” Hắn cắn răng, dùng hết sức lực cuối cùng để tạo ra một lớp hỏa diễm bảo vệ, chắn trước mặt nhóm của mình.

Hàn Nguyệt Tâm nhìn Lưu Từ Hoàng, đôi mắt nàng lo lắng nhưng cũng đầy quyết tâm. Nàng không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu, sử dụng trận pháp hộ thân để che chắn cho cả ba người. Cảm giác căng thẳng bao trùm không gian, khi mà cả ba biết rằng họ đang trong tình trạng yếu dần và phải rời đi ngay lập tức.

Hắc Minh Tử đứng từ xa, đôi mắt nhìn theo ba người đang rút lui. Một nụ cười quái dị nở trên khuôn mặt hắn. “Muốn chạy sao? Ta sẽ không dễ dàng buông tha cho các ngươi!” Hắn nói, giọng lạnh như băng, rồi vung tay ra.

Một thứ kì lạ , nhanh chóng lao vào hướng nhóm Lưu Từ Hoàng. Thứ này như một con sói đói, lao đến.

Lạc Vô Cực chỉ cười nhẹ, lập tức chặn đứng đòn tấn công, và khiến đầu Hắc Minh Tử rơi xuống.

Sau một lúc, cả ba đã rời khỏi, Lạc Vô Cực nhanh chóng trị thương cho Lưu Từ Hoàng,

Sau khi trị thương Lạc Vô Cực không vội vàng rời đi ngay mà dừng lại một chút để giúp Lưu Từ Hoàng ổn định lại cơ thể. Những vết thương của hắn dù có thể chữa trị bằng linh lực, nhưng sức mạnh của Cửu U Minh Viêm lại không đủ để khôi phục hoàn toàn, nhất là khi tình trạng của hắn quá nghiêm trọng.

Hàn Nguyệt Tâm đứng bên cạnh, không nói gì nhưng ánh mắt của nàng không rời khỏi Lưu Từ Hoàng. Nàng có thể cảm nhận được sự kiên cường trong hắn, nhưng cũng không thể không lo lắng về trạng thái hiện tại của hắn. Hắn đã mệt mỏi quá rồi, dù chỉ là một chút nữa thôi cũng có hắn đi toan.

“Ngươi cần phải nghỉ ngơi, Lưu Từ Hoàng.” Hàn Nguyệt Tâm nói khẽ, khi ánh mắt của nàng vô tình chạm vào hắn. Đôi mắt nàng sáng ngời, đầy lo lắng nhưng cũng chứa đựng một sự chân thành không thể chối cãi.

Lưu Từ Hoàng chỉ mỉm cười yếu ớt, cố gắng chống lại cơn đau. “Nguyệt Tâm, ta ổn mà. Đừng lo lắng quá.” Giọng hắn vẫn cứng cỏi, nhưng Hàn Nguyệt Tâm không thể không nhận ra sự yếu đuối ẩn sau đó.

Lạc Vô Cực đang tập trung trị thương cho Lưu Từ Hoàng, nhưng đôi mắt của hắn lướt qua Hàn Nguyệt Tâm một cách thận trọng.

“Ngươi không cần phải quá lo lắng,” Lạc Vô Cực nói với Hàn Nguyệt Tâm, giọng điệu cười đùa, nhưng có chút gì đó ẩn chứa sự quan tâm. “tên tiểu tử thối này khỏe như trâu, chỉ cần một chút thời gian, hắn sẽ ổn thôi.”

Hàn Nguyệt Tâm khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt nàng vẫn không rời khỏi Lưu Từ Hoàng. Nàng biết rằng Lưu Từ Hoàng không phải là người dễ dàng chấp nhận sự giúp đỡ, nhưng lần này, nàng sẽ không buông tay.

“Ta sẽ không rời xa ngươi,” nàng nói nhỏ, như thể chỉ muốn Lưu Từ Hoàng nghe thấy.

Lưu Từ Hoàng hơi quay sang nhìn nàng, đôi mắt hắn lấp lánh một tia cảm kích. Tuy không nói ra, nhưng trong lòng hắn, lời nói của Hàn Nguyệt Tâm đã chạm vào trái tim hắn.

---

Bạn đang đọc Đan Đạo Vĩnh Sinh của Tiêu Kết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tieuketohh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.