Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lưu manh khốn kiếp.

Tiểu thuyết gốc · 2975 chữ

Hắn chăm chú nhìn một lúc, định rời đi thì bỗng nghe được tiếng gọi lại của Vân Uyên. Tiểu hài tử khuôn mặt mang thần sắc tái nhợt, khom mình, chắp tay, mang theo sự cung kính nói thành lời.

– Đa tạ ân cứu mạng của đại nhân, nhưng ta không thể nhận truyền thừa này. Đây đích thị chính là công sức của ca ca, ta không muốn nhận lấy nó. Nếu có thể, ta chỉ xin ngài một ân tình.

Thoáng dừng lại, sống mũi hắn cay cay, khóe mắt hắn ngấn lệ, cố nói thành lời.

– Xin ngài hãy cho ca ca của ta một chốn an nghỉ, một lễ tang vẹn toàn. Kính mong đại nhân…

Chưa nói dứt lời, Vân Uyên đã bị trung niên nhân lạnh lùng ngắt ngang.

– Xác của Đại La đã hóa thành hồn cốt, dung nhập vào người ngươi thông qua hồn hoàng rồi.

Bên tai hắn oanh lên một tiếng chói tai, tim hắn trong khắc này trật đi một nhịp, hắn tựa bước hụt một chân khỏi vách núi cao vời vợi. Tâm hắn lặng đi, lòng hắn hiểu ý lời vừa rồi là gì. Lý trí nói cho hắn biết tình cảnh thực tại, hắn không phải loại người chối bỏ thực tại, nhưng thời khắc này hắn thật đã quá đau khổ. Cảm giác tuyệt vọng từ trong tiềm thức hắn tràn ra, như thể hắn đã từng cảm thụ qua nó từ rất lâu về trước. Đau đến nỗi hắn không muốn nhìn thẳng vào sự thật.

Chỉ là dù cho hắn muốn hay không thì vị trung niên kia vẫn nói, người này không dừng lại, vẫn bộ dáng lạnh lùng cùng thanh giọng vô cảm ấy. Vô cảm đến lạnh người.

– Dẫu cho ta muốn cũng chẳng lấy ra được. Hắn hiến tế quá mức triệt để, ngươi không cảm nhận thấy gì sao? Số lượng võ hồn trong người ngươi biến đổi rồi, tuy võ hồn thứ ba chưa hoàn chỉnh, nhưng theo ta thấy hiện giờ thì nó đã có được ba hồn hoàn mười vạn năm. Trong thân thể ngươi ngoài bốn cái hồn hoàn ra thì còn có ba khối hồn cốt mười vạn năm và một hồn cốt trăm vạn năm nữa. Tất cả là nhờ vào sự hiến tế của Đại La.

Ánh mắt Vân Uyên đến đây triệt để đờ đẫn, tâm trí hắn không màng gì nghe lời mà trung niên kia nói, sự đau khổ nhao nhao cắn xé nội tâm của hắn. Chúng thi nhau xâu xé, đâm vào tim hắn nghìn vạn nhát dao mang tên nỗi đau.

Vân Uyên đã tuyệt vọng, nhưng vị trung niên kia thì vẫn nói, như thể hắn không cần quan tâm tiểu hài tử trước mắt có nghe hay không.

– Sau khi Đại La hấp thụ ba cái hồn hoàn và ba khối hồn cốt của ba con hung thú chết trận kia, đã tinh luyện chúng lại, chuyển hóa những năng lượng hung bạo ấy trở nên thích hợp với ngươi, chuyển hết chúng vào trong võ hồn thứ ba của ngươi, mà quá trình hiến tế hoàn toàn này có phát sinh biến dị đặc biệt nên ngươi sau khi tiếp nhận xong hiến tế, tu vi đã lập tức nhảy vọt lên hơn ba đại cảnh giới. Việc người ca ca tốt này của ngươi làm, ta nói thẳng là dùng cái chết của mình để biến ngươi từ thiên tài thành một con quái vật. Cái xương sọ của ngươi chính là mảnh thi thể còn sót lại duy nhất của hắn.

Vừa nói trung niên vừa chỉ tay thẳng vào đầu Vân Uyên. Mà hắn nghe xong ánh mắt vốn đờ đẫn lại càng ảm đạm hơn, lòng hắn chết rồi. Đôi mắt hắn không còn sức để mở to, khóe miệng hắn mấp máy không nhấc nổi, tay hắn vô lực mất hết cảm giác, nước mắt hắn trào tuôn nhiều đến nỗi dần xuất hiện từng hàng máu đỏ, chúng phân nhánh trong con ngươi màu xám đục của hắn. Tâm trí hắn rối bời, bao nỗi buồn đau, oán hận lẫn lộn.

Lúc này, trung niên nhân lại lên tiếng.

– Ngươi khóc làm gì? Nếu thật sự thương hắn, ta cũng chẳng muốn giấu. Ta có cách hồi sinh hắn. Chỉ cần ngươi và hắn lập khế ước hồn linh, thêm vài dược thảo vạn năm, thì hắn có thể tồn tại tạm thời dưới hình dạng hồn linh. Đợi đến khi ngươi qua đời, hắn có thể tái sinh nhờ hồn cốt và hồn hoàn đã hiến tế cho ngươi. Chỉ là...

