Anh Em Tương Phùng
Abed vỗ vai Dan “Số hiệu chuyến bay có đúng không? Mọi người đã đi ra hết. Sao em gái cậu vẫn biệt tăm vô tích. Lẽ nào không biết lối ra hay là cho chúng ta ăn “thịt lừa”?”
“Ai biết.” Dan trả lời hờ hững. Hắn đứng im như pho tượng, che giấu đi vẻ mặt ngại ngùng, giơ tấm biển trắng, chữ đen bình thường, viết tên người cần tìm bằng tiếng Anh “Anne Ton”. Bên dưới là dòng chữ xa, hắn chưa một lần nhìn thấy, chữ nghĩa gì mà ngoằn ngoèo, chẳng khác gì nòng nọc bơi trong nước “Tôn Nữ An Bình.”
Mãi không thấy bóng dáng đứa “gây họa” xuất hiện. Dan có chút mừng, lại có chút hụt hẫng. Hắn thực sự muốn cắt đứt sợi dây liên kết với con nhỏ đáng ghét kia để sống cuộc đời của riêng mình. Không phải dăm bữa nửa tháng, lại mơ thấy mình bị bỏ rơi.
Sân bay đã vắng bóng người bước ra. Dan vừa định trao biển tìm người cho thằng bạn, bản thân chạy vào bên trong tìm người. Chân vừa định bước. Một thiếu nữ xinh đẹp, thần thái thong dong tự tại, không bám nhiễm bụi trần, tiến bước về phía hắn. Mái tóc dày, dài đen nhánh, suôn mượt tới thắt lưng. Thậm chí, mặt đeo khẩu trang, mắt mang cặp kính cận viền đen dày cộp, bên cạnh còn có hai vali to đùng.
Abed huých khuỷu tay vào Dan, nháy mắt nói: “mỹ nhân tri thức.”
Dan khẽ gật đầu đồng ý nhưng hắn chưa từng nghĩ đó là đứa em gái bị bỏ rơi. Mãi đến khi An Bình dừng trước mặt hắn nói “xin chào.” Dan mới té ngửa, không thể ngờ được, một con bé tự kỷ, xấu xí năm nào, đã dậy thì thành công. Đặc biệt, đôi mắt màu đen pha chút xanh thẫm của đại dương, ẩn sau cặp kính, vẫn hiện lên trong suốt, thấu triệt như nhìn thấu tâm can người khác.
Dan có chút giật mình tự hỏi “liệu con nhỏ này có nhìn ra ác ý của mình hay không?” Sau đó, hắn ngay lập tức phủ định “con nhỏ này đâu phải thần thánh.” Dan vẫn có chút cáu kỉnh, ghen ghét. Cái đứa bị bỏ rơi lại chẳng hề nhếch nhác, nghèo nàn, héo hon, buồn tuổi như hắn từng tưởng tượng. Thay vào đó là vẻ mặt rạng người, hạnh phúc viên mãn. Dẫu hắn không nhìn thấy nụ cười con bé như thế nào sau lớp khẩu trang nhưng nhìn đôi mắt cong cong như vầng trăng mỗi khi cười là đủ hiểu.
Hắn săm soi An Bình một cách tường tận, chi tiết từ trên xuống dưới, chẳng khác gì rada. Thậm chí, ngay cả khi Abed lên tiếng nhắc nhở thằng bạn thân “thu liễm ý thù địch với em gái nửa dòng máu.”
An Bình cũng chẳng hề bận tâm. Năng lực nhìn thấy công đức, hào quang của người cõi dương, âm binh, thiên tướng cõi âm của cô đã hoàn toàn biến mất sau khi ác ma của cô chìm vào giấc ngủ.
Khó khăn lắm cô mới quen với cuộc sống người trần mắt thịt. Hôm nay, năng lực ấy lại thình lình xuất hiện. An Bình không khỏi bất ngờ, cô nghi ngờ mình nhìn gà hóa quốc, do ánh đèn sân bay phản chiếu. An Bình dụi mắt, mở mắt ra lần nữa, nhìn chúng quanh rồi nhìn lại Dan và Abed, hai người hào quang sáng chói chẳng khác gì một khối vàng ròng di động.
An Bình nhìn xuống cổ tay bên trái, phong ấn của ác ma vẫn rất mờ nhạt, chẳng hề có dấu hiệu hồi tỉnh. An Bình ước “giá như mình có nửa công đức của hai người trước mặt. Mọi chuyện hẳn đã rất khác.” Chẳng biết mấy năm nay, cô quay đầu hướng thiện, có tích được tí công đức nào hay không? không biết đến chừng nào thì đủ để ác ma hồi sinh. Không nghĩ thì thôi, nghĩ tới nát cả ruột gan.
