Trước đây, rốt cuộc đệ ấy đã phải trải qua những gì mới có thể có thốt ra những câu như vậy?
Trong góc khuất nhỏ của hành tinh xanh, một không gian thông đạo mờ ảo tồn tại với đầy vẻ huyền bí và ảo diệu.
Nó ẩn hiện khó phân biệt, được bao quanh bởi một đại trận pháp to lớn với những hoa văn, văn lạc phức tạp.
Tại một khu phố đông đúc chốn thành thị. Có một nam nhân đang khoác lên mình một bộ áo choàng đen che kín người, hắn lặng lẽ len lỏi qua đám đông, thần bí như thể hắn không tồn tại, đột nhiên trong một thoáng chớp mắt nam nhân ấy lại biến mất không dấu vết trong dòng người đông đúc, hắn tựa hồ chưa từng tồn tại tại nơi đây, người từng gặp qua như thể quên đi hình bóng của hắn.
Ở trong một không gian mờ ảo rộng lớn sừng sững một pháo đài hiện đại to lớn.
Xung quanh nó là bốn tòa nhà mái vòm khổng lồ, tựa như bốn cánh hoa đang xòe ra. Các tòa nhà được kết nối với pháo đài bằng những dãy hành lang dài rộng. Chúng xây dựng từ những vật liệu của Đấu la giới là ma ngân và thiên tinh thiết, tạo nên vẻ uy nghi và kiên cố.
Trên đỉnh pháo đài, bảy chiếc chiến thuyền không gian đậu sừng sững. So với mẫu hạm của Liên Bang Đấu La thì những chiến hạm này không có bao nhiêu phần kém cạnh. Trên từng chiến thuyền đều được trang bị một khẩu đại pháo khổng lồ, đại pháo to lớn được gia cố bằng các trận pháp phức tạp. Nòng pháo rực rỡ những chùm ánh sáng laser, chúng hội tụ lại khắc thành chữ "Thần Diệt" trong đầy nguy hiểm.
Bên trong pháo đài tại trung tâm tồn tại một trục năng lượng lớn liên tục tỏa ra khí tức nguyên tố không gian bổn nguyên tinh thuần không lẫn chút tạp chức.
Xung quanh pháo đài là lớp lớp từng dãy lính canh mặc quân phục trắng đen, trên ngực áo là logo hình đôi cánh ôm trọn vuốt sắt của hung thú vốn là biểu tượng độc nhất xuất hiện trên đồng phục của tất cả những người trong pháo đài.
Tại một căn phòng cuối dãy hành lang tầng ba, hai mươi thân ảnh khoác áo choàng thần bí ngồi quanh chiếc bàn dài. Ở trung tâm bàn là một máy chiếu nhỏ, đang phát hình ảnh khu rừng rộng lớn trên tinh cầu Tinh Linh. Toàn bộ ánh mắt trong phòng lúc này tùy thời đều chăm chú theo dõi từng chi tiết đang diễn ra.
Lúc lâu sau một nữ tử đứng dậy, vỗ tay để thu hút sự chú ý, nàng có một thân mỹ mạo đoan trang đầy thanh lịch, cặp kính tròn bóng loáng càng tô điểm hơn cho đôi mắt nhỏ đang tận lực che giấu đi sự biến thái của một nhà khoa học. Mái tóc đen dài bóng mượt tung bay theo bờ môi hồng nhuận khẽ nhất mà đung đưa nhè nhẹ.
– Các vị, kỳ tuyển sinh của Sử Lai Khắc đã đến. Chúng ta cần tập trung theo dõi, đặc biệt lưu ý vài hạt giống tốt để mang về phục vụ nghiên cứu nhân bản.
Nghe nữ tử nói đến đây đám người vẫn im lặng chăm chú, một vị trong số đó trầm tư một lúc rồi e dè cất lời.
