Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Búa và liềm (2)

Phiên bản Dịch · 1052 chữ

“Không phải.” Sắc mặt Lê Lâm thoáng chút mất tự nhiên.

“Nếu không phải Tiền Bảo đến giục trả nợ, ta còn không biết hắn đã đi vay mười lượng bạc. Ta đã nói sao chỉ với một lượng bạc mà có thể đưa đệ đến Đoán Binh Phô chứ!” Nhị tẩu nghe vậy, cơn tức giận lại bùng lên, chống nạnh, chuẩn bị mắng mỏ một trận.

Lê Uyên chau mày, hỏi: “Nhị ca, chẳng phải huynh vay trong một năm sao? Sao hôm nay đã đến giục trả nợ rồi?”

Vay mượn tiền bạc trong dân gian Đại Vận đã tồn tại từ lâu. Từ quan lại đến dân chúng, ai ai cũng từng nghe qua hoặc từng vay mượn. Thời gian lâu dần, tự nhiên hình thành những quy củ nhất định.

“Vay chín trả mười ba” là quy củ phổ biến, văn tự ghi nợ cũng theo đó mà ghi. Không có lý nào nói vay một năm mà mới mấy tháng đã đến cửa giục trả.

“Tên chó đó thà vứt bỏ mặt mũi cũng kiên trì nói, trong mười ngày phải trả hắn mười ba lượng! Đồ chó đó...” Nhị tẩu bỗng chốc nổi trận lôi đình, lần này mắng nhiếc là Tiền Bảo.

“Mười ngày phải trả mười ba lượng?”

Lê Uyên gật đầu, tay nâng thỏi bạc lên, ngắm nghía:

“Nhị ca, đưa ta giấy nợ, tiện đường trở về ta trả cho hắn.”

“Hồ đồ! Tiền Bảo là hạng người nào, há phải kẻ đệ có thể đối phó?”

Lê Lâm trừng mắt, đưa tay định cướp lấy túi bạc.

Lê Uyên không tránh né, cũng chẳng dùng sức, cứ để mặc bàn tay nhị ca nắm lấy túi bạc.

Trong gia đình, muốn người già nghe theo trẻ, thường khó khăn hơn cả bên ngoài, nếu không bộc lộ tài năng thì khó mà thành công.

“Đệ… Lão Tam, khí lực của đệ từ khi nào mạnh như vậy?”

Vẻ mặt Lê Lâm chấn động.

Căn cốt của y là kém cỏi nhất trong ba huynh đệ Lê gia, căn bản không thể học võ, nhưng bấy lâu nay đốn củi, khí lực tự nhiên không nhỏ. Vậy mà, dù hai tay cùng bẻ, y vẫn không thể tách ngón tay của lão Tam ra khỏi thỏi bạc.

“Nếu không, Tôn chưởng muôi làm sao cho đệ mượn bạc?"

Lê Uyên nhẹ nhàng vung tay, thoát khỏi bàn tay của nhị ca. Hắn vận chuyển huyết khí vào tay, ấn mạnh xuống chiếc bàn gỗ cứng, liền in hằn hai dấu tay rõ ràng.

Thô bạo, nhưng hữu hiệu.

“Đệ… Đệ nhập môn rồi!”

Lê Lâm ngẩn người, trên mặt chợt nở nụ cười, cũng chẳng để tâm đến chiếc bàn đau lòng, tỉ mỉ đánh giá lão Tam nhà mình.

Sắc trời đã hơi tối, hơn nữa bị tức phụ mắng đến không dám ngẩng đầu, bây giờ nhìn kỹ, y không khỏi kinh ngạc.

So với hai tháng trước, Lê Uyên ước chừng cao thêm hơn nửa cái đầu, áo bông vốn vừa người bây giờ trở nên bó sát, ống quần cũng ngắn một đoạn.

Hơn nữa, màu da cũng không còn đen như trước, đôi mắt sáng ngời có thần, đã có vài phần khí thế oai hùng bừng bừng.

“Tốt, tốt, tốt!”

Cảm nhận bàn tay nhị ca siết chặt, Lê Uyên cũng mỉm cười: “Bây giờ, nhị ca yên tâm chưa?”

Lê Lâm vừa cảm khái, vừa lo lắng: “Tiền Bảo kia cũng từng luyện quyền cước, đệ cứ đưa tiền cho hắn là được, đừng sinh thêm chuyện khác…”

“Ăn cơm xong rồi hãy đi!” Lúc hai huynh đệ trao đổi, nhị tẩu Vương Quyên đã mang gà thịt cá vào bếp, lúc này cất tiếng gọi.

Lê Uyên nhìn sắc trời một lượt, định đi trước, nhưng không chịu nổi huynh tẩu khuyên bảo, đành ngồi trên giường, chờ ăn cơm.

“Đệ ngồi đây, ta đi phụ chị dâu đệ.”

Lê Lâm ra ngoài, lưng cũng thẳng hơn vài phần, chỉ chốc lát, Lê Uyên đã nghe được thanh âm rắn rỏi của nhị ca ở trong bếp.

“Về sau, sẽ càng ngày càng tốt.”

Nhìn ngọn đèn mà bình thường nhị ca không nỡ đốt, Lê Uyên cảm thấy trong lòng rất bình yên.

Sau khi biết mình không thể quay về, hắn dù chưa biểu hiện nhưng trong lòng luôn có loại cảm giác thấp thỏm, loại cảm giác yên bình này, đã rất lâu rồi chưa có.

Đặt tấm da sói ở đầu giường, thời buổi này quần áo phần nhiều là vải bố vải thô, da sói là đồ tốt, tấm này tuy hơi rách, cũng đắt hơn so với áo bông làm tốt.

Chẳng qua, hắn nghĩ một chút, lại đặt da sói xuống, mang một tấm vải rách khác nhét vào trong lòng.

“Nhị ca không dễ dàng…”

Tựa lưng vào đầu giường, nhìn căn nhà hầu như không có gì bài trí, trong lòng Lê Uyên khẽ thở dài.

Chủ nhân cũ thân thể này mới mấy tuổi, Lê gia đã lụi bại, trong trí nhớ của hắn cũng chỉ nhớ rõ một gian nhà lớn như vậy, lụi bại cũng không có cảm thụ quá lớn.

Nhưng Lê Lâm là trải qua kịch biến, từ áo cơm không lo đến thiếu nợ đầy người, ngoài ba mươi, còn thuê chung với người khác, đèn cũng chỉ có lúc mình đến đây mới nỡ đốt một lúc như vậy.

“Sẽ tốt lên...”

Hít sâu một hơi, Lê Uyên hơi nheo mắt, cảm thụ biến hóa nhỏ bé sau khi nắm giữ đao liêm.

Cảm thụ nắm giữ đao liêm, so với lần đầu tiên nắm giữ búa luyện công còn trực quan hơn nhiều, cái này tự nhiên là bởi vì trước đó thân thể hắn quá yếu, lại chưa từng học võ công.

Nhưng bây giờ, hắn đã là võ giả cấp tinh thông, huyết khí đủ có thể trải rộng một bàn tay, thể phách cũng so với trước đó khỏe mạnh hơn nhiều.

Lại có gia trì của Đao Liêm Thuật cấp đại thành, tự nhiên liền đã phát hiện càng nhiều thứ hơn.

Thung công, luyện pháp, đấu pháp, từng chiêu từng thức...

Bạn đang đọc Đạo Gia Muốn Phi Thăng (Bản Dịch) của Bùi Đồ Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi H.vân_hy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 136

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.