Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quà của Trương Bí

Phiên bản Dịch · 1063 chữ

“Dẫn tiểu tử này đi chọn một cây búa tốt, các ngươi ghi chép lại, hắn tên Lê Uyên.”

Trương Bí ừm một tiếng, bảo Lê Uyên đi đăng ký.

Kho hàng là nơi trọng yếu, cho dù là ba vị chưởng quầy đến lấy đồ cũng phải ghi chép vào sổ sách, đây là quy định.

“Lê Uyên? Học đồ đứng đầu kỳ khảo hạch đó à?”

“Hơn bốn tháng đã luyện Bạch Viên Phi Phong Chùy đến tiểu thành?”

“Lại đây, đăng ký.”

Mấy hộ vệ nhìn nhau, rõ ràng là đã từng nghe danh Lê Uyên. Bốn tháng luyện võ công đến tiểu thành, điều này cực kỳ hiếm thấy trong lịch sử hai trăm năm của Đoán Binh Phô.

“Chẳng trách ngài coi trọng hắn như vậy, tự mình dẫn đến đây.”

Hộ vệ đi cùng Trương Bí quay đầu nhìn Lê Uyên:

“Ta là Vương Hổ, năm xưa từng theo Trương lão rèn sắt vài năm. Sau này có việc gì, không cần làm phiền Trương lão, cứ tìm ta là được!”

“Cần ngươi lắm miệng?”

Trương Bí trừng mắt nhìn y. Lê Uyên thì cười hì hì, tranh thủ làm thân.

“Cũng là một tên ranh ma!” Lão Trương lườm hắn một cái.

“Trương lão, đã đăng ký xong, mời ngài vào...”

Mấy hộ vệ tản ra, Vương Hổ tiến lên mở cánh cửa chính của kho hàng. Mùi sắt nồng nặc xộc vào mũi.

Lê Uyên theo bản năng siết chặt nắm tay, lòng bàn tay phải giật giật, ngứa ran: “Phản ứng mạnh mẽ như vậy?”

“Ừ.”

Trương Bí gật đầu: “Đi theo ta.”

Lê Uyên kìm nén sự phấn khích trong lòng, bước nhanh đuổi theo, đi vào kho hàng rộng lớn.

Vừa vào kho, thứ đầu tiên đập vào mắt là các loại thỏi sắt xếp thành núi nhỏ, ít nhất cũng là loại sắt rèn mười lần luyện. Xa hơn là những dãy giá gỗ.

Trên giá bày đủ loại binh khí, phần lớn là các loại kiếm thông thường.

“Đó là Bích Thủy Đạo, Thanh Cương Kiếm, hai loại binh khí nổi tiếng nhất của Đoán Binh Phô chúng ta, trong phủ Chập Long cũng tiêu thụ rất mạnh.”

Trương Bí thong thả bước đi, thấy Lê Uyên nhìn đông ngó tây, mắt sáng rực, không khỏi cảnh giác:

“Đao kiếm này mỗi thanh định giá ba lượng, nếu ngươi muốn thì ra cửa hàng phía trước mua, lão già này chỉ cho phép ngươi lấy một cây búa thôi.”

“Ba lượng thì đắt quá.”

Lê Uyên tỏ vẻ tiếc nuối, tim đập thình thịch, lòng bàn tay càng thêm ngứa ngáy.

Nơi này chắc chắn có binh khí nhập giai, hơn nữa còn không ít!

“Ba lượng là giá nội bộ, còn bán ra ngoài, mấy thanh đao kiếm tinh phẩm này không có năm lượng thì đừng hòng mua được.”

Trương Bí hừ nhẹ, bộ dạng ngây thơ của Lê Uyên khiến lão rất thích thú.

“Đừng sờ!”

Lê Uyên vội rụt tay lại.

“Ngọc Bích Đao này là lão già ta rèn năm xưa, bán ra ngoài ba mươi lăm lượng một cây, lúc đó rèn được ba mươi cây, hôm nay chỉ còn lại vài cây như vậy.”

