Họp chợ cuối năm (2)
Phố lớn ngõ nhỏ đều ồn ào tiếng người, các sạp hàng bày bán đủ loại mặt hàng dọc theo đường kéo dài tít tắp.
Lê Uyên lâu không ra khỏi Đoán Binh Phô, nhất thời cảm thấy tiếng người ồn ào từ bốn phương tám hướng ập đến, vây kín lấy hắn.
Hắn có chút choáng váng.
Lê Uyên không phải người thích náo nhiệt, nhưng sau hơn hai tháng mới ra ngoài, lại cảm nhận được một hương vị khác lạ.
“Chẳng trách kiếp trước những người tu đạo kia thường muốn xuất thế, bỏ phố về rừng quả thực có chút phản nhân tính...”
Lắc đầu khe khẽ, Lê Uyên hòa vào dòng người.
Họp chợ cuối năm, không chỉ náo nhiệt trong thành ngoài thành, mười mấy trấn thuộc Cao Liễu cũng có không ít người lùa trâu bò, đánh xe đến buôn bán, mua muối mua sắt vân vân.
Điều này đối với Lê Uyên đang rất cần binh khí để đột phá cảnh giới mà nói, tự nhiên cũng là cơ hội tốt. Bằng không, hắn cũng không tiện mở miệng mượn Tôn mập mạp nhiều bạc như vậy.
Ngoại trừ trả nợ cho nhị ca ra, Lê Uyên cũng muốn thử vận may tại phiên chợ.
“Thật không hổ là chợ phiên mỗi năm một lần của Cao Liễu, thật là nhiều binh khí nhập giai!”
Hắn lách qua đám đông, tay phải nắm chặt, cảm nhận Chưởng Binh Lục trong người liên tục rung động, báo hiệu xung quanh có nhiều binh khí nhập giai.
Đáng tiếc…
Ánh mắt Lê Uyên lướt qua những thanh đao kiếm sáng loáng, trong lòng khẽ thở dài tiếc nuối. Những món binh khí này đều đã có chủ, thuộc về những cao thủ giang hồ khó lường. Hắn cảm nhận được khí thế bức người từ bọn họ, thậm chí có kẻ còn mạnh hơn cả Tần Hùng.
"Nhập giai, nhập giai..." Lê Uyên lẩm bẩm, như con cá luồn lách giữa các sạp hàng, tìm kiếm vận may của mình. Bất chợt, hắn dừng bước trước một gian hàng nhỏ nằm ở vị trí khuất nẻo. Chủ sạp là hai ông cháu, có lẽ từ thôn quê lên, bày bán các loại da thú và thịt rừng.
Lê Uyên liếc nhìn, hơi nghi hoặc. Gian hàng này có gì đặc biệt mà Chưởng Binh Lục lại phản ứng? Hắn không thấy bất kỳ món binh khí nào cả. Ánh mắt dừng lại ở một vật dụng bên hông ông lão, Lê Uyên lên tiếng hỏi:
"Lão gia tử, cái liêm đao đó của ngài bán thế nào?"
Liêm đao?
Chàng trai trẻ bán hàng ngẩn người, quay lại nhìn cây liêm đao bên hông ông nội. Liêm đao, hay còn gọi là cát đao, là nông cụ quen thuộc ở nông thôn, dùng để gặt lúa mạch. Nhưng cây liêm của ông lão này rõ ràng khác biệt. Cán liêm đen bóng, như một thể thống nhất với lưỡi dao hình trăng khuyết. Lưỡi dao tuy sứt mẻ, thậm chí gãy mất một đoạn, nhưng vẫn dài gấp đôi liêm đao bình thường, ước chừng hơn ba mươi centimet.
Lê Uyên nheo mắt đánh giá, cảm thấy đây không chỉ đơn thuần là một nông cụ.
"Ngươi muốn mua cái liềm của ta?" Ông lão sáu mươi tuổi, khuôn mặt khắc khổ, vuốt ve cây liêm, giọng đầy luyến tiếc: "Cây liềm này là của ông nội ta để lại, theo ta cả đời, không nỡ bán..."
Chàng trai trẻ kéo áo ông lão, nhỏ giọng nhắc nhở. Ông lão ngập ngừng một lát rồi nói tiếp: "Nếu ngươi thực sự muốn, ta cũng không phải không thể nhượng lại, nhưng cái giá..."
"Lão nhân gia, cho ta xem thử được không?" Lê Uyên không muốn ép giá. Hai ông cháu quần áo vá chằng vá đụp, chân lấm lem bùn đất, rõ ràng là cuộc sống khốn khó.
"Cẩn thận đấy, cái liềm này tuy sứt mẻ nhưng vẫn rất sắc bén..." Ông lão lẩm bẩm, luyến tiếc đưa cây liềm cho Lê Uyên.
Bạch quang!
Quả nhiên là nhập giai!
Vừa chạm vào liêm đao, trước mắt Lê Uyên lóe lên hào quang màu trắng. Chưởng Binh Lục trong người rung động mạnh mẽ, truyền đến thông tin:
[Đao liêm thống nhất của Tam Nguyên quân]
[Được rèn bằng Ô Kim Thiết thượng đẳng, trải qua lửa nóng rèn mười tám lần mà thành, chủ nó yêu nó như cuồng, từng cho nó uống no máu tươi kẻ địch, cũng thu gặt hoa màu trăm năm, lưỡi dao dần tổn hại, dần sinh linh dị...]
[Điều kiện chưởng ngự: Tinh thông bất cứ một thung công nào]
[Hiệu quả chưởng ngự: Cứ Mã Đao Liêm Thuật cấp đại thành, trường binh tinh thông]
Cmn!
Lê Uyên mừng như điên, ánh sáng trong mắt như muốn chui ra. Đây không chỉ là binh khí nhất giai, mà còn vượt xa những binh khí thông thường, thậm chí còn tốt hơn Lục Hợp Ngoa. Nó không chỉ mang đến Đao Liêm Thuật cấp đại thành, mà còn...
[Trường binh tinh thông: Đao liêm cán dài, cực kỳ khó học, không phải kẻ ở trên binh khí có thiên phú kinh người không thể học nó, chủ trước của nó thiên phú rất tốt, hắn tưới tâm huyết, đã sinh linh dị...]
"Phát tài rồi!" Lê Uyên thầm nghĩ, may mà ông lão gọi hắn vài tiếng mới hoàn hồn.
“Cái… liềm này, ta muốn!”
Hắn nắm chặt đạo liêm, không định cò kè mặc cả mà là trực tiếp báo giá:
"Lão nhân gia, ngài xem ba lượng bạc, như thế nào?"
Thường ngày Lê Uyên sẽ không trả giá kiểu này, nhưng cây liêm đao này quá tốt, tác dụng đối với hắn quá lớn. Dù vậy, trong lòng hắn vẫn áy náy.
"Ba, ba lượng?" Hai ông cháu nhìn nhau, trợn mắt kinh ngạc. Ông lão vốn định hét giá cao, giờ cũng sững sờ.
"Cây liềm gãy này là bảo bối hay sao?" Chàng trai trẻ thầm nghĩ.
"Ông nội!" Lần này, chàng trai kéo áo ông lão, sợ ông bán mất bảo vật gia truyền.
Đăng bởi | H.vân_hy |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 186 |