Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồi Ức Của Dan Về Em Gái Bị Bỏ Rơi

Tiểu thuyết gốc · 1389 chữ

Đã hơn mười một giờ đêm. Dan vẫn chìm trong đống công việc. Tiếng chuông điện thoại vang lên, hắn cảm thấy thực phiền phức, chẳng muốn đứng dậy đi nhận chút nào. Nhưng người gọi bên kia dường như không muốn buông tha hắn. Hết cuộc gọi này tới cuộc gọi khác. Hắn phiền lòng đứng lên. Nhìn tên người gọi đến, hắn thật muốn tẩn cho thằng bạn nối khố một trận.

Hắn cầm điện thoại lên, nhấn nút nhận, không cả chào hỏi liền nói: “tốt nhất là ông nói chuyện chính đáng nếu không tôi sẽ ghi món nợ này vào sổ. Gặp ông thì trả lại đầy đủ.”

“Đừng nóng, ông bạn.” Giọng đùa cợt của Abed vang lên ở đầu dây bên kia. “Tôi không gọi điện quan tâm hỏi thăm ông thì còn ai quan tâm ông cơ chứ.”

“Bị hấp hả? Tôi một người đàn ông đã trưởng thành, không phải đứa trẻ lên ba. Nói chính sự.” Dan cáu gắt.

“Em gái nhỏ vẫn bặt vô âm tín hả?” Abed cực kỳ tò mò về em gái của thằng bạn thân.

“Có rồi. Sắp tới.” Dan nói.

“Khi nào em gái ông tới, nhớ gọi tôi đi đón cùng nha. Tôi muốn xem mặt mũi con bé thế nào, đầu óc ra làm sao mà bố ông chấp nhất muốn đón về để nội chiến xảy ra. Nhân tiện, an ủi tâm hồn cô quạnh của quạnh của ông.” Abed nhắc đi nhắc lại nguyện vọng của bản thân với Dan.

“Được thôi, không vấn đề.” Dan trả lời thờ ơ. Tất cả mọi chuyện liên quan tới cô em gái chưa tới, một phần hắn làm theo nguyện vọng của cha già. Bởi bác sĩ phán, ông không còn quá nhiều thời gian.

Một phần, hắn cũng muốn dứt điểm nghiệp của mình với đứa em gái không còn nhớ mặt mũi nhưng lại giống như âm hồn bất tán quấn quanh lấy cuộc sống đời của hắn.

Không chỉ phá quấy hắn trong giấc ngủ. Còn biến hắn trở thành kẻ thừa thãi trong mắt cha. Rõ ràng, hắn lúc nào cũng bên cạnh cha nhưng cha không nhìn thấy. Lúc nào cũng nhớ về đứa con đã bỏ đi. Ông ngại nói chuyện với hắn nhưng lại bỏ ra hàng giờ đồng hồ chỉ để ngắm cái cây con nhỏ đó trồng.

Cái cây đó giống rất có tà tính. Người nào có tác ý xấu với cái cây hay con với bé trước cái cây, kiểu gì cũng bị nghiệp quật viếng thăm. Không cần phải chờ đợi lâu, gần như ngay tức thì. Chính vì vậy, tất cả mọi người đều sợ nhánh hồng gầy guộc đó. Sau đó, người ta lại rỉ tai nhau, làm mấy trò cúng bái mê tín. Cha già tức giận, lệnh cho hắn thay một đám người giúp việc mới. Những trò đồng bóng mới kết thúc.

Hắn ngỡ, mọi thứ về đứa em gái kia sẽ từ từ tan biến. Không ngờ, trong đống bất động sản, cha già lại chọn ngôi nhà có vẻ bình thường nhất để sinh sống, tĩnh dưỡng. Cha già nói “nhà ở vùng quê, yên tĩnh, khí hậu tốt.”Nhưng hắn thừa biết, đây là cách cha già tưởng nhớ đến con bé.

Ánh mắt ông lúc nào cũng nghiêm khắc, chê bai, chỉ trích hắn. Dành phần yêu thương, dịu dàng cho cái đứa không biết lưu lạc nơi nào. Ngày nhỏ hắn đã lấy làm vui mừng, sung sướng, hả hê khi cái đứa mình ghét “biến mất” nhưng hắn lại vô tình phát hiện ra “con nhỏ đó ra đi khoét luôn tâm hồn của cha mang đi.” Dù lúc con bé sống trong nhà, cha già chẳng mảy may quan tâm con bé là bao. Vì thế, hắn đã từng ước “con bé vẫn cứ sống trong cái nhà này và chịu đựng sự ghẻ lạnh của tất cả.”

