Quà của Trương Bí (2)
“Cây búa ngài nói đâu ạ?”
“Bên kia kìa.”
Trương Bí chỉ tay.
Lê Uyên nhìn theo, chỗ chất đống búa kia cách cửa vào kho hàng không xa. Lão Trương đầu này dẫn hắn đi một vòng lớn trong kho hàng rồi mới quay lại đây.
“Ngài cố ý cho ta xem Ngọc Bích Đao trước, phải không?”
Lê Uyên cười khổ, lòng dâng lên một cảm giác ấm áp.
Lão Trương đầu này xem trọng hắn hơn vị nhị chưởng quầy kia nhiều.
“Khụ khụ, búa của thợ rèn phải thuận tay, ngươi tự đi chọn một cây.”
Trương Bí ho khan vài tiếng.
Lê Uyên nhanh chóng bước tới, khóe mắt liếc qua những giá binh khí khác, lòng ngứa ngáy không thôi.
Không cầm đi thì cho ta sờ một chút cũng được mà?
“Sớm muộn gì cũng được sờ hết!”
Lê Uyên nghiến răng, đưa tay cầm lên một cây búa, dưới đáy mắt ánh sáng màu xám hiện lên.
Bất nhập giai, bất nhập giai…
Búa rèn nặng hơn búa luyện công, ước chừng mười hai, mười ba cân, nhưng phẩm chất chưa chắc đã tốt hơn, xét cho cùng cũng chỉ là cục sắt.
Lê Uyên vẫn kiên nhẫn lần lượt sờ qua từng cây búa, nheo mắt quan sát ‘Hiệu quả chưởng ngự’ của chúng.
“Rèn nhập môn ba cây, rèn tinh thông sáu cây, cây này… là tiểu thành?”
Lê Uyên kiên trì tìm kiếm, bỗng một mảng xám xịt lọt vào tầm mắt.
“Búa là hồn của thợ rèn, cũng như kiếm của kiếm khách, đao của đạo sĩ, ngươi nên lựa chọn cẩn thận…”
Trương Bí đứng bên cạnh, mỉm cười nhìn hắn:
“Những cây búa này, có cây mới rèn, có cây là do học đồ trước kia để lại, trong đó có một cây là của ta. Ngươi mà chọn trúng, ta sẽ tặng cho…”
Liếc nhìn hơn trăm cây búa chất đống, nụ cười trên môi Trương Bí bỗng cứng đờ.
Lê Uyên ngẩng đầu mỉm cười:
“Lão gia tử định tặng ta cái gì?”
“Ngươi không chọn nữa à?”
Trương Bí hơi nheo mắt.
Lê Uyên nâng cây búa đã chọn lên, cán búa dài hơn một mét làm bằng gỗ đen, đầu búa cũng đen nhánh tương tự, gần như không khác gì những cây búa rèn khác.
“Chọn cây này.”
Lê Uyên ngắm nghía cây búa, cố kìm nén sự phấn khích trong lòng, hỏi:
“Lão gia tử còn chưa nói sẽ tặng ta cái gì?”
“Ngươi tin cây búa này là của ta?”
Khóe mắt Trương Bí giật nhẹ, mặt không chút biểu cảm.
“Chắc là không sai đâu nhỉ?”
Lê Uyên cúi đầu, đáy mắt ánh sáng màu trắng tan đi, thay vào đó là một mảng xanh lam, giống như bầu trời xanh thẳm.
[Búa của đại tượng (nhị giai)]
[... Chịu lửa sáu mươi năm, từng gõ vạn loại sắt, vốn là sắt thường đúc thành, dần sinh linh dị...]
[Điều kiện chưởng ngự: Rèn pháp tiểu thành]
[Hiệu quả chưởng ngự: Bạch Viên Phi Phong Chùy Pháp cấp viên mãn, hiểu biết bách binh, rèn pháp cấp đại viên mãn, thiên phú loại binh]
Phát tài rồi!
Hắn cúi đầu, ánh sáng xanh lam từ cây búa hắt lên, che khuất tầm nhìn của Lê Uyên, khiến hắn suýt nữa thốt lên kinh ngạc.
Búa nhị giai, bốn loại hiệu quả!
Lê Uyên choáng ngợp, phải mất một lúc mới hoàn hồn, vẻ mặt phức tạp ngước nhìn Trương Bí:
“Lão gia tử, đây là…”
“À, không có gì…”
Trương Bí xoay người, nhìn Lê Uyên đang cầm cây búa, trong lòng vẫn còn xao động.
“Cây búa này, sao ngươi lại chọn nó?”
Hình dạng các cây búa rèn đều giống nhau, trong hơn trăm cây búa, Lê Uyên liếc mắt một cái đã chọn trúng cây búa của lão, điều này thực sự nằm ngoài dự đoán của Trương Bí.
“Ta nhìn thấy, cảm thấy cây này thích hợp, cân nhắc một chút, thấy vừa tay, liền chọn.”
Lê Uyên không chớp mắt, giả vờ ngạc nhiên:
“Chẳng lẽ cây búa này thật sự là của lão gia tử? Khéo như vậy sao?”
“Đúng vậy, thật là quá khéo.”
Trương Bí lắc đầu cười: “Có lẽ là chúng ta có duyên? Trong nhiều búa như vậy, ngươi cũng có thể liếc một cái chọn trúng, duyên phận không hề nông cạn!”
“Chúng ta đã hợp ý như thế, vậy…”
Lê Uyên phúc chí tâm linh, buông búa xuống rồi cúi đầu:
“Nếu ngài không chê, tiểu tử nguyện theo ngài học bản lãnh rèn này.”
Lê Uyên thuận thế bám víu, giọng điệu có chút bông đùa, vốn không nghĩ vị lão gia tử này sẽ đồng ý, nào ngờ Trương Bí lại thật sự nhận một lạy này.
Trương Bí cười mắng: “Tiểu tử ngươi thật là lanh lợi, nhưng muốn bái sư, như thế nào cũng phải có tiệc bái sư, nào có qua loa như vậy?”
“Ngài đồng ý?”
Lê Uyên cũng có chút kinh ngạc.
Dựa vào cây búa đại tượng này, vị lão gia tử trước mắt này ở trên trình độ rèn, chỉ sợ là cao nhất toàn bộ Đoán Binh Phô.
Người như vậy, không biết bao nhiêu người muốn bái sư mà không thể được, giờ lại chuẩn bị nhận lấy mình?
Đãi ngộ của thiên tài, thật sự khác biệt.
“Hai chúng ta hợp ý như vậy, dạy ngươi đôi chiêu tính là cái gì?”
Lão Trương đầu cười cười, lão rất hài lòng đối với tiểu tử trước mắt này.
“Lão đầu tử cũng một đống tuổi rồi, tay nghề đưa xuống lòng đất cũng là lãng phí đúng không?”
Thiên phú tốt, đầu óc cũng coi như linh hoạt, tới già có thể gặp được loại hạt giống tốt này, lão tự nhiên là vui sướng.
“May mắn được lão ngài để mắt!”
Lê Uyên thu hồi ý cười, nghiêm nghị vái một cái, cung kính: “Đệ tử bây giờ về nhà chuẩn bị, ngày mai mời nhị ca chị dâu tới nhà đưa thiếp!”
Đăng bởi | H.vân_hy |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 124 |