Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Họp chợ cuối năm

Phiên bản Dịch · 1053 chữ

“Lý do ta gọi ngươi đến đây, chắc là ngươi cũng đã đoán được rồi?”

Trong phòng, Ngưu Quý cúi đầu đi đóng cửa, Tần Hùng khoanh tay bước tới, hơi cúi đầu, toát ra khí thế áp bức.

“Đệ tử biết...”

Lê Uyên cũng không ngẩng đầu lên.

Hắn đã đoán trước được ngày này, nên lúc này cũng không tỏ ra kinh hoảng, rất bình tĩnh.

“Đứng như vượn, buông thõng cánh tay, huyết khí quấn quanh thân, thiên phú của ngươi thật sự rất cao. Ta nghĩ không lâu nữa, Bạch Viên Phi Phong Chùy sẽ được ngươi luyện đến cấp tinh thông nhỉ?”

Tần Hùng nói xong, khóe mắt không khỏi giật giật, liếc nhìn Ngưu Quý, không hiểu sao lại cảm thấy thêm vài phần phiền chán.

Y thật sự không ngờ, một tiểu bối căn cốt hơi thấp, không có gia tài chống đỡ lại có thể tiến bộ nhanh như vậy. Đừng nói là trung viện, ngay cả tiền viện, người có thể so sánh với hắn cũng chỉ có một mình Đô Vân, ngay cả Lộ Trung cũng không bằng.

“Nhờ Tần sư phụ dạy dỗ tốt.”

Lê Uyên chắp tay.

Võ công rất khó giấu diếm, ít nhất là đối với hắn lúc này.

Ba tháng trước, hắn chỉ cao vỏn vẹn 1m65, nay đã vươn lên gần 1m78, vóc dáng không còn gầy yếu như xưa, thay vào đó là cơ bắp rắn chắc, ai nhìn vào cũng nhận ra sự thay đổi rõ rệt ấy.

Lê Uyên tuy mới luyện võ được vài tháng, nhưng nhìn biến đổi trên người Tần Hùng, hắn cũng đoán được sư phụ mình e là đã đột phá cảnh giới.

“Dạy tốt hả?”

Tần Hùng nhếch mép, giọng trầm xuống:

“Căn cốt ngươi tuy không bằng Ngưu Quý, nhưng lại rất phù hợp với Bạch Viên Phi Phong Chùy. Với tiến độ này, lẽ ra danh ngạch vào nội viện lần này phải thuộc về ngươi..."

Lê Uyên vẫn cúi đầu, hắn biết kiểu nói chuyện này, thường sẽ đi kèm với chữ "nhưng".

“Nhưng, ta đã hứa với người ta, lần này phải đưa Ngưu Quý vào nội viện. Ngươi có oán trách gì không?”

“Đệ tử không dám.”

Cách nhau chỉ hai mét, đối diện với Tần Hùng vạm vỡ như gấu, Lê Uyên nào dám nói gì khác?

“Không dám, không có nghĩa là không oán trách.”

Tần Hùng liếc nhìn Ngưu Quý. Tên em vợ kia đã cúi gằm mặt, đỏ bừng cả tai.

“Trước kia, nội viện ba năm mới khảo hạch một lần, nhưng sau này đổi thành một năm một lần. Với tiến độ của ngươi, năm sau danh ngạch trung viện chắc chắn thuộc về ngươi!”

Nói xong, Tần Hùng xoay người ngồi xuống, bưng bát trà lên, thổi nhẹ:

“Đi đi.”

“… Vâng.”

Lê Uyên hành lễ, xoay người rời khỏi.

Sang năm?

Năm nay có quan hệ, sang năm thì không?

Ra khỏi nhà, Lê Uyên mặt mày ủ rũ, day day trán, bước nhanh rời đi.

“Tỷ, tỷ phu.”