– Ly Vy, cô nếu đã để cập đến tài liệu về kỳ chiêu sinh này thì cũng nên rỏ, Sử Lai Khắc chưa năm nào cử người yếu làm chủ khảo, năm ngoái lão Chung dẫn người đi hành động, lúc về chỉ còn một hơi thở thoi thớp, không phải chủ thượng ra tay thì hắn sớm đã chết.
Nữ tử nghe vậy khẽ cười, khuôn mặt nàng vẫn bình tỉnh, nhìn vị có bộ dáng trung niên trước mắt đầy kính trọng rồi nói.
– Huỳnh tiền bối khéo lo thật. Năm nay giám khảo chúng ta đã tra rỏ, chỉ vỏn vẹn hai cực hạng đấu la hệ thực vật cùng phụ trợ, không đáng ngại, ngoài ra chúng ta có chuẩn bị đầy đủ kỹ càng, đại trận cấm không đã chuẩn bị xong, không ai có thể tới viện trợ cho người bên trong, cho dù là thần cách cũng không thể, Mà về phần Huỳnh tiền bối, cũng nên giải thích một chút,...
Nói đến đấy nàng dừng lại, nóng tay nhỏ đung đưa, lướt nhẹ trên màn hình tinh thể, chuyển tiếp hình chiếu thành những tấm hình khác, xong nàng tiếp tục nói tiếp.
– Tiền bối nhìn xem, trong hành động truy bắt Mạng Đà La Vương, giữa chừng có một tiểu nhóc con xong ra cảng chở, hắn còn được Mạng Đà La Vương liều mạng cứu đi thậm chí còn hiến tế bản thân cho tiểu tử kia, mà tiền bối xem hình ảnh tên nhóc kia xem, tiểu tử trong hình có phong nguyên tố cực hạn, ngoài ra,... đôi cánh kia, chẳng phải Phong Ưng Võ hồn mà Huỳnh gia ngài kiêu ngạo sao?
Hết thảy người trong căn phòng hướng ánh mắt về phía của Lão già họ Huỳnh kia.
Ông ta châm chú rồi cố nhớ lại cái gì, sau khi trầm ngâm lão liền lập tức đứng dậy, hướng người ngồi ghế chủ tọa rồi nói.
– Chủ Thượng, lão phu tựa hồ không thấy đám trẻ trong nhà có đứa nào có ngoại hình giống tiểu tử trong ảnh, xin người điều tra kỹ, nếu hắn là con cháu Huỳnh gia, ta sẽ đến trước mặt ngài tạ tội, đồng thời cam đoan cho hắn làm thủ hạ của Lucifer.
Người ngồi ghế thủ tọa không nói gì, hắn chỉ nhẹ nhất tay ra hiệu cho lão già họ Huỳnh ngồi xuống, sau đó hướng những kẻ còn lại phân phó.
– Hành động lần này không được thất bại, nếu thành công thì sẽ là cái tát trời giáng vào Sử Lai Khắc cùng Đường Môn. Vu Linh, nghe lệnh.
Dứt lời, một vị trung niên ngồi tại một ghế gần cuối đứng dậy, hắn chấp chắp tay. Đầy kính trọng với người ngồi ghế chủ thượng mà đáp.
– Có thuộc hạ.
Cao giọng, người ngồi nghế chủ tọa nói.
– Lệnh ngươi dẫn theo ba mươi Hồn Tông, hai mươi Hồn Vương, mười lăm Hồn Đế, mười Hồn Thánh cùng năm Hồn Đấu La hành động. Bắt về càng nhiều tân sinh càng tốt. Nếu được, giết hết lão sư dẫn đoàn của học viện Sử Lai Khắc.
Tại vũ trụ bao la rộng lớn, một chiến hạm to lớn dang ra đôi cánh thép, nương theo lực đẩy của tên lửa mà thẳng tiến đến hành tinh nhỏ màu xanh trước mắt.
Bên trong chiến hạm, tại căn phòng số hai trăm lẻ hai, tùy thời đều phát ra một ít âm thanh kỳ quái.
Âm thanh vang lên khắp phòng không lọt nổi ra ngoài.
