Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nước câu hồn

Phiên bản Dịch · 1551 chữ

Trong các dòng họ trên cả nước, rất ít người họ Dạ, mà tôi vừa vặn họ Dạ, tên Thập Tam, năm nay mười bảy tuổi.

Trừ người bên ngoài bình thường gọi ông nội tôi là Tam Nhãn tiên sinh, cũng có người trẻ cùng trang lứa quen với tôi, lại gọi ông nội tôi là ông Thập Tam, và đây chính là cách đặt tên cho tôi.

Tôi ra đời vào ngày mười ba tháng bảy âm lịch, chỉ cách quỷ tiết một ngày. Đại khái vì muốn bớt việc, nên ông nội thuận miệng đặt cho tôi cái tên như này.

Đêm 14 tháng 7, quỷ môn mở cửa, bách quỷ dạ hành.

Theo ông nội tôi nói , tôi sinh ra đã có thể chất đặc thù, hơn nửa đêm, ông ôm tôi đem đến dưới gốc cây hòe già ngàn năm ở đầu thôn, tiếp nhận bách quỷ triều bái, điều này cũng làm cho tôi có ít năng lực đặc thù.

Bất quá, ông nội chỉ để lại cho tôi một ít năng lực đặc thù, đại đa số giúp tôi phong ấn.

Chỉ là từ nhỏ đến lớn, cho tới bây giờ tôi cũng không biết cha mẹ mình là ai. Mỗi lần hỏi ông nội, ông đều không nói.

Vào giờ phút này, đột nhiên xuất hiện một cô gái lạ mặt xinh đẹp, tôi liền nói ra tên, lúc này tạm thời làm cho tôi quên mất đi nỗi sợ hãi.

Tôi không thể không tò mò hỏi cô ấy: "Cô là ai, làm sao cô biết được tên của tôi?"

Cô gái nhìn tôi khẽ mỉm cười, nói: "Tôi tên Tô Lệ, tên của cậu là do mẹ cậu nói cho tôi biết !"

"Cái gì, cô biết mẹ tôi?" Tôi vừa nghe cô ấy nói như vậy, liền vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ.

Tô Lệ gật đầu một cái, cười nói với tôi: "Đúng vậy chính là mẹ cậu để cho tôi đến tìm cậu, bà ấy rất muốn gặp mặt cậu một lần!"

Nghe cô ấy nói như vậy, lúc ấy, tôi giống như uống phải thuốc mơ ngủ, liên tục thúc giục: "Tô Lệ, vậy cô mau dẫn tôi đi gặp mẹ của tôi đi!"

Tô lệ cười nói: " Được, cậu đi cùng tôi!"

Cô ấy đi trước dẫn đường, hai chân bước đi một đường thẳng,vòng eo nhỏ nhắn đong đưa, giống như người mẫu T ở trên sàn catwalk, cử chỉ uốn éo, rất quyến rũ.

Sương mù bốn phía càng ngày càng dày, tôi cảm giác giống như có một luồng gió âm lãnh, quanh quẩn ở bên người, cái này làm cho toàn thân tôi cẳng thẳng .

Cũng may một lúc sau, sương mù dần dần tan, cách tôi phía trước không xa, có một hàng cây xanh thấp thoáng ánh nhà lá.

Tô Lệ dẫn tôi đến phía trước căn nhà lá , đưa tay nhẹ nhàng gõ cửa, nói: "Chị ơi, em đưa Dạ Thập Tam đến rồi!"

Chợt, từ bên trong truyền ra âm thanh vô cùng kích động của một người phụ nữ: "A, Thập Tam đến, Tô Lệ, em mau dẫn cậu ấy vào đi!"

Két một tiếng, cửa bị Tô Lệ đẩy ra.

Cùng lúc đó, một cỗ khí tức u ám ẩm ướt, xông vào mũi.

Ánh sáng trong phòng không tốt , trên bàn thắp một ngọn nến , dưới ánh nên đang lay động, tôi phát hiện bất kể là bàn, băng ghế hay là phía trên vách tường, đều có một lớp nấm mốc màu xanh thẫm .

"Thập Tam, con tới rồi!"

Lúc này, trong phòng có người phụ nữ hướng tôi chào hỏi.

Lúc này tôi mới phát hiện ở bên cạnh bàn chỗ u ám, dần dần hiển hiện ra một người phụ nữ tầm 25, 26 tuổi .

Người phụ nữ kia mái tóc dài búi cao sau gáy, sắc mặt có chút tái nhợt, lông mày cao và mỏng, nguyệt nha vậy cong cong nghĩ ánh mắt cong cong như vầng trăng, góc phải môi có một nốt ruồi mỹ nhân.

Trên người cô mặc một chiếc áo khoác hoa trắng vụn trên nền xanh, phía dưới mặc một chiếc váy màu đen, chân đi một đôi giày vải miệng tròn màu xanh da trời.

"Cô thật sự là mẹ tôi sao? Không biết làm sao, ở trên người phụ nữ này tôi không cảm nhận được một chút tình cảm nào.

Ở trên người cô ấy chính là tràn ngập một cổ khí tử vong nồng nặc.

Người phụ nữ đứng đối diện nói với tôi, hiển nhiên có chút bất mãn, bỉu môi, trách mắng nói: "Tôi không phải mẹ cậu, có phải tôi ăn no rửng mỡ đâu, mà gọi cậu tới đây?"

