Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cầu Cứu

Tiểu thuyết gốc · 1323 chữ

Trong một dinh thự xa hoa lộng lẫy nằm bên bờ biển Địa Trung Hải.

Ông Khalid, người đàn ông hơn sáu mươi tuổi, bộ râu quai nón che chắn gần như khắp gương mặt, nhưng không che nổi “tử khí” đang hiện diện. Nằm trên giường với một đống dây nhợ gắn xung quanh người ông.

Vị giản gia già Armin đã theo phục vụ ông kể từ khi còn trẻ. Tiến lên nhắc nhở ông Khalid: “Ông chủ, tấm vé bảo mệnh của ngài đến lúc nên sử dụng rồi.” Đã bao năm cái hộp gỗ của vị tu sĩ phật giáo, đầu trần chân đất trong bộ áo vàng khò đã dẫn con gái út của ông đi vẫn đặt trong thư phòng. Dù ông làm kiểu gì nó cũng chưa từng bị mở ra, thậm chí lửa đốt cũng không được.

Ông hoảng sợ cực độ. Lệnh cho người mang ném thứ kia đi thật xa nhưng kiểu gì thứ kia cũng tìm đường được trở về. Ông đã thuê không biết bao nhiêu thầy pháp, ma pháp sư, phù thủy, tu sĩ… tới giải vận hạn giúp ông. Đáng tiếc, tất cả đều chịu bó tay.

Sau đó, ông nhận ra. Cái thứ kia ở trong nhà, giống như một lá bùa hộ mệnh, những tai kiếp lớn nhỏ chẳng bao giờ tới gõ cửa. Từ cái hộp được xem là “tà vật” biến thành “báu vật.”

Đến hôm nay, ông gặp nạn lớn. Chiếc hộp kia tự động bắn ra một luồng ánh sáng xanh, tươi mát, dịu ngọt, xoa dịu mọi nỗi đau đớn ông đang phải gánh chịu. Chiếc hộp tự động mở khóa, phát tán mùi hương quyến rũ chết người, khiến người ta trầm mê trong đó.

Khoảnh khắc sương khói mờ nhân ảnh trôi qua. Cả người ông Khalid như bị nhấn chìm trong bể nước lạnh, nhìn vào đồ vật bên trong, không có gì nhiều. Một tấm bùa màu vàng với những hoa văn và chữ nghĩa ngoằn ngoèo nối liền không dứt.

Tấm ảnh của một đứa bé chừng ba bốn tuổi, tươi cười rực rỡ trong nắng chiều. Đứa con gái đến với ông một cách bất ngờ, đột ngột. Mẹ con bé là ai, ông còn chẳng nhớ. Ngày con bé xuất hiện, một mình đeo một chiếc ba lô con gấu nhỏ sờn cũ đằng sau, cầm theo một lá thư người phụ nữ viết kèm theo những bằng chứng thuyết phục tội danh ông đã gây ra.

Nuôi thêm một người với ông chẳng đáng kể gì dẫu không có tình cảm gì nhiều. Huống chi đó là cốt nhục của ông. Song kể từ khi con bé tới. Vận hạn của ông không biết từ đâu ùn ùn kéo tới, khiến ông choáng váng, không kịp đỡ tay.

Lúc đầu, ông không nghĩ gì nhiều nhưng về sau ông nghiệm ra, những sự vật kỳ bí, lạ lùng đều xuất hiện trùng hợp vào thời điểm con bé đặt chân vào nhà ông. Đó có thể chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Ông không tin mấy chuyện ma quỷ.

Càng về sau, sự việc càng tăng theo cấp số nhân. Ông bắt đầu dao động, nghi ngờ. Nhờ mối quan hệ, có người giới thiệu cho ông những pháp sư, phù thủy, đạo sĩ, tu sĩ cao tay về làm phép.

Sự việc còn xảy ra tồi tệ hơn. Một kẻ đạo sĩ dạo, vừa vào trong nhà, gặp con bé, đã tung ra một nắm bùa trong tay, miệng niệm khẩu quyết “ác quỷ, ngay lập tức hiện hình.”

Con bé vẫn ôm con gấu bông trong tay, đứng im bất động nhìn gã đạo sĩ, nhếch mép cười “họa từ miệng mà ra.” Con bé vừa dứt lời. Gã đạo sĩ đã một tay ôm ngực, chân ngã quỵ xuống, miệng không ngừng phun ra máu đen, tóc tai rũ rượi, chẳng mấy chốc đã hóa điên, vội vã chạy ra khỏi nhà.

