Hắc Ám Long Vương. Triệu Lý Kinh.
Ngay khoảnh khắc Ám Ma Tà Thần Hổ bay lên, thì nó đã cảm nhận được luồng sát ý tuy nhỏ nhưng vô cùng lạnh lẽo đang hướng nó ập đến. Trong giây lát, một quả cầu tỏa ra hai luồng ánh sáng hồng lục bay thẳng đến trước mặt nó.
Phản xạ nhanh chóng, Ám Ma Tà Thần Hổ vung ra bộ vuốt lạnh lẽo giữa hư không, hàn quang dư lại trong không khí chém ra khiến quả cầu năng lượng tách ra làm ba mảnh, lần lượt bay xuống vực sâu, hướng ngay trên đỉnh đầu hai đại hung thú mười vạn năm là Hắc Ám Chi Long và Hủy Diệt Chi Trư mà rơi xuống. Đúng lúc mảnh vỡ của quả cầu năng lượng rơi xuống cũng là lúc hai con thú vừa phá xong dây leo. Chúng đang chuẩn bị dang rộng đôi cánh thì trúng phải một đòn bất ngờ. Một vụ nổ lớn phát ra từ lòng đất, oanh tạc tạo cho vết nứt rộng ra thêm năm mươi mét.
Thông thường, một đòn tấn công nhỏ như vậy không thể gây tổn thương cho chúng, nhưng lần này lại khác. Đây là hỗn hợp của các nguyên tố cực hạn, gió trợ sức lửa, lửa thuận sức gió, bạo tạc một phương.
Để thuần thục chiêu này, Vân Uyên đã mất gần một năm luyện tập, tuy nhiên trước đó uy lực không đủ lớn để gây ra vết thương cho hai đại hung thú như hiện giờ. Cái giúp hắn gây ra uy lực như thế chính là ấn ký hình tinh thạch màu bích lục thoáng lóe qua trong khắc vừa rồi. Vần ấn ký hình tinh thạch màu bích lục trên trán Vân Uyên dần ẩn đi, biến mất tựa chưa từng tồn tại, hắn cũng chẳng biết sự tồn tại của ấn ký này, tình thế hiện giờ quá gấp gáp, không có nhiều thời gian nghĩ ngợi, hắn không phải thánh nên không thể để ý từng chi tiết diễn ra, thứ hắn chú ý là những cảnh tượng chính hắn mô phỏng cùng tính toán trước đó có xảy ra hay không.
Mà tình hình gấp gáp không chỉ dừng lại trên thân của một mình Vân Uyên. Bên dưới hang động, hai con hung thú sau khi bị trúng đòn thì tựa hồ không phải chịu qua quá nhiều thiệt hại, thứ chúng tổn thất có chăng chỉ là thời gian mà Vân Uyên đang dùng mạng của mình để đổi, Hủy Diệt Chi Trư chỉ choáng váng rất nhẹ, sau giây lác ổn định liền phục hồi tỉnh táo, đầu cự thú dang rộng đôi cánh dùng tốc độ nhanh nhất bay lên miệng hố.
Hắc Ám Chi Long tuy không chịu quá nhiều thiệt hại về thân thể nhưng đòn tấn công rơi thẳng vào viên ngọc trên trán nó. Đối với Hắc Ám Chi Long, cơ thể và bụng của chúng có độ cứng cáp nhất định, chống chịu được mọi dạng công kích vật lý như đao thương, chỉ là quần tộc này có một khuyết điểm chí mạng chính là viên ngọc trên trán vô cùng mỏng manh.
Mà sau đợt công kích vừa rồi, tảng cự thạch trên trán nó đã xuất hiện một hàng dài vết nứt nối đuôi nhau kéo dài vào khu trung tâm cự thạch, những vết nứt này không ngừng lan rộng, tựa hồ chỉ cần một chạm rất nhẹ thì cũng đủ để viên tinh thạch này vở thành nhiều mảnh vụn.
Trong chút hơi tàn còn sót lại, Hắc Ám Chi Long cố gắng bay lên, hướng về phía sâm lâm mà rời đi, nhưng tình thế không đơn giản như vậy. Đại La thấy một màn này từ đầu, hắn sau khi đón nhận đạo lôi kiếp thứ bảy đã hoàn thành giai đoạn tẩy lễ và bắt đầu phá kiếp. Đại La lắc mình giữa hư không, như thể một con cự long to lớn phiêu đãng trong chín tầng trời uống lượng, ngưng tụ ra bốn quả hắc cầu mang theo hủy diệt khí tức ngưng kết giữa hư không, hắn bắn thẳng về phía Ám Ma Tà Thần Hổ và Hủy Diệt Chi Trư hai quả trong số đó.
Phía Hắc Ám Chi Long trong cơn chạy trốn vô tình kích hoạt một cạm bẫy do Vân Uyên đặt ra. Bánh răng gỗ xoay nhẹ, tiếng bánh răng cọc cọc vang lên, từ trong một tán cây cổ thụ bay ra một cây cọc nhọn bằng gỗ, cây cọc bay thẳng đến phía trước theo phương thẳng tắp, nhắm thẳng vào viên cự thạch trên trán nó, bảo thạch vỡ tan, thân xác Hắc Ám Chi Long rơi xuống giữa cánh rừng rậm rạp, khí tức sinh mệnh của nó vụt tắt, từ thân thể to lớn bay ra một vòng sáng màu đỏ tươi như máu, bên dưới sáng lên một vần sáng, lộ ra một khối xương tay phải màu đen huyền.
Dưới hố, những cành rễ cây còn nguyên vẹn tranh nhau chui vào lòng đất. Chúng là rễ của những hồn thú loài hệ thực vật phát táng khắp nơi trong An Lạc Viên, chúng nó trước đó bị ép buộc phải cắm rễ dưới vết nứt do sự uy hiếp của Đại La vào một tháng trước. Giờ đây, khi mọi việc đã xong, chúng vội vã thoát thân, mang theo sự oán hận đối với hai huynh đệ kia. Những rễ cây này đã được chúng chăm sóc hơn vạn năm, giờ bị chặt ra làm bẫy, khiến chúng đau đớn khôn cùng.
Phía Vân Uyên, hắn khẽ động tay trái, một cự trảo bằng phong nguyên tố ngưng tụ trên không trung, hạ xuống kết hợp với hắc cầu của Đại La, đẩy lùi Ám Ma Tà Thần Hổ về sau, khiến nó mang theo một mảnh tương tích ở phần thân trái. Chỉ là lúc này cơ thể Vân Uyên kiệt sức, sức lực kiệt quệ rơi thẳng xuống vực sâu. Thời khắc đó trùng với lúc đạo lôi kiếp thứ tám của Đại La hạ xuống. Đại La liều mình lao đến cứu Vân Uyên, không màng đến việc có thể mất mạng khi trúng đạo lôi kiếp.
Đại La dùng hắc ám nguyên tố bao quanh Vân Uyên như một lớp màng chắn hình cầu rồi dùng đuôi đánh nó bay về phía hang động. Chính mình chịu trọn đòn lôi kiếp hung bạo đang cố gắn bòn rút sinh mệnh lực. Ám ma tà thần hổ đứng cạnh vô tình cũng dính phải lôi kiếp mà cháy rụi.
Mà bên Vân Uyên thì hắn lại không thể làm gì, chỉ cảm nhận mọi thứ một cách rõ ràng, lòng gào thét trong tuyệt vọng. Đại La từ lâu đã như huynh trưởng của hắn, luôn chăm sóc và bảo vệ hắn, lòng hắn liên hồi quặng thắc, tâm hắn không thể không kịch liệt rỉ máu khi chứng kiến cảnh này.
Sau đòn lôi kiếp, trên người Đại La xuất hiện nhiều vết cháy xém, nhưng đầu cự xà này vẫn cố gắng rướn người lên, ngân vang một tiếng trong không gian. Hủy Diệt Chi Trư vốn đang hấp hối sau đòn hắc cầu, nghe tiếng vang liền sợ hãi tột cùng, thất khiếu nó chảy ra từng hồi máu tươi.
Vân Uyên sau khi vào trong hang động đã cố gán dãy dụa, với lấy lọ đan dược mà Đại La đã luyện cho hắn, liên hồi cắn nuốt, dược tính cuồn cuộn như dòng nước ấm chảy qua từng đoạn gân mạch, chảy vào đan điền, rót vào từng hồi hồn lực nhu hoà khiến hắn hồi phục đến trạng thái tốt nhất. Hắn lao ra khỏi hang, nhìn xuống hố sâu nơi Đại La rơi xuống. Trước mặt hắn là Hủy Diệt Chi Trư đang run rẩy. Ánh mắt Vân Uyên trầm xuống, sát niệm dân lên ẩn sâu trong đáy mắt, tay trái ngưng tụ hỏa cầu. Từ sâu trong thức hải của hắn, một luồng sáng yếu ớt thở dài, rồi lặng lẽ truyền năng lượng vào hỏa cầu. Vân Uyên cuồng bạo quăng xuống liên hồi hỏa cầu ngưng kết từ hỏa nguyên tố cực hạn vào người Hủy Diệt Chi Trư đã không còn khả năng chống trả, đến cuối cùng, khi đến đạo hỏa cầu thứ hai mươi thì đạo ấn ký tính thạch màu ngọc bích giữa trán hắn lại sáng lên, rót vào hảo cầu này một cổ lực lượn cuồng bạo có hai màu ngọc bích cùng đen huyền, một đòn này giáng xuống kết liễu Hủy Diệt Chi Trư.
Khi Vân Uyên xoay người lại, Đại La đã bay lên không trung, ngưng tụ nguyên tố. Trong không khí, nguyên tố hắc ám cùng không gian và thổ nguyên tố xoắn lại thành ba đầu cự xà, lao thẳng vào lôi kiếp, sau lưng Đại La là một đạo hắc động mang heo tinh quang sao trời rực rỡ chiếu ra. Vân Uyên mỉm cười, thở ra một hơi lạnh. Hắn biết sau đạo lôi kiếp này, Đại La sẽ chính thức hoàn thành truyền thừa Thần cách. Nhưng ngay khi ý nghĩ vừa thoáng qua, một lồng giam bao phủ lấy hắn, hàng ngàn tên lửa và đạn dược hướng thẳng đến Đại La.
– Ca ca cẩn thận!
Tiếng hét của Vân Uyên không kịp đánh động đến Đại La khiến hắn trúng đòn. Khói bụi bốc lên mù mịt. Trong làn khói, một thân ảnh cự thú dài trăm mét mang theo kim quang lấp lánh bay về phía Vân Uyên. Đại La chưa chết, đó là kỹ năng của hắn "Kim Ngoại Bất Xâm Thể". Đại La tức giận róng gào giữa hư không, dư âm để lại quét qua làm cây cói rung lên từng hồi, mảnh đất đá xung quanh rung lên có dấu hiệu sập xuống.
– Nhân loại đáng ghét, dám đánh lén lão phu. Hôm nay, dù có chết ta cũng không cho các ngươi toại nguyện. Tiểu Uyên, ta sẽ giúp đệ như lời hứa.
Nói rồi, Đại La hấp thụ ba vòng hồng quang và ba khối cốt của ba đại hung thú mười vạn năm. Trên cơ thể hắn lóe lên ánh sáng rực rỡ.
Vân Uyên chết lặng, nhận ra Đại La định "Hiến tế" – bí pháp của hồn thú có thể hiến tế hồn hoàn và hồn cốt cho hồn sư. Hắn đau đớn thét lên đến khản giọng:
– Không! Ca caaaaaa!
Đại La mỉm cười, phá vỡ lồng giam, cái đuôi quấn chặt thân hình nhỏ bé của Vân Uyên, ném hắn đi thật xa. Trong khoảnh khắc ấy, tia sáng cửu thải chiếu rọi, hàng vạn hồn thú trong bán kính vạn dặm cùng dâng lên một cỗ bi ai. Thân ảnh nhỏ bé dần khuất xa.
Ở khoảng đất trống, một chiếc trực thăng đáp xuống. Những người trung niên mặc đồng phục trắng, trên ngực có in logo hình vết cào của mãnh thú, hai bên xòe ra đôi cánh trắng lớn bao quanh móng vuốt. Tất cả mang theo súng. Một người đeo mặt nạ phòng độc, tay cầm máy dò và vác súng trường đứng nghiêm trang, báo cáo với một nữ chỉ huy:
– Báo cáo chỉ huy, tên nhóc được Mạn Đà La Vương bảo vệ đã mất tích. Chúng tôi đã dùng máy dò nhưng không tìm thấy chút khí tức nào.
Sắc mặt vị nữ chỉ huy trở nên khó coi, nàng tức giận ra lệnh quát thẳng vào viên quân nhân vừa báo cáo:
– Tôi không cần biết các người dùng thủ đoạn gì, mau đem đứa nhóc đó về đây. Việc của chúng ta không thể để người khác biết.
Cô khẳng định Vân Uyên không phải hồn thú, vì Đại La đã hiến tế, và trong vùng này không còn mục tiêu nào khác ngoài hắn. Cô không nỡ bỏ phí một hạt giống quý như vậy. Người được hồn thú trăm vạn năm hiến tế, sở hữu võ hồn thứ hai và bốn kỹ năng tương đương Tứ hoàn hồn tôn. Cô quyết tâm phải bắt đứa trẻ đó về.
