Lại có chuyện
Tôi phát hiện mình nôn ra sàn nhà toàn là máu tươi, trong đó còn lẫn lỗn thứ tạp chất màu đen, không ngừng nhúc nhích trên sàn nhà .
Mùi máu tươi xông vào mũi, tôi ngửi thấy lại nôn tiếp.
Khi tôi nôn tới mức không thể nôn được nữa, tôi phát hiện chân tay mình lạnh như băng, quần áo trên người đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt, cả người lảo đảo lắc lư không chịu nổi, thật giống như tùy thời liền cần ngã xuống.
Tôi lúc này tất chó, một chén nước câu hồn, khiến tôi phun ra nhiều máu như vậy, tưởng như là nôn ra cả tính mạng!
Lúc này, ông nội liền bưng tới cho tôi một chén thuốc: "Cháu trai, thuốc này đại bổ, uống vào, có thể bổ sung cho cháu phần sinh lực đã mất đi!"
“Đều trách ông nội sơ suất, ông ở ngay bên cạnh cháu, thế mà vẫn để cháu bị hung sát câu mất linh hồn!"
Sau khi uống xong chén thuốc của ông nội, tôi cảm thấy cơ thể cuối cùng đã khôi phục được chút nhiệt độ trong người.
"Ông nội, cái chết của Tôn Xương Qúy, có phải hay không có liên quan đến nữ sát kia?" Sau khi tôi thở phào một hơi, tôi liền vội vã hỏi ông nội.
Tôi không thể không đề phòng, lần này nữ sát xuống tay với tôi, khó đảm bảo sẽ không có lần thứ hai.
"Thực ra, nữ sát này lúc còn sống, là một cô gái xinh đẹp dịu dàng rất nổi tiếng trong thôn chúng ta."
Ông nội đốt một điếu thuốc, vẻ mặt ngưng trọng nói với tôi: “Cô ấy tên là Lưu Hiểu Khánh, gia đình có ba người, trên là cha mẹ, gia đình này tính tình hiền hậu, bình thường tiếp xúc nói không nhiều."
"Năm ấy Lưu Hiểu Khánh hai mươi ba tuổi, ngay cả bạn trai cũng không có, bỗng nhiên lại có thai, mẹ cô hỏi cô cái thai trong bụng này là của ai, quá xấu hổ, Lưu Hiểu Khánh thà chết cũng không chịu nói."
"Nhưng ngay sau khi Tôn Xương Quý cưới Mã Tú Hoa, Lưu Hiểu Khánh lại đột nhiên treo cổ tự tử. Lúc đó ông đã đi hạ thi thể của cô ấy xuống."
"Vào ngày thứ năm khi Lưu Hiểu Khánh được an táng ở phía dưới chân núi, cha mẹ cô đã uống thuốc trừ sâu trước mộ của cô ấy rồi rời khỏi dương gian!"
"Vào lúc đó, ai cũng không ngờ cái chết của Lưu Hiểu Khánh lại liên quan đến Tôn Xương Quý."
Ông nội nói tới chỗ này, thở dài một cái, "Hôm nay ông ở trong nhà Tôn Xương Quý, liếc mắt một cái nhìn thấy sợi dây thừng kia, ông mới phát hiện đó chính là sợi dây thừng mà Lưu Hiểu Khánh đã dùng để treo cổ."
Nghe đến chỗ này, tôi mới hiểu đứa con trong bụng của Lưu Hiểu Khánh chính là của Tôn Xương Quý.
Chẳng qua tên khốn kiếp này chỉ muốn chơi đùa với Lưu Hiểu Khánh, sau khi chơi đùa xong liền cưới một cô gái khác, Lưu Hiểu Khánh trong lúc nhất thời không chịu được sự đả kích này, đêm đó liền treo cổ tự sát.
Thảo nào ông nội nhìn thấy sợi dây thừng kia lại không khỏi khiếp sợ, rõ ràng ông biết Lưu Hiểu Khánh đã hóa thành hung sát, tới để trả thù.
Lại có một vấn đề vướng mắc ở trong lòng tôi, tôi không kiềm chế được tò mò hỏi: "Ông nội, thời điểm Lưu Hiểu Khánh chết, đoán chừng Tôn Gia Phúc còn chưa được sinh ra, nhưng làm sao anh ấy lại có sợi dây thừng kia chứ ?"
Ông nội hút một hơi thuốc, nói: "Cái này rất đơn giản, Tôn Gia Phúc đến thế giới này, đã bị nhiễm tà khí khi ở trong bụng!"
"Khi Tôn gia làm rượu đầy tháng, ông liền phát hiện đứa nhỏ này là tà thai, Tôn gia sớm muộn sẽ xảy ra chuyện."
