Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tỉnh Mộng

Tiểu thuyết gốc · 3137 chữ

Ngồi ngắm mặt trời treo cao dần dần lặn xuống, ánh sáng chói lòa hóa thành ánh đỏ dịu dàng hắn thở ra một hơi:

- Thôi vậy, chắc chỉ là một giấc mơ, ta không nên quá coi trọng nó, điều nên làm bây giờ là chuẩn bị cho ngày khảo thí ở tiên môn kia

Day nhẹ mi tâm, Vương Nhạn đứng dậy phủi mông bước trên đường mòn nhỏ về nhà của mình, trên đoạn đường đi ánh mắt hắn mông lung, mặc dù nói với bản thân mình là mơ nhưng thật sự có thể nhanh như vậy gạt sang một bên sao?

Đương nhiên là không thể, hắn quyết định tìm một cuốn sách lý giải về giấc mơ mà mình từng đọc trong chồng sách dày cộm trên bàn, ngồi lên giường trong căn phòng nhỏ, có ánh nến làm bạn, ánh mắt hắn bắt đầu di chuyển

- Mộng ảo có người gặp, có kẻ lại không, trong mộng sẽ gặp phải những thứ mà ta hằn mơ ước, cũng có thể gặp phải những chuyện không mong muốn

- Cho dù là trường hợp nào, nó cũng là một cái chấp niệm trong tâm của mỗi con người, dẫn đến thành mộng

Không gian yên tỉnh, ánh trăng xuyên qua khung cửa ,Vương Nhạn dựa vào ánh nến để đọc, từ nãy đến giờ cũng không chớp mắt, hắn muốn tìm hiểu một phen, chuyện này rốt cuộc là như thế nào

- Sách có một vài minh chứng, có kẻ mơ về kiếp trước, có kẻ lại mơ ở hiện tại, cũng có mơ về lỗi lầm trong quá khứ...như vậy tương lai đâu?" Hắn rèn sách từ nhỏ sớm đã luyện thành thói tò mò này, đọc đi đọc lại vẫn không thấy câu trả lời ,liền thở dài

- Xem ra giấc mộng kia, có lẽ là ta mơ về kiếp trước? Cũng có thể chỉ là một ảo giác nào đó chăng...

Theo âm thanh đóng sách, hắn cũng chìm dần vào giấc ngủ

Tích.....

Âm thanh tựa như giọt nước rơi xuống hồ, một tiếng thều thào chạy trong đầu hắn

- G..iết....giết......GIẾT....cho đến khi...........không còn một con!" Giật mình ngồi dậy khỏi giường thở hỗn hển, Vương Nhạn lấy tay lau mồ hôi trên trán, hắn mang ánh mắt như gặp phải quỷ nhìn ngó xung quanh, vẻ mặt kinh hoàng

- Đây là cái gì giấc mơ?! Tại sao, nó vẫn bám lấy ta..." hắn cuối cùng cũng nhận ra nó không bình thường, đã mười ngày trôi qua, hàng đêm hắn lại nghe câu nói này, tựa như tẩy não, chỉ có một câu nhưng lại lặp đi lặp lại vô tận, không bao giờ dứt

Khuôn mặt thiếu niên nay đã tiều tụy đi rất nhiều, xanh xao, mắt hắn mang theo quần thâm, giống như bị trúng tà

- Nhạn nhi, ngươi tỉnh rồi, mau ,để mẫu thân đem cháo cho ngươi ăn" Mẫu thân hắn khuôn mặt lo lắng, nàng nhìn như già đi vài tuổi, từ sau hôm Vương Nhạn mơ thấy giấc mộng kia hắn ngơ ngơ ngẫn ngẫn ,ngủ lúc nào cũng kêu gào ầm lên, khiến cho mẫu thân hắn hoảng sợ vô cùng

Nàng lo cho con trai mình bị cái gì rồi, sợ nó có mệnh hệ gì nàng phải sống thế nào đây, nhìn con trai càng ngày càng tiều tụy nàng đau xót không thôi

Cửa chính của căn nhà mở ra Vương Nhạn phụ thân chán nản lắc đầu thở dài một hơi, nhìn mẫu thân hắn, thấy vợ mình như vậy sao không đau xót đi, nhưng cũng là bắt đắt dĩ, hắn cũng hết cách, mấy ngày nay đã tìm đến vị đại phu thứ bảy trong thôn này và thôn kế bên, bọn họ đều nói hài tử nhà mình không có bệnh về thân thể, chỉ là tâm thần có vấn đề, ca này bọn họ không biết cứu, phải tự nó vùng dậy mà thôi

Thấy được Vương Nhạn phụ thân, mẫu thân hắn đang bưng bát cháo dừng chân lại, lo lắng hỏi:

- Sao rồi, có tìm được vị đại phu nào có thể chữa trị không?

