Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thu hoạch trong đêm tuyết

Phiên bản Dịch · 1058 chữ

“Cho dù ta chưa từng học Đao Liêm Thuật, không hiểu hô hấp pháp, nhưng cho dù gia trì lên chùy pháp, cũng vượt xa nắm giữ búa luyện công, nếu có thể kiếm một cây búa cán dài nữa…”

Lê Uyên tràn ngập niềm hân hoan. Cảm giác nắm bắt được phương hướng, không ngừng tiến bộ khiến hắn vô cùng thỏa mãn.

Chỉ tiếc một điều, dù luyện võ đã lâu, hắn vẫn chưa có dịp thực chiến...

“Tiền Bảo...”

Sau bữa cơm, Lê Uyên chào tạm biệt huynh tẩu, tiện tay cầm theo một cây côn gỗ dâu trong sân. Cây côn này thẳng tắp, cứng cáp, kiếp trước hắn cũng rất thích nó.

“Độ cứng quả nhiên tuyệt vời!”

Bước ra con hẻm nhỏ, màn đêm đã buông xuống. Lê Uyên vung vẩy cây côn ngang tầm người, cảm nhận xúc cảm hoàn hảo đến bất ngờ.

“Đây là... trường binh tinh thông? Cũng phải, ai bảo côn gỗ không phải binh khí dài?”

Lê Uyên vô cùng hài lòng.

Dưới bầu trời đêm đen kịt, chỉ còn lác đác vài ánh đèn le lói. Lê Uyên không ngừng múa may trường côn, cảm nhận sự biến hóa mà tinh thông trường binh mang lại.

Hắn chưa từng học côn pháp, nhưng động tác vẫn vô cùng thuần thục, như thể cánh tay nối dài. Hắn nghĩ, nếu có một bộ côn pháp, chắc chắn hắn sẽ tiến bộ rất nhanh.

Hắn chưa vội rời đi, bởi Lê Lâm đang lặng lẽ theo sau bảo vệ hắn.

“Bạch Viên Thung cần phải rèn luyện thính lực, nhị ca thật là...”

Lê Uyên bất đắc dĩ, nhưng cũng không vạch trần. Hắn đi vài vòng, vừa thưởng thức cây côn, vừa chờ đợi tiếng bước chân của Lê Lâm biến mất. Hơn nửa canh giờ trôi qua.

“Lắp vào đầu búa thử xem?”

Lê Uyên bỗng nảy ra ý tưởng, tìm một góc hẻm vắng người, lật bàn tay, búa luyện công xuất hiện.

“Quả là bảo bối!”

Dù đã sử dụng nhiều lần, Lê Uyên vẫn không khỏi cảm thán trước sức mạnh kỳ lạ này.

Phập!

Với sức lực phi thường, Lê Uyên dùng chân giẫm chặt đầu búa, nhẹ nhàng rút toàn bộ cán búa ra. Sau đó, hắn lấy dao chặt xương gọt đẽo côn gỗ dâu, rồi lắp đầu búa vào.

“Ồ? Chưởng Binh Lục, búa luyện công biến thành búa cán dài? Thú vị...”

Cất dao chặt xương, Lê Uyên nâng búa cán dài vừa lắp xong, cảm giác vô cùng vừa tay.

Tinh thông trường binh!

Trong con hẻm nhỏ, Lê Uyên mân mê hồi lâu. Không gian vắng lặng khiến hắn thoải mái hơn so với Đoán Binh Phô, thậm chí hắn còn muốn múa may vài đường.

“Việc trước mắt quan trọng hơn, để sau hãy thử.”

Lê Uyên luyến tiếc cất búa cán dài, đưa tay hứng lấy một bông tuyết rơi, sải bước về phía khu phố phía trước.

“Nếu đám lưu manh kia ra tay trước, ta chỉ có thể bất đắc dĩ đánh trả...”

Nắm lại năm ngón tay, Lê Uyên bỗng cảm thấy hào hứng.

Tiền Bảo chiếm giữ một căn nhà trong khu tạp viện ở phố trước. Y đuổi người thuê cũ đi, hôm nay tụ tập cùng đám bạn xấu ở đó.

“Một mụ đàn bà hết thời, không hiểu lão đại nghĩ gì? Muốn thì trói về chơi đùa là được, chẳng lẽ Lê Lâm nhát gan dám báo quan?”

“Ngươi không biết đâu, lão đại trước khi giàu có từng làm công cho nhà họ Lê, thầm thương trộm nhớ vị hôn thê từ nhỏ của cậu chủ...”

“Nói cũng phải, mụ ta tuy đanh đá nhưng cũng có chút tư sắc... Chậc, trói cả hai vợ chồng về đây, hề hề...”

“Tiền Bảo là đầy tớ của nhà mình?”

Lê Uyên nấp trong bóng tối, ánh mắt lạnh đi.

Hắn từng nghĩ Tiền Bảo chỉ muốn tống tiền, nào ngờ mục đích của tên súc sinh này lại là chị dâu!

Lúc này, hai tên lưu manh loạng choạng đi ra ngoài, kéo quần ngồi xổm bên đống tuyết ven đường.

Hắn vốn định nghe thêm, nhưng vừa nhìn thấy hai mảng trắng bóng kia, liền không nhịn được nữa. Hắn lao tới, hai tay vung lên, đánh úp hai tên kia.

Giữa quyền cước và binh khí, ranh giới không rõ ràng. Bạch Viên Phi Phong Chùy là chùy pháp, thoát chùy là quyền pháp, hai tay vung lên cũng có thể đánh người.

Trên thực tế, luyện pháp và đấu pháp khác biệt ở cách vận dụng và điều động huyết khí.

"Á..."

Bị đánh úp bất ngờ, hai tên kia ngã lăn vào đống tuyết, đại tiểu tiện mất kiểm soát.

Chết tiệt!

Lê Uyên chưa kịp tận hưởng cảm giác thực chiến đầu tiên, liền lùi lại vài bước, vẻ mặt ghê tởm.

“Khó trách người người oán ghét, nhà xí cách đó có vài bước, cứ nhất định phải phóng uế ra đường...”

Nhìn hai mảng trắng bẩn thỉu, Lê Uyên nắm chặt tay, đã có sự tính toán về lực đạo của mình.

Học võ mấy tháng nay, tuy chưa thực chiến, nhưng hắn tự tin về sức mạnh của bản thân. Cái chum nước cao bằng nửa người ở sân nhà Tôn mập mạp, đầy ắp nước hắn cũng có thể hất đổ.

Hai tên lưu manh này chịu hai cú đấm của hắn, ít nhất cũng phải chấn động não.

“Lão Cửu, Vương Ngưu! Các ngươi ở đâu, rơi xuống hố phân rồi à?”

Trong nội viện, lại có kẻ hốt hoảng chạy ra, nhưng chưa kịp nhìn rõ hai người nằm sóng soài trong đống tuyết, đã bị Lê Uyên tung một quyền đánh ngã. Lần này, hắn đã khống chế lực đạo, tránh gây thương tích nghiêm trọng.

Cứt đái bay tứ tung làm hắn tổn thương tâm lý không nhỏ.

“Cảm giác này, quả nhiên khác xa với việc đấm vào không khí…”

Hắn thản nhiên ném kẻ kia vào đống tuyết, kiên nhẫn chờ đợi. Sau khi hạ gục thêm hai tên nữa theo cách tương tự, cuối cùng cũng có người trong nhà phát hiện ra điều bất thường.

Bạn đang đọc Đạo Gia Muốn Phi Thăng (Bản Dịch) của Bùi Đồ Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi H.vân_hy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 162

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.