Một chuyện đáng sợ xảy ra. Hễ ai dám làm điều gì bất lợi với con bé. Ngay lập tức, bọn họ bị nghiệp quật gấp vài lần. Tất cả mọi người đều tránh xa con bé, một bầu không khí u ám phủ trùm khắp nhà.

Một ngày bình thường như bao ngày, ông vô tình đụng phải một gã ăn mày, râu tóc bờm xờm, che khuất mặt mày, quần áo tả tơi, bẩn thỉu, nhìn chằm chằm vào mặt ông nói: “ông còn giữ thứ đó bên mình, sớm muộn sẽ bỏ mạng trong bần hàn, nghèo đói, tủi nhục.”

“Đồ điên” ông Khalid cứng miệng nói nhưng trong lòng lại hoảng sợ tột độ. Biểu hiện của con bé, không giống với người thường, thường xuyên nói chuyện với không khí. Ông căn đúng lúc như thế xuất hiện hỏi “con nói chuyện với ai à?”

“Không ạ, không ai hết.” Con bé trả lời nhưng không tình nguyện, quay đầu sang chỉ trích người bên cạnh “rõ ràng là cậu sờ sờ ở đây, tại sao lại bảo là không có.”

Ngày ông đẩy con bé ra đường. Hình ảnh con bé gầy nhỏ, run rẩy, quỳ trên đường, gào thóc tê tâm liệt phế trong ánh chiều tà, vẫn ám ảnh ông trong giấc ngủ không biết bao nhiêu lần.

_o0o___

Kể từ ngày cái hộp gỗ đen thui, trông giống như món đồ cổ quý giá, được tạo dựng một tầng kết giới chắc chắn, bốc cháy trước mặt. Lại là lời cầu cứu của đấng sinh thành. Khỏi phải nói, tâm trạng của Quảng Lộc xấu tới cực điểm.

Suýt tí nữa cô đã buột miệng ước người cha bao năm không gặp “chết sớm cho rảnh nợ.” Nhưng nghĩ tới ác ma đang chìm trong giấc ngủ ngàn thu, không hẹn ngày tỉnh dậy. Quảng Lộc khó khăn lắm mới kiềm chế được cảm xúc của mình.

Nửa đời trước, ác ma vì cô làm không ít chuyện. Đến khi nhắm mắt cũng vì cô mà lo lắng. Chính vì thế, Quảng Lộc mới không kết liễu sinh mạng của mình. Cô còn có một xứ mệnh khác “kiếm đủ công đức để thức tỉnh ác ma.” Chẳng may chuyện vạn nhất xảy ra, hắn cũng có thể “ngậm thìa vàng đi đầu thai.” Quảng Lộc mới quay đầu làm người tốt.

Ấy vậy mà số phận cứ thích trêu đùa, giễu cợt cô. Lấy đi cái năng lực nhìn thấy người cõi âm, cái năng lực khiến cuộc sống của cô không bao giờ giống với một người bình thường. Không dễ gì mới làm tiếp nhận được thì nó lại không tồn tại nữa.

Công việc của một chuyên viên điều tra, giải quyết những oan ức, khuất tất của những vong linh, để họ cam tâm tình nguyện lên đường đầu thai cũng không thể tiếp tục. Công việc kiếm âm đức nhiều nhất.

Người quen của Quãng Lộc biết chuyện đều khuyên nhủ cô “nghĩa tử là nghĩa tận.” Dù không thích nhưng tốt nhất vẫn nên đi để hóa kiếp “duyên nợ” không chỉ cho người chết mà cả người ở lại. Xóa bỏ mọi hiềm khích, buông bỏ mọi chấp niệm để duyên mới tới gõ cửa.

Không đơn thuần như cái nhìn của người khác. Quảng Lộc thừa biết đây là một mối làm ăn cực kỳ có hời nếu cô kiểm soát được tâm tính của mình. Không oán hận tới mức muốn giết người đã bỏ rơi mình. Cô sẽ kiếm được công đức kha khá cho ác ma của mình. Một lần gặp mặt khéo bằng cả vài năm “cày”. Không thể bỏ qua. Quảng Lộc tự động viên an ủi bản thân “nào có bữa cơm nào miễn phí. Khó khăn càng lớn, thành quả càng vang dội.”

Bạn đang đọc Dẫn Độ Vong Linh sáng tác bởi MocTueQua
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MocTueQua
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.