Phụ thân hắn lắc đầu, đau xót nhìn nàng mở miệng

- Đại phụ cũng nói rồi, chỉ có bản thân nó mới có thể cứu nó mà thôi, ôi, ta cũng đã bảo với bọn họ, nó luôn luôn kiên quyết rằng nó chẳng bị gì

- Nhưng câu trả lời của bọn họ vẫn là như vậy thôi....

Mấy ngày hôm nay bọn họ cũng đã thử hỏi han hài tử mình xem hắn rốt cuộc bị cái gì, có lẽ do bọn họ ép hắn quá nhiều mà không hỏi ý hắn, lâu ngày sinh ra tâm bệnh chẳng?

Nhưng hắn lại kể ra một cái giấc mơ kỳ lạ đến cực điểm, hàng đêm luôn đòi giết thứ gì đó, rất mãnh liệt cực kỳ lăng lệ, khiến cho phụ thân hắn cũng phải hoảng loạn không thôi

- Cũng tại chúng ta, nào là làm trạng nguyên chứ, nào là làm tiên nhân gì đó, chúng ta đã hỏi nó bao giờ chưa..." mẫu thân hắn mang theo hai hàng lệ, cay đắng mở miệng, phụ thân hắn thấy vậy cũng là ôm nàng vào lòng, nhẹ giọng an ủi

- Có lẽ...nó bị trúng tà không chừng, để ta thử mời đạo sĩ về xem sao

Hắn nhẹ giọng nói sau đó vỗ vỗ lưng vợ của mình, lau đi hai hàng lệ trên mặt nàng đứng dậy quay lưng rời đi

Mẫu thân Vương Nhạn nhìn bóng lưng điều hiêu của tướng công mình, càng thêm bi thương

- Hài tử ngoan, ngươi phải bình an đấy, chúng ta như thế nào cũng được ,chỉ mong ngươi an toàn mà thôi..

Mưa rơi xối xả, sấm chớp du tẩu trong màn đêm, hai người mặc áo tơi đội mũ rơm đi dần trong đêm tối, để lại dấu chân trên đường đất

- Đạo gia, gần đến nhà của ta rồi, nếu ngươi giúp được muốn cái gì ta cũng sẽ đền đáp!

Vương Nhạn phụ thân gấp giọng nói, mang theo lo lắng nhìn người đi phía sau mình

- Yên tâm, ta hành nghề từ nhỏ, chỉ sợ không có ma, không sợ trừ không được!

Dưới cái nón rơm một lão giả mặc đạo sĩ bào, như chém đinh chặt sắt trả lời hắn. Hai người một trước một sau đi vào trong căn nhà nhỏ, đã đến trước cửa phòng của Vương Nhạn

- Đạo gia, xin mời

Phụ thân và mẫu thân hắn đứng kế bên nhau mang theo ánh mắt khẩn cầu nhìn lão đạo sĩ, chủ động nhường đường cho lão đi vào

- Các ngươi ở ngoài đây, không có sự cho phép của ta thì không được vào

Nói xong hắn lấy hai tay đẩy cửa phòng ra bước vào, đập vào mắt hắn là một thiếu niên đang ngồi xếp bằng trên giường, khuôn mặt tiều tụy, có ánh nến lập lòe phù trợ khiến cho khung cảnh trở nên yêu dị đến đáng sợ

Lão đạo sĩ quay mặt gật đầu với hai phu thê nọ, bọn họ có thể thấy sự ngưng trọng trên mặt của lão, mẫu thân Vương Nhạn chắp tay cầu nguyện cho hắn, phụ thân hắn thì lại ôm nàng mà an ủi

