Tiên Môn
Mười sáu, mười bảy, hai mươi lăm, hai mươi chín
Hôm nay chính là ngày thứ ba mươi, cũng tròn một tháng từ hôm tuyển chọn kia, Vương Nhạn đã bình tĩnh lại từ sau hôm nọ, hắn có da có thịt như bình thường, như chưa từng xảy ra như chưa từng mơ mộng
Hôm nay hắn vẫn như mọi ngày ngồi ngắm những con chim bay trên trời cao từ gốc cây quen thuộc, bỗng có tiếng một đứa trẻ khác truyền đến
- Cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi A Nhạn, ngày mai là chúng ta phải đến tiên môn đấy, ngươi chuẩn bị xong chưa
A Đại thở hỗn hển ngồi phịch xuống kế bên Vương Nhạn, nhìn tên thiếu niên trầm tính trước mắt đã bình thường lại, hắn cũng thở phào một hơi
- Mấy hôm trước ngươi làm ta sợ chết khiếp đi được, cũng may vẫn khỏe lại kịp chuyến đến tiên môn này đấy
Vương Nhạn nghe vậy gật đầu một cái, sau đó nhìn lên trời, hắn đưa tay ra như muốn chộp lấy một thứ gì đó, nhẹ giọng mở miệng
- Chúng ta có lẽ sẽ là đồng môn, nhưng có lẽ không phải, A Đại dù có thế nào đi nữa ta và ngươi nhất định vẫn là bạn của nhau
A Đại nghe vậy bĩu môi, giọng điệu khó hiểu
- Ngươi từ sau khi hết trúng tà hình như rất lạ....đúng rồi ngươi tiêu cực hơn trước!
Hắn vừa nói tựa như hiểu ra nhìn về thiếu niên nọ, hắn thấy trong mắt tên kia dường như có một điều gì đó ẩn giấu bên trong, sâu thẳm, khiến hắn không biết được đó là gì
- Không cần quan tâm, ngươi có thời gian đến đây với ta là đã thu xếp xong rồi?
Vương Nhạn mở lời, ánh mắt hắn từ đầu đến cuối vẫn chẳng nhìn A Đại ,có lẽ hai con chim bay trên trời kia có điểm gì đó thu hút hắn nhiều hơn, A Đại cũng đã nhận ra, đứng dậy vỗ vai Vương Nhạn
- Ta thu xếp xong rồi, ta thì không lo, chỉ lo ngươi không đạt thôi đấy
Nói xong hắn phủi mông đi mất, Vương Nhạn dời ánh mắt khỏi đôi chim nọ, nhìn về bóng lưng A Đại không khỏi mỉm cười một chút
Mặt trời tuần hoàn, mặt trăng lại lên Vương Nhạn ngồi trên bàn ăn, có phụ mẫu bầu bạn ,bọn họ dùng ánh mắt triều mến nhìn hắn
- Hài tử lớn rồi, ra ngoài phải biết tự lo cho bản thân..
Mẫu thân sờ đầu hắn nhẹ giọng mở miệng, nàng nhìn hắn lớn lên từ bé, có không nỡ nhưng nàng biết ngày này dù sớm hay muộn ,đến cũng sẽ đến
- Nếu ở ngoài kia không được ngươi cứ về lại đây, có ta và phụ thân ngươi nhất định không để ngươi chịu thiệt đâu
Nàng lại nói tiếp, sau đó nàng nói mãi nhắc hắn đủ thứ, tựa như hắn là con thỏ lần đầu rời hang, đi ra thế giới bên ngoài, nơi đó chỉ toàn là hổ mà thôi vậy, Vương Nhạn phụ thân thấy vậy một màn ho khan mở miệng
- Này, nàng tưởng nó mới năm, sáu tuổi hay sao đấy, nó lớn thật rồi ! Nàng để yên cho nó tự suy nghĩ xem nào
- Ngươi ra ngoài nhớ phải lo cho chính bản thân mình, chúng ta không cầu ngươi là người tốt quang minh lỗi lạc cái gì cả
Phụ thân hắn nói tới đây bỗng nghiêm mặt lại, vỗ lên vai hắn, nhìn thẳng vào mắt Vương Nhạn
- Ta chỉ cần ngươi sống tốt là được !
Một đêm cứ thế trôi qua, Vương Nhạn mệt mỏi bước ra khỏi phòng, đêm hôm qua hắn chẳng ngủ được, bởi hắn quá hồi hộp, hắn muốn nhìn thế giới bên ngoài, hắn muốn nhìn thấy tiên môn, hắn muốn bay lên trời cao...