Trong phòng, Ngưu Quý cảm thấy cả người như có kiến bò: “Ta, ta đợi sang năm vào nội viện cũng được mà. Lê Uyên, hắn giỏi hơn ta...”

“Đợi sang năm?”

Nhìn cậu em vợ hèn nhát, Tần Hùng cười lạnh.

“Ngươi vào trung viện, Đô Vân vào tiền viện, Tô Linh vào hậu viện... Tạp vật viện, ngoại vụ viện đều có người chen chân vào là vì cái gì? Chính là để năm nay vào được nội viện!”

“Chờ sang năm thì quá muộn rồi!”

"Hả?"

Ngưu Quý ngẩng đầu, vẻ mặt ngơ ngác.

“Xuân năm sau, Thần Binh cốc mở rộng sơn môn, cửa hàng tốn không biết bao nhiêu tiền của mới có được cơ hội này. Sang năm, rất nhiều đệ tử nội viện phải lên đường đến phủ Chập Long. Ngươi đợi sang năm, sơn môn Thần Binh cốc cũng đóng cửa mất rồi!”

Tần Hùng lấy từ trong ngực ra một bình sứ ném cho Ngưu Quý, trầm giọng nói:

“Thần Binh cốc tuyển chọn đệ tử, coi trọng căn cốt nhất. Lê Uyên kia căn cốt chỉ trung hạ, ngay cả cửa đầu tiên cũng không qua được! Ngươi thiên phú trung thượng, nếu tiến độ theo kịp, chưa chắc không có khả năng bái nhập Thần Binh cốc. Đó mới là tạo hóa lớn nhất đời ngươi!”

“Thần, Thần Binh cốc!”

Cầm bình sứ, mặt Ngưu Quý lại đỏ bừng, cả người run lên vì kích động.

Thần Binh cốc là gì?

Đó là bầu trời của phủ Chập Long!

Ngưu Quý kích động đến mức sự áy náy trong lòng tan biến hết, nắm chặt bình sứ định đi ngay.

“Mấy ngày nay, không có việc gì thì đừng ra ngoài.”

Tần Hùng buông chén trà, dặn dò.

“Hả? Ta, ta còn muốn về nhà thăm Tam tỷ... Tên đạo tặc giết người kia không phải đã...”

“Chuẩn bị Tết rồi, huyện thái gia không ổn định lòng người thì chợ lớn có còn mở không? Thuế còn thu không?”

Tần Hùng lười giải thích, xua tay đuổi người:

“Cút đi!”

“Tần Hùng e là đã đột phá đến nội kình rồi?”

Lê Uyên bước nhanh, tuy trong lòng có chút bức bối, nhưng điều hắn nghĩ đến nhiều hơn lại là võ công của Tần Hùng.

“Nếu hắn đột phá nội kình, chắc chắn sẽ là hộ vệ đầu lĩnh đời tiếp theo, không biết Tôn mập mạp có chống đỡ được không?”

Sờ sờ túi bạc nặng trĩu trong lòng, Lê Uyên định bụng sẽ thử vận may một lần.

“Cẩn tắc vô áy náy, phải mượn thêm chút nữa mới được...”

Nghĩ thầm, Lê Uyên đi ra khỏi Đoán Binh Phô.

Lúc này đã chạng vạng, ngày thường giờ này trên đường đã vắng người qua lại, nhưng vì gần Tết, sát nhân cuồng ma lại sa lưới, lệnh giới nghiêm được dỡ bỏ nên phố xá càng thêm náo nhiệt.

“Cắt cho tôi vài thước vải, rẻ chút, may bộ quần áo cho con...”

“Một cân thịt ba mươi ba đồng? Sao lại tăng nhiều thế?”

“Mứt quả, con không ăn bánh hấp đâu, con muốn ăn mứt quả...”

Bạn đang đọc Đạo Gia Muốn Phi Thăng (Bản Dịch) của Bùi Đồ Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi H.vân_hy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 142

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.