Quay lại khung cảnh trong phòng, sau khi đóng cửa lại lão đạo sĩ kia cuối cùng hít sâu một hơi, hắn vốn từ nơi khác đến, đi khắp nơi để giúp người, gọi như là biết chút pháp thuật, lão nhìn vào thiếu niên ngồi xếp bằng trên giường, bỗng sấm chớp ầm vàng

Ánh sáng xẹt qua cửa, sấm chớp phụ họa một nửa gương mặt tiều tụy của thiếu niên nọ, hắn đã mở mắt từ lúc nào không hay, Vương Nhạn những ngày này gặp qua vài người lạ mặt, đó chính là đám thầy thuốc quanh đây, khi thấy bọn họ hắn luôn có một loại cảm giác khó tả, không thể hình dung ra sao, cực kỳ khó chịu

Nhưng hôm nay, tiếng nói trong đầu hắn càng lúc càng nhiều, khi hắn nhìn qua lão đạo kia cuối cùng cũng nhận ra, thứ đã khiến hắn khó chịu là gì rồi

Không phải vì tiếng nói kia, cũng không phải sức khỏe của mình suy giảm gây ra, một cổ điên cuồng tuôn trào khi hắn thấy lão đạo, thế giới trong mắt hắn dần dần mờ ảo, biến dạng

Khi thì hóa thành một căn nhà cũ nát, khi lại về thành căn phòng của hắn, giọng nói cứ triền miên không thôi, hình ảnh lão đạo sĩ cũng biến hóa vô thường, khi thì hóa thành con quái vật trong mộng, khi lại hóa thành đạo sĩ già nua

Vương Nhạn lấy tay ôm đầu, thì thào mở miệng

- Ta hiểu rồi, ta...muốn giết chóc..

Trong căn phòng bé nhỏ, tiếng nói của hắn vang vảng lạc vào tai của lão đạo, khiến bước chân của hắn ngừng lại, không thể tin được nhìn về phía thiếu niên

- Bé con, ngươi chắc chắn trúng tà rồi, cố gắng một chút để ta giúp ngươi!

Lão nói sau đó lại lấy trong túi ra một lá bùa màu vàng, bên trên vẻ mấy chữ không biết là gì, lão sau khi lấy ra liền tăng tốc nhảy một cái dán thẳng lá bùa lên tráng của Vương Nhạn, sau đó lại bốc ra nắm muối, ném lên người hắn

- Thiên linh linh, địa linh linh, âm sai nơi đâu, đến nghe lệnh!

Leng keng leng keng, tiếng của cái chuông đồng được lão cầm trong tay, gió thổi vù một cái không biết từ đâu xuất hiện một con tiểu hồn ma nhỏ như nắm tay, nó lượn vòng quanh người lão rồi bay đến Vương Nhạn đang ngồi

Tốc độ của nó cực nhanh, chỉ nghe được tiếng rít, tưởng chừng như sẽ đâm vào người thiếu niên, nhưng sau một khắc trán lão đạo chảy đầy mồ hôi, dùng ánh mắt như gặp phải quỷ nhìn thiếu niên

Khi hồn ma nhỏ đến gần Vương Nhạn tầm một bước chân, hắn đang ngồi yên bỗng đưa cánh tay phải lên chộp thẳng vào con tiểu hồn, nó run rẩy nhìn thiếu niên trước mắt, phát ra từng tiếng rít bén nhọn

Gió thổi tấm bùa của lão đạo tung lên, lộ ra một đôi đồng tử mang theo lăng lệ mang theo điên cuồng nhìn chòng chọc vào lão, hắn nắm chặt tay lại, phịch một tiếng tiểu hồn liền tan vỡ, mở miệng nói tiếp câu nói của mình chưa nói xong ,âm thanh tựa như xếp chồng từ tiếng nói của một thiếu niên và một thiếu nữ cùng lúc mở miệng :

- Giết hết các ngươi, giết đến khi... không còn một con!

Tiếng nói mang theo sát ý lăng lệ lạnh tựa như băng lọt vào tai lão đạo, cả người hắn cứng đơ ra đây là lần đầu tiên hắn gặp phải chuyện này, cũng là lần đầu tiên trong mấy chục năm nhân sinh gặp phải loại ánh mắt này

Vương Nhạn thật sự đã nhịn rất lâu, đến hôm nay tựa như tức nước vỡ bờ, cảm xúc của hắn như muốn bạo phát rời khỏi cơ thể bay ra bên ngoài, hắn nhảy vồ đến lão đạo sĩ, đè lão xuống sàn nhà

Bên tai của hắn tiếng nỉ non càng ngày càng lớn càng ngày càng rõ ràng, thế giới trong mắt hắn dần dần chồng lên nhau, tích một tiếng âm thanh chói tai nọ lại xuất hiện

- Mau cản nó lại, không được để nó vượt qua phòng tuyến này

Âm thanh la hét ở khắp nơi, mùi máu tanh đập thẳng vào mũi, một chiến trường thảm khốc, xác của đám người áo đen nằm la liệt, nơi thì rải rác từng mảnh từng mảnh vụn, chỗ thì có cái đầu nằm la liệt, đây đúng là một cái luyện ngục nhân gian kia

Vương Nhạn giật mình một cái, phía dưới hắn có một con quái nhỏ bị hắn ngồi trên đầu, nó đang ngọ nguậy gào rú, hắn nhìn thân thể một lát, đúng là thân thể nữ tử, nhưng lại không phải mười tuổi

Nàng có lẽ là mười ba mười bốn tuổi gì rồi, mặc đồ đen như đám Tử Kiếm Cung kia, nhìn bàn tay đẫm máu của mình, âm thanh mang theo điên cuồng vẫn chạy trong đầu, suy nghĩ của hắn ngay lúc này trở nên đình trệ

- Giết, đúng vậy ta phải giết sạch các ngươi

Chỉ có một dòng suy nghĩ tồn tại, hắn mang theo đôi mắt điên cuồng, sát cơ tỏa ra cực kỳ lăng lệ, đưa cánh tay qua khỏi đầu của mình, dùng toàn bộ sức lực, định tung ra một đòn đánh vỡ đầu con quái vật

- Grừ...gr...ừ......gr.. đừng......tỉnh...lại...đi.....

Con quái ở dưới mang theo ánh mắt sợ sệt, nó gào rú nhưng tiếng gào này phát ra được một nửa thì lại nghe ra tiếng người, khiến hắn chợt bừng tỉnh

Trong căn phòng nhỏ, thiếu niên đưa tay qua đỉnh đầu thở hỗn hển nhìn lão đạo sĩ tội nghiệp ở dưới sàn, lão đã sợ đến đơ ra rồi, chỉ còn ánh mắt cầu khẩn mà thôi

Đáng lẽ ra lão gặp phải một người bình thường thì phải dễ dàng ứng phó mới phải, nhưng tên nhóc này rất lạ, cực kỳ biến thái mới đúng, con tiểu hồn ma mà hắn nuôi dưỡng hành nghề bấy lâu lại chỉ như quả trứng trước mặt tên này

Đơn giản bóp một cái là nát bét, lực đạo càng là đáng sợ, hắn đè lên người lão mà khiến cho lão tưởng mình bị một ngọn núi nhỏ đè lên, vùng vẫy như thế nào cũng không thoát được, kinh khủng hơn hết thảy chính là cái kia sát niệm, quá nặng

Phải biết hắn là đạo sĩ, cả đời đi khắp nơi gặp biết bao chuyện, thấy qua bao nhiêu người, có đau buồn, có hạnh phúc cũng có cừu hận, nhưng loại này sát dục thuần túy đến mức hắn dựng cả tóc gáy lên đấy, lão không thấy sát niệm này như là cừu hận, như là có mục đích cố định, nó là một loại thanh thuần đến đáng sợ, nếu chính nghĩa mà thanh thuần thì nên vui, nhưng sát niệm mà trong suốt như vậy, chính là đại họa

Ai biết được hắn sẽ giết được bao nhiêu người, hại chúng sinh như thế nào, có thể sẽ là luyện ngục nhân gian chăng, nghĩ tới đây lão hoàn toàn vỡ mật, vội vàng mở miệng cầu xin, nhân lúc tên nhóc kia còn tỉnh một chút

- Bé con, n..ngươi có thể buông tha cho ta được không...ta hứa sẽ chạy thật xa...cả đời này không để ngươi nhìn thấy nữa..