"Chỉ là ông không thể ngờ tà khí là trên người Lưu Hiểu Khánh, Tôn Gia Phúc ở trong bụng mẹ đã bị nhiễm tà khí của cô ấy, nếu muốn lấy được sợi dây thừng kia, cũng là hợp tình hợp lý!"
Tôi suy nghĩ một hồi, lại hỏi: "Đã nhiều năm như vậy, làm sao đến bây giờ Lưu Hiểu Khánh mới đi tìm Tôn Xương Quý để trả thù chứ ?"
"Mọi chuyện đều phải có cơ duyên!"
Ông nội nhíu chặt hai hàng lông mày, giải thích cho tôi, " Lưu Hiểu Khánh sau khi chết, trong bụng còn có đứa con, coi như là hóa thành mẹ con song sát."
"Hung thần còn lợi hại hơn, ở trong tình huống bình thường, nó chỉ im lặng, chỉ có ở tình huống đặc biệt nó mới bộc phát."
" Đúng dịp hôm nay Tôn Gia Văn ở nhà ăn cơm trưa, đã nhiều lần phạm vào điều cấm kỵ, lấy đũa làm bằng gỗ dâu tằm cắm vào trong bát, đối diện với mặt Tôn Xương Quý, đây rõ ràng là coi cha mình là người đã chết."
"Cũng bởi vì như vậy, đã làm cho sát khí trong cơ thể Tôn Gia Phúc thức tỉnh, sợi dây thừng năm đó Lưu Hiểu Khánh treo cổ, muốn lấy mạng của ông ta!"
"Tôn Xương Quý chết, chỉ sợ Lưu Hiểu Khánh lúc này vẫn chưa có ý định từ bỏ, có thể cả người nhà họ Tôn đều phải chết, thậm chí người trong thôn cũng bị liên lụy!"
Tôn Xương Quý chết, hoàn toàn là do lỗi của ông ta gây ra. Nhưng mà, oan có đầu, nợ có chủ, gây tai họa cho người khác, có lẽ ở trong mắt mọi người, Lưu Hiểu Khánh làm như vậy, thật sự là quá tàn nhẫn!
Đi theo ông nội nhiều năm như vậy, trong lòng tôi hiểu rõ, một khi Lưu Hiểu Khánh hóa thành hung sát, lý trí sẽ mất đi, không thể nói được đạo lý.
Hôm nay ông nội ở Tôn gia xuất thủ, dập tắt sát khí trên người Tôn Gia Phúc, hiển nhiên bị Lưu Hiểu Khánh cảm ứng được, lúc này mới ra tay với tôi, muốn cho ông nội một con đường lui.
Nghĩ đến Tô Lệ, ta không nhịn được lại hỏi ông nội: "Ông nội, có cô gái tự xưng tên là Tô Lệ, ông có biết là ai không?"
“Tô Lệ, ông thật sự không quen!"
Ông nội lắc đầu một cái, trầm ngâm nói, "Cô ấy có thể là một con quỷ mới chết bị Lưu Hiểu Khánh khống chế, tối hôm qua, Tôn Gia Văn xuống xe gặp được cô gái đưa cho cậu ta đôi đũa, chắc là cô gái ấy!"
Đoán chừng Tôn Gia Dũng đi lên huyện cũng sắp trở về, ông nội lấy từ đáy rương ra kính bát quái, kiếm gỗ đào, tiền Ngũ đế, nhiếp hồn linh và một số đồ vật khác, mang theo trên người.
Tôi biết nếu như không phải là vấn đề đặc biệt nghiêm trọng, ông nội là sẽ không đem những thứ này lấy ra.
Ông nội trời sinh tính tính luôn ngay thẳng, ghét cái ác như kẻ thù, người như Tôn Xương Quý đáng phải chết, đó là cái tội phải trả, nhưng mà, một khi nguy hiểm ảnh hưởng đến cả những người trong thôn, thì ông nội cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Bất kỳ uy hiếp nào, cũng không làm ông nội sợ hãi.
Cùng lúc đó, ông nội lấy từ trong rương ra một khối ngọc lệnh bài bảo hộ, đưa vào tay tôi, dặn dò: "Cháu trai, cháu đem ngọc bài hộ thân này đeo vào, nhớ, bất cứ lúc cũng không được đánh mất!"
Khi tôi vừa mới đeo xong lệnh bài bảo hộ, liền có người vội vã chạy vào trong nhà tôi, thở hồng hộc hướng ông nội nói: "Tam nhãn tiên sinh, đại sự không xong, Tôn gia lại xảy ra chuyện!"
"Đã xảy ra chuyện gì?" Ông nội lông mày giật mình, hỏi.
Thôn dân, lắp ba lắp bắp nói: "Tôi cũng không dám nói gì... Ông đi xem sẽ biết!"
Đăng bởi | BíchThủy |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 51 |