Năng lực Quay Trở Lại
Xe chạy hơn hai giờ đồng hồ, dần bỏ lại những ồn ào của thành phố, cây cối bắt đầu xuất hiện nhiều hơn. Dan giải thích “bố bị bệnh nên thích một nơi yên tĩnh để tĩnh dưỡng.”
“Vâng” An Bình không mấy để tâm trả lời. Tay chống lên thành cửa, mắt nhắm tịt. Dan nhìn An Bình qua kính chiếu hậu, một vài nhận xét lập tức nhảy ra khỏi đầu “xinh nhưng thần kinh.”
Abed cũng không dấu nổi tò mò, quét con mắt “cú vọ” đánh giá An Bình, càng nhìn càng thấy xinh. Dẫu đồ cô mặc trên người rất bình thường. Abed ghé sát vào tai An Bình thì thầm gọi “em gái xinh đẹp ơi?” An Bình làm thinh, không nhúc nhích, giả vờ ngủ.
Abed lại vươn ngón tay trỏ sang quý, đeo một chiếc nhẫn có đính viên hồng ngọc to bự chảng, chọc chọc vào vai An Bình khiến cô lắc lư qua lại như cọng bún thiu. Chưa hết, hắn còn dùng hai ngón tay, cầm mém mém tí xíu áo khoác, nâng bàn tay gầy guộc của An Bình lên trước mặt, giống như một vật phẩm thí nghiệm gớm giếc, kinh tởm. Bất thình lình, thả bàn tay cô rơi tự do.
An Bình cựa người. Hai tay đút vào trong túi áo khoác, sờ sờ lá bùa, thật muốn lôi ra một lá, ném thẳng vào mặt gã đàn ông mất nết bên cạnh để cho hắn nếm mùi đau khổ. An Bình có chút ấm ức nhớ lại ngày, khi Tiểu Hắc ở bên cạnh bảo kê, những chuyện ruồi bu này chưa bao giờ xảy ra. Kẻ nào có ác ý với cô, quả báo sẽ ngay lập tức ứng nghiệm, trả giá đắt gấp vài lần.
Một thời cô làm mưa làm gió. Những kẻ khát máu nhất thấy cô cũng phải đi đường vòng thế mà bây giờ hổ không hiện thân, người ta tưởng mèo, tha hồ thoải mái nhào nặn, vò nát, bắt nạt. Nếu không phải vì tích lũy công đức để hồi sinh Tiểu Hắc. An Bình đã chẳng phải sống gượng ép, học làm người tốt, chịu đựng biết bao ấm ức, khó chịu.
Sự tức giận của An Bình đột ngột làm cho nguội lạnh bởi cảm giác bất an, lo âu, phập phồng. Cả người ngứa râm ran, nóng bức giống như bị nhúng trong vạc dầu sôi.
Không cần bấm đốt ngón tay, An Bình biết đây điềm báo những “điều gở” sắp sửa xảy ra. Do những âm binh đi theo bên cạnh cô nhắc nhở nhưng cô không còn năng lực giao lưu với chúng nên không rõ là chuyện gì, chỉ có thể đoán già đoán non.
Đầu An Bình lướt qua vài sự việc đều không hề có cảm giác gì mãi đến khi nghĩ về cái chết. Trong người có bao nhiêu lông đều dựng đứng cả lên. Vì tính mạng của mình, An Bình mở miệng nói với Dan: “Anh đẹp trai, đường về nhà hôm nay nên đi đường khác mọi ngày.”
Dan bị điểm danh bất ngờ có chút tức giật mình, xen lẫn tức giận, hắn thực sự không muốn hít thở chung bầu không khí với đứa em gái này nói gì tới việc bị sai khiến. Hắn thực sự muốn nói: “cô ngậm miệng giùm, đừng sai khiến tôi.” Song hắn không vội để lộ bộ mặt anh trai xấu xí, ôn tồn giải thích “em cứ yên tâm. Anh sẽ đưa em đi đến nơi về đến chốn.”
Hai tròng mắt của Abed sáng rực như đèn pha nhìn An Bình, hỏi dồn dập: “em có siêu năng lực hả? Có nhìn ra anh khi nào có duyên trời định không?” An Bình còn đang trầm ngâm chưa kịp trả lời.
Điện thoại của Dan vang lên, cứu thoát An Bình trong gang tấc. Dan vừa ấn nút nhận. Giọng Janes lo lắng vang lên “anh hai, nhanh về. Bệnh tình của bố chuyển biến xấu.”
Dan vội vàng tăng tốc, gió thổi vù vù, mắt An Bình nhòe đi, không nhìn rõ vật gì. An Bình liền lên tiếng “cho em xuống.” Dan gắt gỏng lên tiếng “làm gì?” Abed cũng thấy An Bình cố tình gây chuyện.
“Em chưa muốn chết.” An Bình vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng xe cảnh sát, xe cứu thương liên tục hú còi. Dan nện một đấm lên vô lăng xe, thở hắt ra một hơi, đầy vẻ bực tức. Hắn chửi thề “chết tiệt.”
Mất gần nửa giờ đồng hồ, Dan mới quay đầu được đầu xe, rẽ con đường nhỏ hẹp, vắng vẻ, quanh co uốn lượn. Dan lái xe còn nhanh hơn so với lúc nãy, Abed mặt tái xanh, hét lên với Dan “ông bị điên hả? muốn chết sớm à?”
“Đàn ông đang ang, không bằng một đứa con gái.” Dan nhếch mép khinh bỉ thằng bạn chí cốt. Abed cũng mắt tròn mắt dẹt nhìn An Bình, tốc độ lúc nãy thì một hai đòi xuống. Bây giờ, tốc độ gần gấp đôi lúc nãy thì im ru, không hó hé một lời. Vẫn khoanh tay, nhắm mắt ngủ.
“Em gái, em vẫn sống chứ?” Abed lên tiếng. Abed dùng cả bàn tay to như hộp pháp lắc lư An Bình.
“Chưa chết được.” An Bình hài hước đáp càng làm Abed lạnh cả sống lưng. Rất nhanh, Dan đã lái xe về tới nhà. Không quan tâm tới bất kỳ điều gì. Dan vội vã chạy vào trong nhà.
Abed thở hắt ra, miệng nói “sống rồi.” An Bình từ từ mở mắt, ngồi im trên xe ngắm các dòng khí hỗn loạn bay trước mặt. An Bình quay sang nhìn Abed lại chẳng thấy gì nữa. An Bình lấy tay xoa xoa trán tự hỏi “chuyện quái gở gì đang xảy ra đây?” Một giây sau, An Bình điều chỉnh tâm trạng trở về trạng thái cân bằng “ít ra năng lực cũng đã quay trở lại.”
Đăng bởi | MocTueQua |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |