Gặp gỡ đồng đội, Thiên Tông Uy.
Lý Úc Bình lúng túng cầm khay cơm, vội vội vàng vàng chạy đến chiếc bàn gần đó. Trong suốt bữa ăn, ánh mắt hắn không ngừng dõi theo Vân Uyên.
Bên phía kia, Vân Uyên vừa phân phát phần ăn vừa sử dụng Thẩm Phán Thần Mâu để dò xét trạng thái sức khỏe của các học sinh.
Khi tất cả đã nhận xong phần ăn, hắn quay người đi lấy suất ăn của mình, một phần do mọi người trong bếp để lại. Dẫu là phụ bếp, hắn vẫn mang thân phận thí sinh, nên các quyền lợi cơ bản vẫn được giữ nguyên.
Sau khi lễ phép chào hỏi mọi người trong bếp, Vân Uyên đi thẳng vào phòng thay đồ, thay lại bộ trang phục đen xám ban đầu. Chỉnh trang xong xuôi, hắn cười tươi cầm khay cơm, chuẩn bị ra ngoài tìm Lạc Thiên.
Ngay lúc đó, vị bếp trưởng già gọi hắn lại, ôn tồn nhìn hắn một lúc rồi đưa đến một túi da, mỉm cười nói với giọng ôn tồn.
– Nhóc con, cầm lấy. Tiền công ta đã quy đổi thành huy chương cho ngươi rồi. Sau này vào học viện, huy chương này mới là thứ thực sự có giá trị.
Vân Uyên mở chiếc túi nhỏ ra, ngạc nhiên nhìn vị bếp trưởng.
– Bếp trưởng! Ta còn chưa chắc vào được Sử Lai Khắc mà?
Người đàn ông trung niên bật cười, nói.
– Ngươi sẽ không trượt đâu.
Nghe vậy, dường như hiểu ra điều gì, Vân Uyên đặt khay cơm xuống, cúi đầu trang nghiêm.
– Đệ tử kính chào lão sư.
Bếp trưởng bật cười lớn, vẫy tay bảo hắn rời đi.
Hắn rời đi không lâu thì vị bếp trưởng này cũng quay người vào trong phòng thay đồ, thoáng chốc khuôn mặt già nua của ông vặn vẹo rồi trở thành bộ mặt của một nam tử tuấn tú, có vết sẹo. Người này là thần chi cấp hai Thực Thần Áo Tư Tạp.
Ở phía ngoài, Lý Úc Bình vẫn thơ thẩn nhìn vào phòng bếp, thì bị hai tiếng trêu chọc kéo về thực tại.
– Lão Bình, người ta đi rồi. Đừng nhìn nữa!
Gương mặt Lý Úc Bình lập tức đỏ ửng, hắn ngượng ngùng quơ tay.
– Ta không thích nàng! Ta, ta...
Đúng lúc ấy, Vân Uyên từ phòng bếp bước ra, đi thẳng đến chỗ Lạc Thiên. Hắn đặt khay cơm xuống bàn, bất ngờ ôm chầm lấy Lạc Thiên từ phía sau, nũng nịu.
– Tỷ tỷ, mau xoa dịu tâm hồn đứa em này đi. Ta mệt quá ò!
Xung quanh, các nam sinh nhìn cảnh tượng ấy với ánh mắt kỳ lạ, trong đầu chỉ hiện lên một từ “Đẹp đôi.” Có người không nhịn được, thốt lên.
– Tỷ muội họ đẹp quá!
– Phải chi họ làm bạn gái ta thì tốt!
Bị ôm bất ngờ, Lạc Thiên thoáng khó chịu, nhưng khi nghe thấy mọi người nhầm tưởng Vân Uyên là nữ, nụ cười của nàng lại công lên, bộ dáng khó chịu của nàng lại trở nên vui vẻ.
Nhìn nét mặt xám xịt của Vân Uyên, nàng không ngần ngại châm chọc.
– Uyên muội muội, ngươi đẹp lắm!
Gằn giọng, Vân Uyên khó chịu đáp nhỏ.
– Tỷ thôi đi, đừng gọi thành quen. Tỷ nghiện gọi vậy à?
Lạc Thiên thản nhiên, đắc ý đáp lại.
– Phải đó. Uyên! Muội! Muội!
Vân Uyên phồng má, ấm ức nhưng không thể làm gì hơn ngoài nhẫn nhịn.
Khi này, những dãy loa phát thanh treo trên tường dần vang lên một giọng nữ trong trẻo mê hồn, giọng nói tuy có chút pha lẫn với máy móc nhưng lại có một lực hấp dẫn nhất định.
– Tất cả thí sinh chú ý, còn một giờ nữa chiến hạm sẽ hạ cánh xuống Tinh Linh Tinh. Các vị vui lòng mau chóng thu xếp, chuẩn bị di chuyển đến khu sát hạch.
Cả căn tin náo nhiệt lập tức chìm vào im lặng. Các học sinh nhanh chóng dọn dẹp và rời đi, chỉ còn lại các quân nhân và đầu bếp lớn tuổi.
Hai tỷ đệ Vân Uyên vẫn chậm rãi ăn uống, thong thả thu xếp hành lý. Lạc Thiên thay váy đen viền trắng, mái tóc đỏ như máu càng làm nàng nổi bật. Dù mọi người xung quanh vội vã, hai tỷ đệ vẫn ung dung vì biết chắc mình sẽ không bị bỏ lại.
Sau nửa giờ, hai tỷ đệ Vân Uyên thong thả dùng xong phần ăn. Họ chậm rãi trở về phòng, mỗi người tiếp tục với công việc riêng. Vân Uyên ung dung dọn dẹp quần áo, trong khi Lạc Thiên lấy một bộ đồ khác rồi bước vào phòng tắm.
Hai mươi phút sau, Lạc Thiên từ phòng tắm bước ra với dáng vẻ yêu kiều trong chiếc váy đen xen kẽ viền trắng, mái tóc đỏ rực tựa màu máu tuôn dài về sau càng tôn lên sự nổi bật của nàng.
Khác hẳn sự hối hả của các học viên khác, hai tỷ đệ họ ung dung đến lạ thường như thể không có việc gì liên quan cùng họ.
Đơn giản là vì họ hiểu được một điều, bản thân cho dù nhanh hay chậm trước sau gì cũng xuống được dưới chiến hạm, học viện sẽ không bỏ họ lại đâu. Vậy nên họ cứ thong thả dọn dẹp không cần gấp.
Khi Vân Uyên bước vào phòng tắm, hắn một lượt tắm rửa toàn thân thật sạch sẽ. Mất chưa đầy ba mươi phút để Vân Uyên hoàn thành việt tắm rửa sạch sẽ.
Sau khi rời khỏi cũng là lúc đồ đạt của cả hai được dọn dẹp xong hết. Cả hai thu xếp xong hành lý, kiểm tra kỹ lại một lượt rồi mới rời khỏi phòng, đi đến khu vực tập trung được chỉ định. Nơi đây hiện giờ gần như đã gần như vắng bóng học viên, chỉ còn lại khoảng mười người cuối cùng.
Lạc Thiên đi trước Vân Uyên. Nàng nhảy nhót đầy yêu đời. Theo sau là Vân Uyên đang vừa đi vừa nhìn nàng, họ gần như không mang theo vali hay balo gì vì vốn trữ vật Vân Uyên đã cất sẵn đồ dùng cần thiết của hắn, chỉ có đồ của Lạc Thiên được đặt trong vali rồi mới để vào trong trữ vật nhẫn của hắn. Nói sao thì nàng không thể tự nhiên giao đồ đạc của mình mà không chút phòng bị nào cho hắn, hắn cũng không tiện tay cầm theo đồ đạc của nàng một cách tự nhiên được.
Chỉ mười phút sau hai tỷ đệ họ đã rời khỏi chiến hạm, họ nhanh chóng rời khỏi khu vực đỗ tạm thời mà đi thẳng đến hàng người, hòa mình vào trong đám thí sinh di chuyển về khu tập hợp.
Khi đến nơi, khung cảnh trước mắt là một quảng trường đông nghịt thí sinh từ hai bên liên bang đang tập hợp. Vân Uyên trầm ngâm, lặng lẽ nhớ lại thông tin về các thí sinh sát hạch, đồng thời sử dụng Hư Vô Chi Vực để quan sát nhóm của Lý Úc Bình.
Hắn khẽ cười nhạt, suy nghĩ "Con cá lớn ta cất công chuẩn bị nếu bị vuột mất sẽ không hay. Nhớ không lầm tổng có ba học viên đạt hồn vương. Hiện tại xem ra, ba tên này có chút thăng tiến, khà khà xem nào,... Lý Úc Bình cấp 54 hồn vương, võ hồn Thổ Long Kim Cương Thiết, Thượng Quan Vân Vy cấp 52 hồn vương, võ hồn Âm Thiên Bạch Hạc, Thiên Tông Uy cấp 55 hồn vương, võ hồn Bút linh… Bút Linh? Hm hiểu rồi! Để xem nào, đội viên còn lại của nhóm không phải là hắn sao? Tốt thật, xem như không uổng công tính toán, nhưng làm sao để tên hồn vương này chịu phục nghe lời đây nhỉ?"
Đang chìm trong suy nghĩ, Vân Uyên vô tình va vào một nữ học viên thuộc nhóm liên bang Đấu La.
Hắn vội cúi đầu xin lỗi rồi quay lưng chạy đến bên Lạc Thiên.
Thấy biểu cảm vội vàng của hắn, Lạc Thiên nhướn mày trêu chọc.
– Ngươi lại định làm gì xấu à?
Vân Uyên tỏ vẻ oan ức, nhăn nhó đáp.
– Đâu nào. Tỷ đừng nghĩ oan cho đệ vậy chứ! Ta nào phải loại người như tỷ bảo. Ta chỉ đang lo đồng đội chúng ta gây họa thôi. Mà đệ nghĩ kỹ rồi, chúng ta cứ về phòng xem tên kia ra sao đã.