Sáng hôm nay, cũng chính là hôm đến tiên môn ,Vương Nhạn mở mắt dậy, hắn nhìn quanh căn nhà của mình, hắn muốn lưu giữ những thứ này, trực giác nói cho hắn biết nếu không nhìn sau này có lẽ chẳng còn cơ hội, ngồi trên bàn ăn hắn nhìn hai người đã nuôi dưỡng mình, đem mình đến thế gian này, hồi ức không kìm được mà chạy ngang qua tâm thần hắn
Phụ thân và mẫu thân hắn cũng nhìn hài tử đã lớn này của mình, một bàn ba người không ai gắp thức ăn, bọn họ ngồi nhìn nhau, trong ánh mắt mỗi người đều có yêu thương dành cho đối phương, cũng có luyến tiếc, ai lại muốn chia ly đâu chứ, nhưng đây là điều sẽ diễn ra trong cuộc đời của mỗi người, tránh không khỏi, trốn không thoát
- Cha ,mẹ các ngươi ở nhà nhớ giữ gìn sức khỏe, ta sẽ về thăm nếu có thể... Chúc bình an
Vương Nhạn mẫu thân nhìn con trai mình đứng trước cổng làng, tiến đến ôm trầm lấy hắn, hai hàng nước mắt lăn dài trên má nàng, nhưng nàng vẫn mỉm cười với hắn, kế bên cũng là cảnh tượng như vậy, ba người khác hắn cũng có phụ mẫu bọn họ giờ cũng đang từ biệt
- Đến giờ rồi, sau này các ngươi sẽ còn gặp lại, không cần quá luyến tiếc làm gì
Thanh niên đeo kiếm đứng sau đám hài mở miệng, hắn kẹp Vương Nhạn cùng cô bé ngũ linh căn kia vào hông, từ từ lơ lửng phóng thẳng lên trời
- Ngươi nhất định phải vượt qua được khảo thí, Vương Nhạn
Mẫu thân và phụ thân hắn dùng ánh mắt không nỡ ở dưới mặt đất ngước đầu nhìn phía hắn bay đi nhẹ giọng thì thào
Thanh niên đeo kiếm phóng thẳng lên cao, hắn bay tựa như chim, gió xé qua tai, hắn liếc mắt nhìn cô bé ngũ linh căn thấy nàng nhắm kín mắt lại ,đây là điều hiển nhiên, với tốc độ bay này, với sức gió như bây giờ mà mở to mắt ,chẳng biết nhìn được thứ gì, chốc lát sẽ thành mù lòa mà thôi, nhưng rất nhanh ánh mắt hắn co rụt lại, hắn nhìn sang Vương Nhạn ở một bên, thiếu niên này như thế nào lại mở to mắt, tơ máu đã dày đặc khắp tròng trắng, nhưng hắn vẫn cố trợn to, hắn đang nhìn một thứ gì đó, rất cố chấp
- Không muốn thành kẻ mù thì nhắm mắt lại
Thanh niên mở miệng, đây là lần thứ bảy hắn đi tìm hạt giống cho tiên môn, không nhiều nhưng cũng không ít, những lần khác những đứa trẻ kia đều là tự biết nhắm mắt như cô bé ngũ linh căn này, lần đầu tiên hắn thấy một đứa lại mở mắt, không phải mở mắt bình thường, mà là nó cố gắng mở mắt, mang theo cổ quái hắn nhìn về phía ánh mắt Vương Nhạn hướng tới, nơi đó có hai con chim đang uốn lượn, đan xen vào nhau hót líu lo vui vẻ, bọn chúng bay trên trời, tự do thoải mái biết bao
Mắt Vương Nhạn giờ khắc này đau nhức đến cực điểm, hắn biết mình đã đến cực hạn, tiếp tục có lẽ sẽ như lời của thanh niên áo xanh đành nhắm kín lại, nhưng trong đầu hắn vẫn tưởng tượng hình ảnh mình nhìn lúc nãy, không khỏi mỉm cười
Bọn họ đi được một lúc khá lâu, Vương Nhạn bị kẹp ở một bên hông của thanh niên kia nên hắn có thể cảm nhận, người nọ đã thở gấp hơn ban đầu, có lẽ hắn cũng mệt ,nhưng rất nhanh thêm một lúc thanh niên cất tiếng
- Đến rồi, các ngươi có thể mở mắt
Vương Nhạn nghe vậy dần dần mở đôi mắt mình ra, hắn thấy xa xa ở phía chân trời, có một ngọn núi, cao vút chọc trời xuyên qua tầng mây, nơi nằm trên mây kia từ chỗ hắn cũng có thể thấy ánh sáng ngủ sắc tỏa ra, khung cảnh xung quanh ngọn núi là rừng cây xanh ngát lại im ắng, chim hót líu lo, thỏ nhảy trên đất, tiên cảnh như mơ
Chú ý nhất trong mắt Vương Nhạn đó là từ nơi tỏa ra ánh sáng ngũ sắc trên đỉnh ngọn núi kia, có một cái cầu thang, nó trãi dài vô biên trãi từ đỉnh núi xuống tận chân núi, hắn mở to mắt ra nhìn, cuộc đời của hắn chưa từng thấy kỳ quan này bao giờ, nhưng lời nói của thanh niên liền khiến hắn trở nên âm trầm sau đó
- Cái bậc thang đó rất đẹp, nhưng là đối với người khác, không phải ngươi
Hắn nói lại nhìn Vương Nhạn, thấy đối phương khó hiểu nhìn mình liền tiếp tục giải thích
- Khảo thí của tông môn rất đơn giản, ngươi chỉ cần dùng hai ngày đi từ chân núi dọc theo bậc thang đó mà lên tới đỉnh là được nhận
Vương Nhạn nghe vậy liền trợn to mắt, hắn nhìn kỹ lại bậc thang nọ, bỗng nhiên cười khổ một cái, đùa à, như vậy chính là muốn hắn leo từ chân đến đỉnh của một ngọn núi cao đến mức xuyên qua tầng mây, trong vòng hai ngày, như vậy có nghĩa là hắn muốn ngủ cũng chẳng được
Nhưng rất nhanh hắn liền phải chấp nhận, nếu yêu cầu quá dễ như vậy ai cũng có thể thành tiên rồi, yêu cầu như thế này có lẽ là chính xác nhất, hắn nhớ tới cha mẹ ở nhà, họ đều muốn hắn thành công, không thể vừa chia tay xước mướt mà lại tay không về nhà như vậy được, hắn chỉ có mười mấy tuổi, rất là e thẹn đấy
Thầm cắn răng một cái, bây giờ thanh niên điều chỉnh hướng bay, hắn không bay thẳng về trước mà là bay xéo xuống dưới, nơi hắn muốn đến đúng là bậc thang ở chân núi, Vương Nhạn ở bên hông hắn giờ khắc này trên trời nhìn xuống, khung cảnh nhỏ như con kiến đang dần phóng to, cuối cùng để hắn nhìn rõ
Ở nơi cầu thang có một thanh niên mặc đạo bào màu lam như người ôm hắn, xung quanh hắn là một đám người ăn bận khác nhau đa số đều trạc tuổi Vương Nhạn, có nam có nữ, bọn họ như đang chờ đợi khảo thí bắt đầu, thấy thanh niên đeo kiếm chở Vương Nhạn, thanh niên ở bậc thang nhẹ nhàng đi tới, chắp tay
- Sư huynh, lần này ngươi đem về hai đứa khảo thí?
Thanh niên đeo kiếm nghe vậy bỏ Vương Nhạn xuống nhàn nhạt mở miệng
- Một thôi, đứa này có linh căn đầy đủ
Hắn không nói cô bé kia là ngũ linh căn, có lẽ hắn sợ bị tên trước mặt này cướp công hay đại loại vậy, tên kia nghe vậy mỉm cười nheo mắt lại nhìn
- Được rồi, tên nhóc này ta đã nhận, ngươi có thể tiếp tục công việc, cáo từ
Hắn chắp tay từ biệt, sau đó quay người đi đến trước mặt đám hài tử, ho khan một tiếng, mở miệng
- Ừm, để xem, ta nói cho các ngươi biết một chút, đám các ngươi là loại tạp nham, chỉ hơn phàm nhân một chút mà thôi
- Đáng lẽ ra các tiên môn cũng không tuyển chọn đám yếu kém như các ngươi, nhưng mà tông ta đã suy yếu, không thể kén chọn như xưa
- Thử thách của các ngươi rất đơn giản
Hắn nói lại lấy tay chỉ lên đỉnh núi
- Hai ngày thời gian, leo từ đây lên đến đỉnh ngọn núi, các ngươi có thể vào làm tạp dịch
Đám trẻ con nhìn theo nơi ngón tay hắn chỉ, không kìm được nuốt xuống một ngụm nước bọt, nhưng bọn chúng đều là phế vật, đều tuyển chọn trong các thôn nhỏ gần đây, nhà bọn chúng có thể giàu sao, được đến đây tìm kiếm cơ hội đổi đời cho cả gia đình, không cả dòng tộc của mình, đây là như thế nào trọng trách, tuy nhỏ nhưng chúng hiểu, ánh mắt mỗi đứa đều hiện lên kiên nghị, cắn chặt răng của mình
- Được rồi, sĩ khí tốt đấy nhỉ, bắt đầu luôn đi
Hắn nói sau đó cười khẩy một cái phi thẳng lên trời cao, biến mất nơi đỉnh núi, đám trẻ con thấy vậy một màn riêng phần mình gào lên để tăng tinh thần cho chính bản thân nhao nhao chạy lên bậc thang, duy chỉ có Vương Nhạn là đứng ở cúi cùng nhìn một màn này, âm thầm lắc đầu
Đăng bởi | ChanNhan23 |
Thời gian | |
Lượt đọc | 4 |