Tại một cái ao nhỏ trong rừng rậm An Lạc Viên, một hắc y nhân tiến đến, phía sau lưng hắn lơ lửng chín vòng quang mang màu đen hình bánh xe liên hồi xoay vòng. Hắn chỉ phất tay đã kéo một thân ảnh nhỏ bé từ đáy hồ bay lên. Giây lát sau, hắc y nhân biến mất cùng với thân ảnh Vân Uyên đang hôn mê bất tỉnh.
Một tuần sau.
Vân Uyên từ từ mở mắt, đôi mắt nhỏ dần dần mở lớn. Cậu ngó quanh và thấy mình đang ở trong một căn phòng xa hoa với lối kiến trúc cổ điển như những tòa lâu đài thời xưa. Trên tường treo nhiều bức tranh cổ về rồng, treo trên trần nhà là các chùm đèn được cố định cẩn thận. Đối với Vân Uyên, căn phòng này trở thành một nỗi ám ảnh vì trong lớp học, hắn từng ngồi dưới một chiếc quạt trần vô cùng lõng léo, điều này khi ấy khiến hắn có chút sợ hãi, lo sợ nó có thể rơi xuống đầu bất cứ lúc nào. Bình tĩnh lại một chút, hắn thắc mắc:
Đây là đâu? Ai đã cứu ta?
Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra. Một người trung niên với mái tóc đen dài xõa ngang vai, làn da trắng trẻo, đôi mắt sắc bén đầy vẻ hung ác bước vào. Hắn nhìn Vân Uyên một lúc rồi nói:
– Ta rất tiếc về chuyện của Đại La. Là thần chi truyền thừa, ta chỉ có thể bảo vệ hắn khi hắn bên trong quá trình truyền thừa, nhưng chuyện vừa rồi là độ kiếp, loại chuyện do pháp tắc thiên địa này ta chỉ có thể bất lực.
Thoáng dừng lại trên người Vân Uyên, người trung niên này nhìn hắn một lúc rồi lại nói.
– Tuy nhiên, nếu ấn ký của ta được Đại La truyền lại cho ngươi, thì từ bây giờ ngươi sẽ thay hắn tiếp tục sứ mệnh. Dù ngươi là con người, ta sẽ phá lệ vì lý do đặc biệt này, xem như là đền bù cho sai lầm của ta. Bây giờ ta chỉ cần một câu trả lời của ngươi thôi. Tiểu tử, ngươi có nguyện ý nhận lấy truyền thừa này không?
Vân Uyên ngây người kinh ngạc, không thể tin rằng ca ca của hắn đã trao cho hắn tư cách này. Với người khác, đây có thể là niềm vinh dự lớn lao, nhưng trong lòng Vân Uyên lúc này rối bời. Đại La đã hy sinh cho hắn, để lại truyền thừa thần cách, còn hắn thì sao? Không những không giúp được gì mà còn trở thành gánh nặng cho Đại La. Nước mắt bắt đầu trào ra, những hình ảnh về Đại La chợt hiện lên trong tâm trí hắn:
“– Đừng qua đây.
– Gọi ta là Đại La.
– Ta hơn ngươi, gọi ta ca ca đi.
– Từ nay nơi đây là của ngươi.
– Tiểu Uyên đệ đừng trêu ta.
– Tiểu Uyên...”
Hắn hận bản thân quá yếu đuối. Hắn hận những kẻ đã giết Đại La. Sát khí lan tỏa, tay hắn nắm chặt tấm ga giường. Khí tức của hắn bùng phát, tạo ra một áp lực mạnh mẽ chấn động cả căn phòng. Trên trán lấp ló một tia sáng, quanh thân hắn dần xuất hiện một vòng hồn hoàn màu vàng kim, vòng sáng chiếu rọi khắp nơi trong căn phòng, theo sau là một luồng tâm tình bi thương, nhiệt lượng căn phòng dần trở nên nóng rực. Võ hồn Bỉ Ngạn, hồn hoàn trăm vạn năm.
Người trung niên lặng lẽ nhìn hắn, ánh mắt hiện rõ sự đồng cảm và thương xót. Sau một lúc, khi Vân Uyên thu liễm khí tức, nhắm mắt lại rồi đưa tay lau đi nước mắt, đôi mắt khi mở ra lại càng thêm đờ đẫn. Cảnh tượng này khiến trung niên nhân nhớ lại đứa con trai đã chết trên vũng máu, nỗi đau bất lực của ông khi không thể làm gì để cứu người vợ của kình, người đã qua đời vì nỗi đau mất con. Cảm giác vô dụng của Vân Uyên lúc này không khác gì so với ông trước kia.
Đăng bởi | HuynhVanThu |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 26 |