Nghe vậy, Lạc Thiên chỉ thầm nghĩ "Ngươi không gây họa thì thôi, còn lo cho người khác làm gì đâu."
Cả hai bước theo dòng người đi đến khu ký túc dành cho tân sinh, nơi trông giống một ngôi làng nhỏ giữa rừng cây cổ thụ, với những ngôi nhà gỗ được sắp xếp đều đặn thành hàng.
Theo phân công, nhóm của Vân Uyên được bố trí ở căn nhà nằm khuất sau cùng của ngôi làng. Hai người vừa tản bộ vừa trò chuyện vui vẻ, nhìn từ xa không khác gì một đôi tỷ muội thân thiết.
Khi đến nơi Vân Uyên chủ động mở cửa nhường Lạc Thiên vào trước rồi mới khép cửa lại theo sau.
Sau khi chia hành lý, mỗi người lên phòng riêng theo chỉ định.
Căn nhà được chia làm hai gian: một cho nam, một cho nữ. Điều thú vị là, Vân Uyên sẽ phải ở chung với vị đồng đội cấp 55, Thiên Tông Uy.
Trước khi vào phòng, Vân Uyên chậm rãi mở cửa. Đúng lúc ấy, Thiên Tông Uy đang thay đồ. Hắn vừa quay lại đã nhìn thấy gương mặt thanh tú của Vân Uyên, lập tức đỏ mặt, lắp bắp.
– Cô... cô nương, sao lại vào nhầm phòng? Nam nữ thụ thụ bất thân, mời cô đi ra!
Không đổi sắc, Vân Uyên đi thẳng đến chiếc giường trống, lấy đồ từ nhẫn trữ vật ra sắp xếp lại. Đồng thời, hắn âm thầm quan sát phản ứng của Thiên Tông Uy "Thú vị thật, nhát gái thế này thì dễ xử lý rồi."
Sau đó, hắn ngồi dậy, thản nhiên giới thiệu.
– Huỳnh Vân Uyên, mười một tuổi, Tứ Hoàng đỉnh phong.
Thiên Tông Uy còn ngơ ngác nhưng cũng đáp lại.
– Thiên Tông Uy, mười hai tuổi, Ngũ Hoàng, năm mươi lăm cấp.
Khuôn mặt lạnh nhạt, Vân Uyên khẽ hỏi.
– Luận bàn không?
Thiên Tông Uy bất giác gật đầu để rồi vài phút sau, cả hai đã bước qua cánh cổng không gian. Nơi mà trận đấu sẽ bắt đầu.
Vân Uyên lập tức mở ra một cổng thông đạo cùng Thiên Tông Uy vào trong.
Không gian văn vẹo tại phong cảnh quen thuộc, nơi đây chính là chỗ ở của Vân Uyên cùng Đại La trước kia.
Cổng không gian mở ra, bước từ thông đạo đi ra là hai thân ảnh nhỏ của hai tiểu hài tử.
Đứng phân biệt hai bên cách nhau một đoạn xa.
Hai người lần lược phóng thích ra võ hồn.
Trên thân Thiên Tông Uy lúc này quang mang lóe lên từ thân hắn đi lên năm đạo vòng sáng lần lượt là bốn tím một đen, trên thân hắn đồng thời xuất hiện một thân ảnh một u hải kình ngư nhỏ bay lượn lờ quanh thân hắn, trên tay Thiên Tông Uy một đạo bút ký dần hiện lên, thân bút khắc họa lên những nét hoa văn tinh xảo hình thù loài cá có đôi cánh lớn.
Đồng dạng, bên chỗ Vân Uyên đạo hồng quang chợt lóe, huyết quang chiếu rọi nhuộm nền đất một màu đỏ của huyết tanh, dòng chảy thác nước từ màu xanh biết dưới vầng quang mang như được nhuộm lên một màu của máu. Trong không khí, phảng phất mùi tanh của những tia máu của những loài hung cầm dã thú, dưng vị chát của dòng lệ khô đặt xộc vào mũi người đứng gần, một cổ cảm giác bi ai nòng đậm phóng suất ảnh hưởng đến tâm tình của người đối diện
Sau lưng Vân Uyên sáng lên đạo hồng quang, trong vầng sáng màu hồng nhuận dần hiện hình một đóa hoa màu đỏ rực, quanh thân hoa tẳng mác ra cổ bi ai thống khổ, cùng sức nóng đến cực điểm, trên thân Vân Uyên vần sáng quang hoàng xuất hiện, một cái hồn hoàn màu trắng như ngọc dần xuất hiện, nó trắng nhuần một màu nhưng lại phảng phất những tia ánh kim nhẹ nhẹ.
Âm thanh trong trẻo của Vân Uyên chậm rãi cất lên hướng Thiên Tông Uy nói.
– Bắt đầu.
Đăng bởi | HuynhVanThu |
Thời gian | |
Lượt đọc | 11 |