Vương Nhạn thở hỗn hển, cố gắng kìm nén lại sát dục của bản thân, đứng dậy khỏi người lão, thều thào :

- Xin lỗi...

Lão đạo sau khi thoát thân chẳng nghĩ ngợi gì nữa, hắn trực tiếp chạy thẳng ra khỏi phòng ,dùng hết sức bình sinh chạy đi, mặc cho đôi phu thê có can ngăn mình như thế nào, hắn thật sự sợ rồi, lời hắn nói là thật, cả đời này hắn cũng không dám gặp lại tên nhóc này lần nào nữa đâu

Nhìn theo bóng lưng của lão, Vương Nhạn phụ thân thở dài, ánh mắt mang theo mệt mỏi nhìn phía phòng hắn, còn mẫu thân thì ngã quỵ xuống đất, nàng nỉ non khóc

- Thầy thuốc cũng không được, đạo sĩ cũng chẳng thành...Chúng ta phải làm sao đây?!"

Đang lúc nàng khóc, thì Vương Nhạn lại từ trong phòng bước ra, ngoài trời mưa cũng đã ngừng, mây đen dần dần dạt sang hai bên, để ánh trăng chiếu xuống nhân gian, thiếu niên tiều tụy một tay vịn cửa sổ nhẹ giọng mở miệng

- Mẫu thân, ngươi nhìn xem ta đã khỏe rồi, lão đạo sĩ kia đã đuổi con yêu ma ra khỏi cơ thể ta, tẩm bổ vài hôm là như trước thôi

Hắn nói, còn không quên nở nụ cười của mình, hắn không muốn làm mẫu thân và phụ thân lo lắng nữa, một khắc vừa nãy hắn đã khống chế được, nên hắn nghĩ nếu cố gắng có lẽ sẽ tự cứu bản thân thành công

Mẫu thân và phụ thân hắn nghe vậy, quay đầu sang nhìn liền chạy đến ôm trầm lấy con trai, nghe được những lời này của hắn tâm thần họ đã phần nào thả lỏng, phụ thân hắn thở dài một hơi

- Tốt, như vậy thật tốt, ngươi mau đi nghỉ ngơi để cơ thể hồi phục, đừng lo, dù có chuyện gì phụ thân và mẫu thân vẫn ở bên ngươi

Vương Nhạn nghe vậy gật đầu một cái với họ, sau đó đóng cửa bước vào phòng, trong đầu hắn thanh âm vẫn không dứt, hắn cố gắng để bản thân thanh tỉnh, cố gắng bỏ âm thanh kia ngoài tai, lật từng trang sách ,hắn muốn đọc sách để bình tĩnh lại

Dần dần, hắn chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay, âm thanh kia bỗng im lặng như chưa từng xuất hiện, như chưa từng tồn tại

- Nhân quả chưa đoạn....

Âm thanh của một nam tử chạy thẳng trong đầu hắn, sau đó tích một tiếng tựa như giọt nước đổ xuống hồ, biến mất vô tăm

Giật mình tỉnh giấc, hắn ôm đầu đau đớn nhưng rất nhanh, hắn liền cảm giác cả người nhẹ nhỏm hẳn đi, cảm giác khó chịu đã biến mất, dường như nó biến mất theo thanh âm của nam tử thần bí, mang theo ánh mắt phức tạp hắn đẩy cửa bước ra ngoài sân

Phụ thân và mẫu thân hắn sớm đã ngồi bên ngoài đợi hắn, thấy hắn một đêm yên tĩnh, sáng ra cũng bình thường làm họ lần này thật sự thở phào

- Phù, sợ chết ta rồi, cũng may có lão đạo sĩ nọ đến đấy, phu quân ngươi phải cảm tạ cho đàng hoàng nghe chưa

Mẫu thân hắn vui vẻ nhìn con trai, lại nhìn phu quân mình đưa tay nhéo má hắn một cái, phụ thân hắn cũng là oai oái kêu đau gật đầu với nàng

Nhưng bọn họ có lẽ không biết rằng, lão đã cao chạy xa bay từ lâu, mất tăm mất dạng rồi

Bạn đang đọc Đạo Chân sáng tác bởi ChanNhan23
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ChanNhan23
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.