Đó là một tủ kính riêng biệt, chỉ bày bốn thanh đao, xanh biếc như ngọc thạch. Cho dù là người không hiểu nghề, nhìn qua cũng có thể nhận ra sự đặc biệt của chúng.

“Đạo này sắc bén lắm, bất cẩn là mất ngón tay như chơi!”

Trương Bí vừa dặn dò vừa đưa tay lấy xuống một thanh Ngọc Bích Đao, rút ra khỏi vỏ.

Ông ~

Thân đao ánh lên sắc xanh óng ánh. Trương Bí khẽ miết nhẹ lưỡi đao, một giọt máu lập tức rịn ra, chảy dọc theo thân đao mà chẳng hề bám dính, ngược lại còn tạo thành những đường vân băng nứt kỳ lạ.

“Đao tốt!”

Lê Uyên thốt lên, mắt sáng rực.

Thanh đao này chắc chắn đã đạt đến cảnh giới “nhập giai”, lại được bảo dưỡng cẩn thận, quả là một vũ khí sát thương lợi hại.

“Ngươi biết thế nào là đao tốt sao?”

Trương Bí liếc nhìn hắn, tự tin nói:

“Trên đời này, người hiểu về binh khí nhất không phải đám kiếm khách hay đạo sĩ gì đó, mà chính là những người thợ rèn như chúng ta! Mỗi đường nét hoa văn trên thanh đao này đều do ta ban cho…”

Lau sạch lưỡi đao, Trương Bí tra đao vào vỏ, nhẹ nhàng đặt lại lên giá gỗ.

Lê Uyên nhìn mà đỏ mắt, thừa dịp Trương Bí xoay người, vội đưa tay sờ lên thanh đao. Bị phát hiện, hắn chỉ cười trừ lấy lòng.

Dưới đáy mắt hắn, ánh sáng màu trắng le lói.

[Ngọc Bích Đao (nhất giai)]

[Một vị thợ rèn tượng thần tâm huyết rèn luyện trăm lần, dùng Hàn Thiết tôi luyện, thổi tóc đứt, giết người không dính máu, xứng danh ‘lợi khí’]

[Điều kiện chưởng ngự: Trợ rèn nhiều năm, bất kỳ một đao pháp nào đạt cảnh giới tiểu thành]

[Hiệu quả chưởng ngự: Đao pháp tinh thông, kình phát đao mang, rèn đúc nhập môn]

Màu trắng nhất giai, ba loại hiệu quả!

Lê Uyên nhìn bốn thanh Ngọc Bích Đao trên giá, lòng ngứa ngáy như bị trăm móng cào, hận không thể lập tức móc bạc ra mua ngay.

“Với thiên phú của ngươi, nếu chịu khó theo ta học rèn sắt, vài năm nữa chưa biết chừng cũng có thể tạo ra được vũ khí sắc bén như thế!”

Nhận thấy sự xao động của Lê Uyên, Trương Bí mỉm cười.

Lão nói một câu là có người mang búa tới, cớ sao phải tự mình chạy một chuyến? Chính là vì hiệu quả này đây.

Lê Uyên căn cốt không mạnh, nhưng thiên phú về chùy pháp lại kinh người. Mấy vị chưởng quầy trong cửa hàng có lẽ tiếc nuối vì căn cốt của hắn hơi kém, nhưng lão lại vô cùng hài lòng, thậm chí còn mừng rỡ xen lẫn kinh ngạc.

Lê Uyên có chút mất tập trung, Chưởng Binh Lục trong lòng bàn tay rung lên từng đợt. Vào núi kho báu mà không lấy được gì, khiến hắn bứt rứt khó chịu.

Bạn đang đọc Đạo Gia Muốn Phi Thăng (Bản Dịch) của Bùi Đồ Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi H.vân_hy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 173

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.