Những hồi hơi thở ấm nóng từ vị nữ tử đang vô lực nằm trên chiếc giường nhỏ phát ra, tiếng tim đập từng nhịp luân phiên vang lên trong không gian thanh tỉnh, chuỗi kêu rên của nàng kết thúc bằng tiếng thở dài của nữ hài tóc đỏ ấy.
Trên mắt nàng lúc này động lại một hàng nước mắt.
Đứng cạnh giường nàng là một bộ mặt ôn nhu, băng thanh ngọc khiết của một hài tử tóc bạc. Hắn mệt mỏi ưỡn người, hai tay đan vào nhau, tiếng kêu khớp khởi động vang lên rắc rắc.
Xong, hắn hướng mắt nhìn tiểu hài nữ trước mắt, bộ mặt tươi cười hỏi.
– Tỷ tỷ, tay nghề massage của ta thế nào?
Nữ tử ngồi dậy, hướng ánh mắt về thiếu niên vừa hỏi rồi nói.
– Uyên Uyên, ngươi mạnh tay quá, tỷ đau lắm biết không?
Quay người, tiểu hài đáp.
– Dạ, lần sau sẽ nhẹ tay hơn.
Thân ảnh thanh thót đi về đến giường, rồi quay lại, bộ mặt khó chịu nói.
– Mà tỷ đừng gọi ta kiểu đó nữa. Uyên Uyên nghe giống con gái chết đi được!
Nụ cười gian xảo, Lạc Thiên che miệng rồi nói.
– Ô, Uyên Uyên muội muội vẫn không hay mình giống nữ tử lắm sao?
Vân Uyên phồng má, bĩu môi nói.
– Tỷ đừng chọc ta. Người ta là nam nhi bạch sắc thánh khiết á nha!
Nụ cười khinh bỉ, Lạc Thiên đáp.
– Phải, tâm hồn thánh thiện đến nỗi không ai nhìn ra bản chất cáo già ha.
Bộ mặt ủy khuất, Vân Uyên lấy tay đưa lên lau giọt lệ lăn dài trên đôi má hồng nhuận.
– Người ta cáo gì ở đâu chứ? Người ta chỉ muốn làm việc có lợi thôi mà! Ta không làm, người khác sẽ làm, vậy thì chi bằng bản thân ra tay trước. Cần gì đạo mạo đoan trang, giả nhân giả nghĩa đâu chứ?
Thoáng này Vân Uyên thở ra một tiếng, khuôn mặt thay đổi giễu cợt nói.
– Tỷ à! Xưa đến nay, đại gian như trung, thật giả bất minh. Ta không cần người khác nhận định mình là người tốt, chỉ cần đạt mục đích mình cần thì cho dù trái với đạo đức mà xã hội đặt ra, ta cũng làm.
Nhìn hắn thật sâu, Lạc Thiên khẽ hỏi trong lòng “Trước đây, rốt cuộc đệ ấy đã phải trải qua những gì mới có thể thốt ra những câu như vậy?”
Dù sống cùng hắn một năm. Nhưng một năm này nàng chỉ hiểu một phần về con người của Vân Uyên. Hắn tựa như gần nhưng trong vô thức lại muốn cách xa, tựa như chưa hề tin tưởng hoàn toàn vào ai. Nghi ngờ tất cả, cảnh giác tất cả, đặt ra câu hỏi với mọi thứ dù là tốt hay xấu. Lúc trò chuyện hắn tựa hồ có vì lời nói chơi, nhưng thật lại là thời hắn cất giấu từ rất lâu chưa giải bày. Hắn tựa như một đứa trẻ tự kiềm chế rất lâu không được thoải mái nói ra những lời từ trong tâm tự nhiên gặp được người tạo cho hắn cảm giác an toàn để giải bày.
Ba mươi phút sau, tỷ đệ Vân Uyên đã đi đến phòng bếp trên chiến hạm.
Vân Uyên nhanh chóng chạy một mạch vào khu chế biến trong bếp.