Con bé rời đi, cha già ít về nhà, ít cười đùa hẳn. Hắn từng nghĩ “nếu mình là người ra đi, liệu cha có thương nhớ hắn như nhớ con nhỏ đó hay không? Hắn không có đáp án vì người ra đi là con nhỏ đó.”

Hắn cũng từng nghĩ “gói ghém đồ đạc ra khỏi nhà nhưng hắn lại sợ, hắn chết nhát. Lỡ như cha bỏ hắn thật, hắn sẽ sống như thế nào?” Thay vì nổi loạn một cách ngu ngốc, hắn gây ấn tượng với cha bằng cách đáp ứng mọi mong ước của ông.

Từ chơi thể thao tới học hành. Hắn đi tới đâu cũng là tâm điểm. Mỗi lần như thế, cha vui ra mặt, còn nói “không hổ là con ta.” Song khi trở về, hắn vẫn không là gì so với cái đứa bị đưa đi.

Hắn thực sự muốn gào thét, hỏi cha “cha có yêu thương con không? tại sao lúc nào trong mắt cũng chỉ có con bé đó?” nhưng hắn lại sợ câu trả lời của cha. Thành ra nỗi ám ảnh ấy trở thành ung nhọt, cơn bệnh trong hắn mãi đến bây giờ.

Suốt thời niên thiếu, hắn tìm mọi đồ vật con bé để lại để “hủy thi diệt tích” nhưng tìm mãi thấy gì ngoài đám hoa hồng xấu xí. Hắn tác động với ông bà nội để ông bà nội bảo cha hắn đào xới, ném cái cây kia đi.

Nhờ bàn tay ông bà không được. Hắn chính thức tự mình ra tay. Sợ cha phát hiện, mất hình tượng. Hắn đều làm việc rất kín kẽ. Lợi dụng những lúc cha đi vắng, người làm khuất mặt. Mới ra tay với đám hoa hồng.

Không gì nhiều. Nhỏ thì tưới cả thau nước sôi vào gốc. Lớn lên thì tưới axit loãng. Bao phen hắn mừng thầm, cái cây ấy sẽ sớm bị “hóa kiếp tro tàn.” Bón phân cho cây thì thả nửa xô sâu, con nào con nấy béo tròn béo trục, to như ngón tay cái vào. Cắt cành tỉa ngọn thì toàn cắt nhánh khỏe mạnh để lại nhánh èo uột.

Hắn đã bao phen định mở tiệc ăn mừng thì đám cây kia lại hồi sinh chỉ sau một trận mưa. Điều đáng nói là mỗi lần hắn ra tay với đám cây thì vận đen của hắn lại gia tăng. Đến mức giấc ngủ của hắn cũng không bình yên.

Ngày nào cũng mơ, toàn ác mộng. Hết bị chết cháy, lại bị đám gai hoa hồng biến thành mũi tên, xuyên thấu từng kinh mạch, cả người đầm đìa những máu là máu. Không ít người làm nhìn thấy tâm tư của hắn, muốn giúp hắn xả giận. Kết quả, bọn họ bị sợ cho tới mức bị tâm thần. Người nặng nhất là nằm viện nửa năm.

Hắn vào trường nội trú, tránh xa cái cây, cũng không nghĩ tới làm việc ác. Vận đen theo hắn biến mất lúc nào không hay. Thậm chí, nhiều khi hắn còn cảm giác mình đang được che chở bởi một thế lực vô hình nào đó. Trong một vài tình huống ngặt nghèo, hắn tưởng mình đã bỏ mạng nhưng hắn vẫn sống lành lặn, cả người không thương tích.

Lớn lên, hắn không còn thù ghét cái cây như thuở “trẻ trâu”. Bây giờ, hắn cũng có thể bình tĩnh nhìn đám cây để tự hỏi “có thật chúng có siêu năng lực hay không?”

Hắn còn nhớ kỹ từng đặc điểm của đám hoa hồng để so sánh với những cây hồng ở nơi khác. Rõ ràng khi con bé trồng chỉ là một chủng loại vô cùng bình thường từ bụi hồng có sẵn trong vườn. Nhưng giờ đây nó đã đột biến, trở nên hoàn toàn khác biệt.

Đám cây kia mặc dù được chăm sóc cẩn thận nhưng bị cằn cỗi, phải trồng mới bao lần. Nào giống đám cây con nhỏ trồng, cứ bỏ bẵng vài hôm ra nhìn lại thấy nó đang xâm chiếm đất của cây khác. Liệu con nhỏ kia xuất hiện, có giống như cái cây kia, sẽ chiếm hết mọi thứ hắn khổ công, lao nhọc để tạo ra hay không?

Bạn đang đọc Dẫn Độ Vong Linh sáng tác bởi MocTueQua
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MocTueQua
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.