Nhìn hào quang sáng chói của Dan, có lẫn những gợn đen tím, co cụm, méo mó, bó buộc quanh thân mỗi khi nói chuyện với mình. An Bình biết: “Người anh này có ác ý với cô.” Còn lý do tại sao “cô lười tìm hiểu. Người ghét người đâu cần lý do.”
Vấn đề cô quan tâm bây giờ là năng lực của bản thân sẽ vĩnh viễn ở lại hay chợt có chợt mất. Cho cô chút hy vọng rồi sẵn sàng dập tắt. Cô chịu đựng đủ lắm rồi. Nếu không phải vì còn có ác ma cần cô thì cô đã chẳng ngần ngại mà đi gặp Diêm Vương.
Ngày nhỏ, cô đã vất vả khổ sở thế nào tồn tại, sống sót để quen với đôi mắt khác người,, nhìn thấy chân thân, bản thể thực của con người ẩn nấp sau dáng vẻ con người. Rất nhiều trai xinh, gái đẹp đều có bản thể không phải là con người, toàn loài mang lông, đội sừng, tà khí ùn ùn chẳng khác gì ở lò than.
Đến khi năng lực ấy trở thành một phần cuộc sống của cô thì bỗng một ngày như bao ngày bình thường khác. Năng lực ấy hoàn toàn biến mất. Cuộc sống của cô bị đảo lộn tùng phèo, quay mòng mòng.
Dan nghĩ An Bình sẽ hỏi này hỏi nọ. Choáng ngợp trước sự phồn thịnh, xa hoa của thành phố nhưng nhìn vẻ mặt bình tĩnh, không gợn sóng của em gái, Dan có chút không kịp trở tay “lẽ nào con bé sống trong sung túc, giàu sang?”
Lúc đến bãi đậu xe. An Bình giúp Dan nâng vài vali đặt vào cốp xe.
“Để anh.” Abed thể hiện mình là một người đàn ông lịch thiệp, chất lượng. Đổi lại ánh mắt cong như vầng trăng và lời cảm ơn. Miệng nói thế nhưng An Bình vẫn tiếp tục công việc trên tay, không có ý nhường chỗ.
Abed rụt cổ, nhún vai, xòe hai tay với Dan như muốn hỏi: “chuyện quái gì với cô em gái của cậu thế?”
Đáp lại Abed là cái so vai đầy bất lực của Dan.
Trên xe, An Bình ngồi hàng ghế sau, mắt chăm chăm nhìn bên ngoài, khi Abed bước vào ngồi cùng. An Bình thậm chí không ngoái cổ lại nhìn. Trong xe, điều hòa mát lạnh càng làm An Bình buồn nôn hơn bao giờ hết, cô định bấm bụng chịu đựng thêm chút nữa vì lười mở miệng nhưng lại không rõ hành trình kéo dài bao lâu. An Bình cố hết sức, gian nan mở miệng: “Anh hai, anh có thể tắt điều hòa, mở cửa để không khí lùa vào không?”
Dù không rõ nguyên nhân là gì, cũng lười tra hỏi. Tay thực hiện theo yêu cầu của An Bình, bụng thầm nghĩ: “Ai thèm làm anh cô. Cái đồ quạ đen xui xẻo. Chui từ xó nào, về lại xó đó. Ở đây, không ai chào đón một đứa “mọi” như cô.
Để giảm không khí căng thẳng, ngột ngạt do đôi anh em chung nửa dòng máu gây ra. Abed không chỉ vận dụng não bộ hết công suất mà còn có cơ miệng. Nhiệt tình, hăm hở giới thiệu cho An Bình đủ thứ hai bên đường, đổi lại lâu lâu An Bình sẽ gật hoặc lắc đầu, hay là tiếng “à, ừm.” Khiến Abed có chút thất vọng.
Một giây sau, Abed đột nhiên ngộ ra: “Em gái thằng bạn này đang cố tạo ra sự thu hút để mồi chài hắn. Đúng là người có tri thức, cách thức gây sự chú ý cũng khác người.”
Dan mặt lạnh tanh, trong lòng tràn đầy sự khinh bỉ. Một đứa con gái kém cỏi. Đến cả việc giao tiếp, ứng xử cơ bản làm cũng không xong thì làm được việc gì nên hồn. Bị “đào thải” cũng chẳng có gì lạ “đáng đời.”
Đăng bởi | MocTueQua |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |