Chơi trò mèo vờn chuột
Cũng may Tôn Gia Dũng nhanh tay lẹ mắt, đem mẹ anh ta kéo trở lại, lớn tiếng nói: "Mẹ, chạy thôi, không cứu được anh con nữa đâu!"
Đến nỗi Tôn Gia Văn sớm đã chạy không thấy người.
Những mây đen cùng hắc xà kia sau khi cắn nuốt Tôn Gia Phúc chớp mắt liền rút lui.
Chỉ là ở nơi Tôn Gia Phúc ngã xuống, có lưu lại một vũng máu.
"Ông nội, chẳng lẽ những hắc xà cùng mây đen kia, là đặc biệt hướng đến Tôn Gia Phúc?"
Đối mặt với hiện tượng quỷ dị này, tôi không hiểu hỏi ông nội .
Ông nội sắc mặt nặng nề đất lắc đầu một cái, thấp giọng thở dài nói: "Không phải, thi sát rõ ràng đang muốn chơi trò mèo vờn chuột vói chúng ta, mỗi ngày nó sẽ ăn một, hai mạng người, mượn cớ này gây nên sự hoảng sợ ở trong thôn!"
Mặt trời đã bắt đầu lặn về hướng tây, sắc trời cũng dần tối.
Lúc này ở phía sau núi, những người đi đưa tang đều bị dọa sợ, lúc trở về nhà Tôn gia, không còn một ai.
Mã Tú Hoa quỳ xuống dưới chân ông nội khóc lóc: "Tam nhãn tiên sinh, ông có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc nhà tôi tạo ra nghiệp gì mà một ngày phải chết đến hai mạng người!"
Tôi nhận thấy, Mã Tú Hoa lúc này đúng là một người phụ nữ kiên cường .
Nếu như loại chuyện này xảy ra với người phụ nữ khác thì họ đã sớm suy sụp!
Người trong cuộc mơ hồ, người đứng xem sáng suốt. Cho tới bây giờ, Mã Tú Hoa cũng không biết đột nhiên tai nạn từ trên trời giáng xuống, là do nguyên nhân gì tạo ra.
Nhắc tới chuyện này, ông nội giọng liền không tốt , lạnh lùng nói: "Tú Hoa, tôi tin rằng có một chuyện hẳn đã để lại cho cô một ấn tượng rất sâu sắc, đó chính là vào 26 năm trước, cô cùng Tôn Xương Quý kết hôn vào cái đêm động phòng hôm đó, trong thôn có một cô gái tên là Lưu Hiểu Khánh đã treo cổ tự vận."
"Chuyện này tôi có biết "
Mã Tú Hoa nghe ông nội nói, rõ ràng sững sốt một chút, trong nháy mắt bà giống như ý thức được cái gì, vội la lên: "Tam nhãn tiên sinh, chẳng lẽ cô gái họ Lưu treo cổ tự vận đó có quan hệ với Tôn Xương Qúy?"
Ông nội gật đầu một cái, nói: "Đúng vậy!"
"Đứa trẻ trong bụng của Lưu Hiểu Khánh chính là của Tôn Xương Quý!"
"Lúc đấy tên khốn kiếp này làm cho người ta có thai, sau lại đi cưới cô, nếu đổi lại là cô, cô có thể chịu đựng được nổi sự đả kích này không?"
"Hết lần này tới lần khác sau khi Lưu Hiểu Khánh chết, người trong thôn vẫn luôn nói bóng nói gió, mắng cô ấy không biết giữ trinh tiết, thiếu giáo dục, khiến cho cha mẹ cô ấy không giữ được thể diện liền cùng nhau chết trước mộ của con gái."
"Bây giờ bốn mạng người, đều đã hóa thi sát, vừa vặn dưới tình huống cơ duyên xảo hợp, tới trả thù!"
"Ông nói dối, cha tôi không là người như vậy, ông lúc này đang sỉ nhục nhân cách của cha tôi !" Bỗng nhiên, Tôn gia văn nhảy dựng lên hướng ông nội tôi gào lên.
Anh ta còn bắt ông nội tôi phải nói xin lỗi.
Chát!
Tôi không thể nhịn được nữa, đang muốn tát anh ta một cái bạt tai thì Tôn Gia Dũng đã đánh trước.
Một tát này trực tiếp đem Tôn Gia Văn ngã nằm xuống đất .
"Mày im miệng cho tao, chỗ này không đến lượt mày nói!"
Tôn Gia Dũng tức giận gào lên với đứa em này: "Mày tưởng là mày đọc nhiều sách, là cho rằng mình có bản lĩnh đúng không?"
"Lần này nếu như không có sự giúp đỡ của ông Thập Tam, không chừng lúc này đã gây ra chuyện tan cửa nát nhà rồi!"
Hiển nhiên, từ lời anh ta nói có thể nghe ra, anh ta lựa chọn tin những lời ông nội nói.
Đến nỗi Mã Tú Hoa, giống như bị một đạo sấm sét đánh cho ngu người, xụi xuống đất, hai mắt vô hồn trống rỗng.
"Ông Thập Tam, thật xin lỗi, "
Tôn gia dũng chạy đến trước mặt ông nội, khom người một cái, liền vội vàng nói, "Cháu thay mặt em cháu xin lỗi ông, mong ông bỏ qua cho nó!"
Ông nội không lên tiếng, chỉ là vươn tay vỗ lên bả vai anh ta hai cái.
"Cháu trai, chúng ta đi về!"
Lúc này, ông nội trực tiếp kéo tay tôi đi ra ngoài cửa.
Vừa mới bước ra cửa, ông nội không quay đầu lại chỉ dặn dò người của Tôn gia: "Việc cần làm trước mắt của mấy người chính là xử lý hết những đồ dùng có liên quan đến Tôn Xương Quý và Tôn Gia Phúc lúc còn sống."
"Nhớ, bất kể vật kiện gì, cũng không nên để lại!"
Về đến nhà, trời đã tối nhá nhem.
Tôi biết nửa ngày hôm nay ông nội đã hao phí rất nhiều thể lực, bảo ông ngồi nghỉ ngơi, tôi chạy xuống bếp bận bịu nấu cơm.
Lúc ăn cơm, tôi phát hiện ông nội nhíu mày liên tục, mặt đầy nghiêm trọng.
Cho tới bây giờ ông nội đều cho rằng hạt gạo là do ông trời ban cho loài người, lúc ăn cơm trong lòng phải luôn biết cảm ơn, tâm tình nhất định phải luôn vui vẻ.
Mà trước mắt, ông nội quá khác thường!
"Ông nội, có phải hay không ông vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện của thi sát ở phía sau núi?" Lúc này, tôi không kiềm được dè dặt hỏi ông nội.
"Đúng vậy!"
Ông nội buông bát đũa xuống, gật đầu nói, "Hồn người không tiêu tan thì biến thành quỷ, đạo do ngũ hành biến thành năng lượng, trời sinh năm khí, đất sinh năm vị, ba hóa hướng nguyên, năm khí tụ đỉnh, oán quỷ lúc này trở thành thi sát."
"Đạo hạnh của ông nội cháu đối phó với loại thi sát này căn bản không phải là chuyện khó, hiện giờ suy nghĩ lại, ông đã đánh giá quá thấp thực lực của đối phương!"
Chỉ hơi trầm ngâm, ông nội đốt một điếu thuốc, lại nói: "Ông mơ hồ cảm thấy, 26 năm qua khi Lưu Hiểu Khánh chết hẳn là cô ta đã được một thế lực tà ác chống đỡ."
"Nếu không nói, coi như làm thi sát, nó cũng không có mạnh như vậy!"
Ông nội vừa nói như vậy, trong lòng tôi như thắt lại, nếu như lúc này không giải quyết được thi sát, thật đúng là không biết sẽ chết bao nhiêu người.
Mà bây giờ người có khả năng xoay chuyển chuyện này, chỉ có ông nội tôi, tôi dĩ nhiên biết rất rõ trong lòng ông nội chịu rất nhiều áp lực.
"Ông nội, ông giải trừ hết phong ấn trên người cháu đi!"
Tôi muốn ông nội giải trừ phong ấn trên người tôi, một khi năng lực của tôi khôi phục toàn bộ, nhất định tôi có thể giúp được cho ông nội.
Thật ra thì, tôi cũng không biết năng lực bị phong ấn trong cơ thể là năng lực gì.
Đến nỗi năng lực này có thể đối phó với thi sát hay không, trong lòng tôi vẫn là một ẩn số.
Tuy nhiên, nếu như không thử một lần, làm sao có thể biết năng lực của mình có làm được hay không!
Đăng bởi | BíchThủy |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 44 |