Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Màn Ra Mắt Ấn Tượng

Tiểu thuyết gốc · 1564 chữ

Ngồi hít thở đủ, An Bình đẩy cửa xe, bước xuống. Janes đứng chắn trước cửa, chào đón cô bằng thái độ khinh bỉ, khoanh tay trước ngực, liếc nhìn An Bình bằng nửa con mắt.

“Uổng công trời phú cho nhan sắc.” An Bình thầm nghĩ. Ngoại hình thì xinh đẹp lung linh hơn cả siêu mẫu, quần áo sang trọng tinh tế, cả người thoang thoảng hương nước hoa. Mỗi tội, mở miệng mang mùi hôi thối hơn xác chết, độc địa hơn rắn độc.

“Bố đang yên đang lành. Ngày cô đến, bố liền đổ bệnh. Đồ quạ đen. Biến về chỗ của mình đi. Ở đây chẳng ai chào đón cô.”

Abed hớt hải chạy theo sau, cố giảng hòa “Janes à, em bình tĩnh đi.” Janes vẫn không có ý định nhường đường.

“Nhìn thì thông minh mà cư xử thiếu văn minh.” An Bình nói, tiến lên một bước, Janes đã vội vàng né tránh sang một bên sợ An Bình lây nhiễm mầm bệnh truyền nhiễm nguy hiểm.

“Càng khỏe.” An Bình cười thầm trong lòng nhưng nhìn những vòng âm khí đen đặc từ người Janes đang chờn vờn, bò trườn như con rắn, tìm đường tấn công sang cơ thể cô thì An Bình không thể cười được nữa. Cô nhanh chóng niệm khẩu quyết. Từng đoàn âm khí tản ra, rất nhanh tụ lại một chỗ.

An Bình ngước mặt lên nhìn Janes, giật mình lùi lại một bước chân, nửa mặt của Janes là người, nửa mặt còn lại giống như đám bùn sình lầy, trong đó hiện lên không biết bao nhiêu gương mặt, hai mắt hốc hác, cái miệng đỏ lòm, cái lưỡi dài cả mét, nhảy múa.

An Bình bước vội vào nhà, tránh xa nguồn cơn tội ác. Janes tức giận chạy theo, cố giật tay An Bình lại nhưng giật hụt, chẳng biết thế nào mà chân đá chân, ngã quỵ xuống sàn nhà. Theo phản xạ, An Bình ngoáy cổ lại nhìn nhưng không hề có ý định giúp đỡ.

Đầu gối Janes bị trầy xước, hơi rớm máu, miệng cô chu chéo lên chẳng khác gì heo bị chọc tiết. Không chỉ Abed, mấy người làm trong nhà, nãy giờ núp bên trong phóng ra, giúp Janes đứng lên, xử lý vết thương.

An Bình theo dòng khí vào ra, bước lên lầu. Trong phòng, ông Khalid đang được bộ ba bác sĩ Ray, Roy, Rion hợp sức cứu chữa nhưng nhịp tim của ông Khalid vẫn nhấp nhô như những con sóng.

Đập vào mắt An Bình chính là một đám oán linh, đủ hình thù, có lẽ là oan gia trái chủ với ông Khalid từ nhiều đời nhiều kiếp, đợi mãi mới có ngày để ra tay. Ba oán linh già lụ khụ, nhăn nheo, bụng bự, cổ nhỏ, tai nhọn, mắt xanh như tàu lá. Mỗi người cầm một hung khí sắc nhọn. Người dùng cưa, cưa thịt. Người còn lại dùng đinh ba liên tục cắm xuống, kẻ cầm dao chặt xương ở mắt cá chân ông Khalid.

Một oán linh trẻ con khác, trông bụ bẫm, béo tròn, dễ thương, trong tay không vũ khí nhưng không thể xem thường mức độ tàn ác nó đang thực hiện. Ngồi ngay giữa ngực ông Khalid, nhún lên nhún xuống. Đút hai ngón chân cái vào lỗ mũi ông, một tay bóp cổ, tay còn lại kéo lưỡi.

Mỗi khi ông Khalid sắp chết thì oán linh lại cho ông hít chút không khí để duy trì sinh mạng. Rồi tiếp tục lặp lại tội ác mình gây ra một cách sung sướng, hả hê, mãn nguyện. An Bình nhìn đám oán hồn nhắc nhở “nhân quả luân hồi.”

“Cô ta thấy chúng ta à?” Oán linh đang ngồi trên ngực ông Khalid đưa ra thắc mắc với đám oán linh bên dưới. Oán linh cầm đinh ba nhún vai, trề môi “ai biết” rồi tiếp tục công việc thú vị của mình. Hai oán linh còn lại, phóng hung khí vào người An Bình nhưng hung khí vừa chạm vào đã bị một đạo hào quang đánh bật ra, đám oán linh khóc lóc, lăn lộn, phần nhiều là căm phẫn, tức giận.

Mắt chúng đỏ ngầu, hoàn toàn mất đi ý thức, lao lên theo bản năng, đồng loạt tấn công An Bình, kết quả càng “khét” hơn so với lần đầu. Đám oán linh thất kinh, đồng loạt mở miệng, tự hỏi “tại sao ta bị phản đòn giống hệt như ta tưởng tượng?” “Con bé này là thần thánh phương nào?”

