Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kỷ Vật Để Lại

Tiểu thuyết gốc · 1563 chữ

Sau chuỗi ngày dài u ám “đi hay không đi”, bình yên cũng đã ghé thăm Quảng Lộc. Khác hẳn bên phía bố cô, ông Khalid phải chứng kiến sự phẫn nộ tột độ của những đứa con. Chúng thống nhất cho rằng “ông bị điên, “thần trí mơ hồ” do bệnh tật đeo bám triền miên.

Janes nóng nảy, cô đã bị giật mình tới mức đánh rơi cả muỗng nĩa cầm trên tay. Miệng lắp bắp “tại sao? tại sao bố lại rước thứ “tang môn tinh” đó trở về? Không phải đã ném đi rồi ư?”

“Bố, bố có từng nghĩ việc làm này của bố làm em ấy không hề thích hay không? nó làm đảo lộn trật tự cuộc sống của em ấy từ xưa tới giờ.” Zin - cậu con trai thứ, nhẹ nhàng uyển chuyển hơn so với chị nó nhưng cũng không hề có ý định chào đón đứa em sắp tới.

“Bố, lâu nay bố vẫn lén lút liên lạc với cái đồ quạ đen đó có phải không?” Janes chất vấn.

“Không hề.” Ông Khalid nói thật nhưng những đứa con của ông chẳng ai tin tưởng.

“Bố nói có lý một chút được không? không hề liên lạc thì bây giờ làm sao biết cách liên hệ với nhau?”

“Đó là chuyện của ta. Ta chỉ thông báo cho các con biết.” Nói xong câu đó, ông Khalid tiếp tục dùng bữa tối như không có chuyện gì.

“Anh hai, anh nói gì đi chứ.” Janes nóng nảy, thúc giục.

“Nói gì? Bố bảo sao anh làm vậy.” Dan lên tiếng.

Zin nhếch mép khinh bỉ “lúc nào cũng ra vẻ ngoan ngoãn, lễ phép, có hiếu. Chướng mắt.”

Nhà có bốn người, chia thành hai phe, coi như thế lực cân bằng. Thấy tình hình bất lợi. Zin đề nghị kiểm chứng nhân cách của cô út. “Bố, hay là chúng ta chuyển sang một ngôi nhà tuềnh toàng, lụp xụp để xem động thái của cô út thế nào? Tự nguyện ở lại chăm sóc một người cha bệnh tật hay vội vã cao chạy xa bay.”

“Ý kiến hay đó, em trai.” Janes tán thưởng cái suy nghĩ tăm tối của cậu em. Ông Khalid xì mũi khinh thường. Mấy trò trẻ con này, diễn trước mặt ai thì diễn đừng diễn trước mặt ông. Nói đi nói lại, chúng sợ tài sản của chúng sẽ nhận được ít hơn một phần nếu con gái út xuất hiện.

Đã vậy, ông phải diệt trừ nguồn gốc anh em đấu đá tương tàn ngay từ trong trứng nước. Ông Khalid mỉm cười nói: “Ta đã làm tròn nghĩa vụ một người cha với các con. Nay các con đã trưởng thành, hãy tự mình cất cánh bay xa, làm những điều mình thích.

Em út của các con xuất hiện hay không thì ta cũng sẽ không để lại cho các con một đồng một cắc nào sau khi ta mất đi. Tất cả những gì ta nắm giữ sẽ được chuyển đến những nơi cần thiết.”

Quăng cho các con quả bom. Ông Khalid bỏ muỗng nĩa của mình xuống, kết thúc bữa ăn, ra hiệu cho vị quản gia già Armin đưa ông về phòng nghỉ ngơi. Không biết cơ thể này còn chống đỡ được tới khi nào? Liệu có kịp chờ thấy mặt con út lần cuối hay không? Ông muốn nói lời xin lỗi với con bé trước khi nhắm mắt.

Ông Khalid ôm tâm trạng nặng nề trở về phòng. Cửa vừa mở ra. Tấm ảnh con gái út trong phòng đang được thứ lửa màu xanh ngọc bích bao bọc, quản gia Armin vội vã dội nước nhưng ngọn lửa không hề bị ảnh hưởng.

Đến cả cái hộp gỗ cũng không thoát khỏi số phận. Khi tất cả biến thành tro bụi, theo cơn gió cuốn ra bên ngoài. Ông Khalid loáng thoáng nghe âm thanh của chữ “được” khiến ông ngây ngẩn cả người. Ông quay qua hỏi quản gia Armin nhưng ông lại bị thất thần như lạc vào thế giới khác. Mãi đến khi ông chủ vỗ vỗ vào vai mới tỉnh lại. Ông không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra nhưng không muốn làm ông chủ thất vọng. Quản gia Armin cúi đầu không trả lời.

Bản thân ông Khalid đã sẵn sàng đón nhận những oán hận, hờn trách của con gái út dành cho bản thân mình. Còn hơn là để bản thân bị dày vò, dằn vặt, bứt rứt mỗi ngày. Cả người lúc nào cũng hừng hực nóng bức trong bếp lửa giữa trưa hè oi ả.

Mắt ông ngấn lệ chăm chăm nhìn ra bên ngoài cửa sổ, gốc hồng già cỗi con bé trồng sát cạnh sân trong vườn giờ đã um tùm, chiếm một khoảng đất rộng. Ông không khỏi nhớ về ngày con bé mới tới. Ông bận rộn, mải mê với công việc, không mấy quan tâm con bé nên người trong nhà ai ai cũng có thể bắt nạt con bé hoặc coi con bé như người vô hình. Con bé lúc nào cũng lủi thà lủi thủi một mình với đống cỏ cây.

Khi bị ông chất vấn mấy đứa con “sao không rủ em chơi cùng?” Chúng đều đồng thanh trả lời “con bé đó khác người, dị hợm, đáng sợ lắm.”

Con bé không thích mở miệng nói chuyện với người nhưng cực kỳ yêu thích thực vật. Con bé có thể ngồi bất động nửa ngày chỉ để ngắm cái cây xấu xí trong mắt người khác.

Nhánh hồng khẳng khiu, sống dở chết dở là thứ duy nhất con bé đào xới, cắm xuống đất. Sau vài ngày, con bé rời đi. Nhánh hồng mỗi ngày một khô héo từ trên xuống dưới mãi tận sát gốc có một mắt xanh. Rễ cũng mọc ra từ chỗ ấy.

Cái cây đó có người chăm sóc cẩn thận, kỹ càng, vẫn bộ dáng èo uột, vàng vọt lớn lên. Những thợ làm vườn, ngứa mắt, nhổ phắt cái cây ấy lên. Thế là ông ta bất thình lình bị một cơn bạo bệnh nằm liệt giường liệt chiếu. Bác sĩ không tìm ra nguyên nhân.

Người nhà của ông lén trồng lại cái cây đó nhưng bệnh tình của ông vẫn không thuyên giảm. Sức khỏe ngày một giảm sút, lúc này người làm vườn hoảng sợ thực sự. Ông thành tâm cúi đầu, tạ tội với cây hồng, tới lần thứ ba trong tiếng chê ba, cười nhạo của người khác. Bệnh tình của ông từ từ thuyên giảm.

Rất nhiều người làm vườn đều không tin cái hồng sống dở chết dở lại là cái cây linh thiêng. Rất nhiều người tới thử. Người cúi cùng đã dùng tay chặt cây hồng thành vài khúc. Kết quả, hắn đi đường bị vấp té, ngã dập mặt, gãy mất vài cái răng, chột một con mắt, gãy tám cái xương sườn, một tay và hai chân.

Cuối cùng, mặc kệ mọi người cười nhạo. Hắn lê một thân tật nguyền, thành tâm tạ lỗi. Hắn phải quỳ mất vài ngày. Kiếp nạn mới từ từ buông tha hắn. Kể từ đó, cái cây trở thành vật cấm kỵ trong vườn. Ai ai cũng đi đường vòng, né tránh nếu không có việc bất đắc dĩ.

Cũng từ đó, cái tên con gái út là cấm kỵ trong miệng người làm. Những thứ liên quan tới con bé, không một ai dám tự tiện đựng vào. Thậm chí ông có ra lệnh. Bọn họ sẵn sàng bỏ việc chứ không làm.

Ông Khalid vốn không tin mấy trò mê tín dị đoan, tự mình đào xới gốc hoa lên, ném đi. Vận xui bắt đầu đeo bám ông. Từ những chuyện nhỏ nhặt li ti ông chưa từng nghĩ tới nay gặp phải. Uống nước sặc, đi bộ cũng tự đạp chân mình vấp té, ăn thì tự cắn vào lưỡi…

Mỗi ngày, cuộc sống của ông bao phủ một màu đen. Ông tức giận, định bụng thiêu rụi cái cây hoa hồng kia đi nhưng những người theo ông hết mực ngăn cản. Họ thay ông trồng lại nhưng không có kết quả. Ông không muốn làm cái trò mất mặt, xưng tội với cái cây nhưng khó khăn mỗi ngày bủa vây ông. Ông phải hạ tôn nghiêm của mình xuống để giữ mạng.

Đám hoa ấy cũng đủ kỳ lạ. Dù có cho người chăm sóc cỡ nào. Chúng lúc nào cũng èo uột, vàng vọt, cứ tưởng sắp chết tới nơi. Thế mà trong vườn bao loại cây chết phải thay, riêng chúng vẫn bám trụ.

Hơn hai chục năm, đám cây ấy vẫn mỗi ngày một lớn, lá vàng từ gốc lên tới ngọn, lấn át cả cỏ dại xung quanh nhưng chưa từng trổ bông bao giờ. Vậy mà kể từ khi những kỷ vật kia tan biến theo gió. Đám hoa hồng bắt đầu thay áo mới, màu xanh lâm xấm hoàn toàn màu vàng, tràn đầy sức sống. Đáng kể nhất là những nụ hoa bắt đầu xuất hiện tầng tầng lớp lớp. Giống như chúng đang chào đón chủ nhân của chúng trở về.

Bạn đang đọc Dẫn Độ Vong Linh sáng tác bởi MocTueQua
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MocTueQua
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.