Cô ấy để tôi ngồi ở đối diện với cô ấy, đưa cho tôi một ly trà: "Đây là tra mẹ pha cho con, rất thơm đó, con nếm thử một chút!"

Tôi nhận lấy ly trà kia, nhìn thoáng qua cái ly, tháy màu trà rất đỏ, giống như là máu.

Nhưng mà, trà quả thực rất thơm, tôi vốn không muốn uống, nhưng vẫn không khống chế được một hơi uống hết trà trong ly.

"Thơm không?" Người phụ nữ đối diện hỏi tôi.

Tôi gật đầu một cái, nói: " Thơm, thật là thơm!"

Người phụ nữ cười, nói với Tô Lệ đứng phía sau lưng tôi : "Tô lệ, đưa cậu ấy trở về!"

Nghe cô ấy nói, tôi hơi sững sờ, chẳng lẽ mẹ gọi tôi tới nơi này chỉ để uống một ly trà thôi sao ?

"Thập Tam, tôi đưa cậu trở về!" Tô Lệ cười nói với tôi.

Tôi mơ hồ theo sát Tô Lệ bước ra cửa, lúc này, từ phía sau lưng lại truyền tới âm thanh của người hụ nữ: "Thập Tam, trở về nói cho ông nội của con, để cho ông ấy tốt nhất bớt can thiệp vào chuyện của Tôn gia, căn bản cái này ông thể trêu vào!"

Giọng vô cùng lạnh như băng, cảnh cáo rất đáng sợ .

Từ giọng điệu của cô ấy, tôi luôn cảm giác được cô ấy không phải mẹ tôi.

Vậy cô ấy là ai chứ ?

Rời khỏi nhà lá không xa, bốn phía lại nổi lên sương mù rất dày.

Cũng không lâu lắm, Tô Lệ đưa tay lên vỗ nhẹ bả vai của tôi một cái, nói: "Thập Tam, đã đến cổng nhà cậu, tôi chỉ đưa cậu đến đây thôi!"

"Nhớ nha, sau này đừng có quên tôi!"

Trước khi đi, cô ấy lại ném cho tôi một nụ cười quyến rũ .

Bùm!

Cô ấy vừa dứt lời, trên đỉnh đầu tôi giống như nổi lên một tiếng nổ lớn , chấn ta cả ngườ tôi chấn động đến tê dại, chỉ trong chớp mắt, tôi phát hiện mình đã trở lại hiện thực, đang cùng ông nội đi tới cửa nhà.

Tất cả những gì vừa xảy ra, giống như là nằm mơ.

Lúc này, tôi cảm giác được xương cốt trên người giống như bị rút đi, cả người mệt mỏi, hoa mắt chóng mặt, sau khi vào cửa, chân bị mắc bậc cửa đầu nhẹ nhàng bị đụng một cái, lập tức bổ nhào, té lăn quay xuống đất.

Ông nội nghe thấy tiếng liền quay đầu lại, nhìn tôi một cái, giống như ban ngày thấy quỷ vậy, sắc mặt nhanh chóng thay đổi, ông đỡ tôi từ dưới đất lên, gấp rút hỏi: "Cháu trai, sắc mặt cháu làm sao lại biến thành màu xanh tím vậy, mau nói cho ông nội biết, cháu mới vừa rồi gặp phải cái gì?"

"Ông nội, mới vừa rồi cháu thấy mẹ!" Tôi uể oải đem chuyện mình vừa gặp nói ra cho ông nội nghe.

Ông nội nghe xong, sắc mặt tái xanh, gằn từng chữ hỏi tôi: "Cháu chắc chắn người phụ nữ kia góc miệng bên phải có một nốt ruồi mĩ nhân?"

"Cháu có thể chắc chắn!" Tôi gật đầu một cái.

"Cô ta không phải mẹ của cháu!"

Ông nội tức giận hét lên, "Cháu gặp được chính là một ác nữ !"

"Ác nữ này thật là to gan, lại dám trước mặt của ta, bắt linh hồn cháu trai ta, thật coi lão tử không ra gì?"

Ông nội vừa nói, một bên tay chân không ngừng bào chế thuốc, làm thành nước thuốc, dùng một cái chén màu xanh lam múc, bưng đến trước mặ tôi, nói: "Cháu trai, mau uống đi, người phụ nữ kia cho cháu uống không phải trà, mà là nước câu hồn, cháu uống thuốc này, là có thể ói ra toàn bộ nước câu hồn!"

Nghe ông nội nói như vậy, tôi thật sự bị dọa sợ không nhẹ, ngay lập tức bưng chén thuốc lên, ngửa cổ một cái, ừng ực ừng ực... Tất cả đều uống hết

Vừa mới uống thuốc xong, bụng tôi bắt đầu đảo ngược, tiếp, trong bụng bắt đầu sôi trào, tôi ngay lập tức há miệng nôn ra.

Khi tôi thấy bãi nôn mửa của mình, tôi sợ hãi đến nỗi mặt mũi trắng bệch...

Bạn đang đọc Dân Gian Sơn Dã Cấm Kỵ (Dịch) của Gối Ôm Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BíchThủy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 58

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.