Một oán linh trông có vẻ là tên cầm đầu, không quan tâm sống chết, lao lên như thiêu thân lao vào lửa. Mỗi lần tấn công đều nhận lấy thương tích đầy mình, mùi thịt cháy khét lẹt, trơ lại bộ xương, tiếng la hét thất thanh thấu trời xanh.

An Bình có chút không tin, năng lực đặc biệt này chỉ xuất hiện khi Tiểu Hắc còn tại thế. Lẽ nào, Tiểu Hắc đã được hồi sinh, An Bình nhìn xuống chuỗi phật châu đeo ở tay trái. Lại thêm một lần nữa thất vọng.

“Vậy tại sao đám oán linh kia lại bị thương y như chúng nghĩ, đây là năng lực của cô hay chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên?” An Bình không có câu trả lời. Đám oán linh ăn quả đắng no nê. Trước khi rút quân, bảo toàn lực lượng, không quên gầm gừ với An Bình “đợi đó.”

Đám oán linh co giò bỏ chạy, hơi thở của ông Khalid dần trở lại bình thường nhưng với tình trạng tà khí, hàn khí, âm khí quần tụ thành một khối bên trong cơ thể. Nhẹ thì liệt nửa người, nặng thì đi bán muối.

Không thấy thì thôi. Thấy chết trước mắt không cứu, sống không yên. Chưa kể giữa cô và người nằm trên giường này duyên nghiệp chưa đoạn. An Bình mở đồ nghề, trải rộng túi vải gấp với một dãy kim châm, ngâm chân từ nhỏ cho tới to.

An Bình biết mình phải tốc chiến tốc thắng trước khi những rào cản xuất hiện. Xác định những huyệt vị quan trọng cần ra tay trước, An Bình liền phầm phập cắm kim xuống. Tất cả mọi người xung quanh đều bị dọa cho sững người, không nói nên lời.

Ông Khalid nằm trên giường trông chẳng khác gì con nhím xù lông sau khi bị mấy chục cái kim châm cắm khắp người. Từ đỉnh đầu, ngón tay cho tới ngón chân. Đến khi mọi người hoàn hồn phản ứng lại hét lên “cô đang làm cái quái quỷ gì thế? mắt ông Khalid từ tử mở ra. Tay nhúc nhích cử động, ngăn cản mọi người tiến lên cho An Bình một trận nhừ tử.

“Đừng cử động.” An Bình nói. Lấy ra một cái lọ thủy tinh mọi người cứ ngỡ là rỗng mãi cho đến khi An Bình ném những kim châm rút trên người ông Khalid xuống. Nước trong lọ dần chuyển sang màu đen, sôi trào sóng sánh nhưng không bị hắt đổ ra ngoài.

“Tà thuật, chắc chắn là tà thuật.” Janes lên tiếng, nỗi lòng của tất cả mọi người ở trong phòng bị choáng váng quá độ, tạm thời mất đi tiếng nói.

An Bình không phản bác. Mỗi lần rút kim châm là máu thâm đen mang theo mùi tanh hôi nồng nặc khó chịu thoát ra. Ba vị bác sĩ có thâm niên, có tay nghề vẫn bị cái mùi nồng nặc ấy đánh mạnh vào khứu giác khiến tất cả mọi thứ trong bụng lộn ngược dòng, tháo chạy dù cách một lớp khẩu trang.

“Cô ta là ai thế?” Bác sĩ Ray nghiêng đầu hỏi bác sĩ Rion.

“Con gái út của bố tôi.” Dan giải thích vẫn không ngăn chặn được ánh mắt thù địch của mấy vị bác sĩ gạo cội có mặt trong phòng. Tội cướp mất chén cơm của người ta.

An Bình mặt lạnh tanh, không chút cảm xúc, lưu loát xử lý đám kim châm. Ông Khalid giống như tù nhân được Diêm Vương tha về. Huyết sắc dần trở lại.

“Bố, bố cảm giác thế nào ạ?” Dan vội lao tới, nắm tay ông Khalid hỏi.

“Tốt hơn nhiều rồi. Cả người thực sự rất nhẹ nhõm. Ông Khalid cố chống tay ngồi dậy.” Dan vội đỡ ông, còn khuyên can: “bố, bố cứ từ từ nằm nghỉ ngơi cho khỏe đã ạ.”

“Con cứ đỡ bố dậy, ngồi cho thoải mái. Nằm nhiều đau lưng.” Ông Khalid nhìn An Bình đang xử lý đống kim châm, chân thành nói: “Cảm ơn con đã cứu ta một mạng.”

“Chúng ta còn có việc chưa giải quyết xong. Nếu Ngài đi sớm thì phiền cho tôi lắm.” An Bình vừa dứt lời. Dan đứng phắt dậy, túm lấy cổ tay, trợn mắt, nghiến răng hỏi: “Cô có ý gì?”

“Buông tay. Tôi không thích nói chuyện với người không liên quan.” Ánh mắt sắc lẹm, không chút cảm xúc của An Bình làm Dan có chút hoảng sợ nhưng không thể đánh mất thể diện đàn ông. Hắn hừ mạnh, ném tay An Bình xuống.

Bạn đang đọc Dẫn Độ Vong Linh sáng tác bởi MocTueQua
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MocTueQua
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.