Khi đến nơi, hắn cung kính chào vị bếp trưởng đứng tuổi, sau đó trực tiếp bước vào phòng thay đồ. Sau loạt thao tác khử trùng kỹ càng, hắn mặc lên chiếc áo đầu bếp.
Sau ngày đầu tiên trên chiến hạm, cảm giác buồn chán và bức bối đã khiến Vân Uyên quyết định xuống căn tin xin làm chân phụ bếp. Lý do chọn làm phụ bếp chứ không phải nghề khác là vì nỗi nhớ cảm giác được tự tay nấu nướng, chế biến ra những món ăn ngon lành và nhận về lời khen từ thực khách.
Nhờ món gà nướng canh tuyết đầy sáng tạo, hắn được nhận làm trong gian bếp này. Đến nay đã gần một tuần, chính xác là năm ngày, mà trong thời gian đó, học sinh xuống bếp gọi món thường xuyên, khiến thời gian hoạt động của bếp tăng hơn hẳn so với thường lệ.
Lưu ý rằng Vân Uyên chỉ xuống bếp để nấu ăn và đứng phát cơm cho học sinh nhằm kiếm ít tiền và thỏa mãn đam mê nấu nướng. “Không hề bật Hư Vô Chi Vực hay Thẩm Phán Thần Mâu để dò xét đối thủ đâu nhé! Các người đừng nghi oan cho hắn.”.
Hôm nay, căn bếp bận rộn hơn thường lệ vì món ăn cần sơ chế là xác của một Tích Long vạn năm.
Ở Đấu La Đại Lục, sau khi hồn thú ký hiệp ước hòa bình với con người, nguồn lương thực chỉ còn giới hạn ở các loài vật không phải hồn thú. Tuy vậy, con người luôn tìm kiếm những mỹ vị bổ dưỡng, dẫn đến việc ký thêm một hiệp ước nữa.
Theo hiệp ước này, những hồn thú phạm tội bị tử hình theo luật pháp hồn thú sẽ được đem đấu giá. Toàn bộ cơ thể kẻ tội đồ, từ hồn cốt đến các bộ phận khác, thuộc quyền sở hữu của người mua.
Xác của Tích Long vạn năm này cũng tương tự. Nó được buôn bán qua chợ đen và đưa đến chiến hạm để chế biến làm đồ bổ cho các chiến sĩ.
Sau nhiều giờ công phu, hơn trăm nghìn món ăn được hoàn thành và bày trí bắt mắt trên các khay phát phần.
Vài phút sau, đông đảo học sinh và binh sĩ đã đến căn tin. Các binh sĩ có thể tự cân bằng dinh dưỡng nên được phục vụ theo hình thức buffet tự chọn, còn những học sinh thì phải xếp hàng nhận phần ăn theo chế độ.
Các tân sinh xếp thành hàng dài chờ đến lượt.
Như thường lệ, nhóm của Lý Úc Bình là những người lấy phần ăn sớm nhất, vì không ai muốn đứng chung hàng với hắn.
Mang vẻ mặt thất vọng, Lý Úc Bình đi đến trước cửa kính nhận phần ăn. Bên trong bếp lúc này, Vân Uyên cầm trên tay ba khay phần ăn, bước đến mỉm cười với nhóm Lý Úc Bình, rồi cúi đầu nói.
– Chúc các cậu ngon miệng.
Những ngày qua, Lý Úc Bình thường xuyên cảm thấy bị xa lánh trên chiến hạm, không ai thèm để ý đến hắn. Tuy vậy, chỉ riêng khi xuống nhà ăn, hắn mới cảm nhận được sự quan tâm. Ngày nào cũng vậy, hắn đều nhận được một nụ cười cùng câu nói ấm áp từ đồng học người vì đam mê nấu nướng mà làm phụ bếp.
Người đồng học mà hắn thầm nghĩ và đánh giá là sở hữu nhan sắc vô cùng đẹp.
Đăng bởi | HuynhVanThu |
Thời gian | |
Lượt đọc | 3 |