Nghe đến đây, tia hy vọng chợt bừng lên trong đôi mắt Vân Uyên. Tuy lời nói này có chút âm mưu nhưng nay Vân Uyên đã không còn quan tâm đến nó nữa. Hắn vội hướng ánh nhìn khẩn thiết về trung niên nhân, rồi cúi đầu thật sâu cầu xin.

– Tiền bối nếu như có thể cứu ca ca, ta nguyện dùng cả mạng này để đổi lấy!

Trung niên nhân cất giọng nghiêm nghị:

– Chỉ vì một kẻ quen biết mới vài năm, ngươi dám đánh đổi cả tính mạng sao? Có đáng không?

Vân Uyên không hề do dự, quả quyết đáp:

– Đáng! Đối với kẻ không biết tình thân là gì như ta, một khi đã có, dù có chết cũng không hối tiếc.

Ca ca là người đã cứu ta, dạy ta cách khống chế võ hồn, xem ta như gia đình của chính mình. Ta cũng thật sự xem huynh ấy như ca ca ruột, vì gia đình mà chết dù giá gì cũng đáng!

Trung niên nhân trầm mặc, như chợt nhớ đến điều gì đó. Trong tâm khảm dâng lên một nỗi niềm, hắn lẩm bẩm: "Gia đình... Kẻ muốn thì không có, kẻ có lại chẳng cần... Con trai, ngươi giờ ở đâu…?"

Hắn đứng dậy, bước ra cửa. Trước khi đi, hắn nói với Vân Uyên:

– Ta họ Triệu, tên Kinh. Triệu Lý Kinh. Danh xưng là Ám Hắc Long Vương. Nếu không muốn nhận truyền thừa, vậy thì thôi. Khi nào ngươi khôi phục, lập tức rời khỏi đây.

Một tháng sau.

Khi Vân Uyên đã khôi phục thực lực đến đỉnh phong, Hắn liền cáo biệt Triệu Lý Kinh, rời khỏi Hắc Ám Long Điện. Trong một tháng qua, mặc dù hắn phải chịu đựng sự phản phệ của tam sinh võ hồn và hấp thu cùng lúc bốn khối hồn cốt, nhưng nhờ ấn ký Đại La lưu lại và sự bồi dưỡng từ hắc ám chi lực trong cung điện đã giúp hắn nhanh chóng đè ép được sự phản phệ, triệt để thích nghi với cường độ cơ thể hiện tại. Hiện hắn chỉ cần hấp thu thêm hồn hoàng, liền có thể tiến cấp thành hồn vương. Nhưng hắn không vội, hắn nhớ rỏ Đại La dạy rằng phải nắm vững kỹ năng trước khi đột phá, vì tu luyện không thể gấp gáp. Dù gì thì hắn cũng mới gần mười tuổi, thời gian vẫn còn dài.

Trong thời gian một tháng vừa rồi, hắn đã bị Hắc Ám Long vương ép cho phải nhận lấy truyền thừa của lão, chỉ là hắn đã khéo léo đề nghị hoãn lại một thời gian, Vân Uyên đưa ra hành động này một phần vì hắn đã nhận được lời nhắn từ Đại La từ trong đạo ấn ký được lưu lại. Rằng ca ca hắn muốn hắn bước tiếp con đường thành thần dang dở. Lúc đầu hắn còn đấu tranh tránh né, không muốn tiếp nhận thần vị mà ca ca hắn cố gắn mới có được, nhưng về sau, sau khi được nhận thêm công tác tư tưởng từ Triệu Lý Kinh thì hắn đã gật đầu chấp thuận, chỉ là hiện còn quá sớm, hắn còn cần tích lũy thêm kinh nghiệm nếu không muốn chết non, vậy nên Vân Uyên đã đề nghị với Triệu Lý Kinh cho hắn lịch luyện bên ngoài một thời gian rồi sẽ trở về, mà với điều kiện hợp lý này Hắc Ám long vương cũng không có cách gì ngăn cản nên chấp thuận cho hắn rời đi.

Ngoài lý do đó ra thì hắn còn muốn né tránh vị đồ đệ của Hắc Ám Long vương. Vị kia cứ khi hắn ra khỏi giường đi dạo là lại bắt hắn đánh cùng nàng một trận. Do hắn đang mang trên thân thương thế nên cũng chỉ cầm hòa cùng vị kia, trong một tuần vừa rồi hắn khóa cửa quyết không ra là vì tập trung ổn định cơ thể, muốn sớm ngày rời đi.

Thời điểm rời khỏi Long điện đã qua hai ngày, Hai ngày qua, Vân Uyên bất ngờ đánh thức được hệ thống mà bất kỳ phượt thủ xuyên không nào cũng có. Hắn chửi rủa hệ thống này không ít, bởi muốn kích hoạt nó phải bị một cô gái tát cho một cái. Nhưng bù lại, những kỹ năng hệ thống mang đến thực sự không tệ.

Bảng kỹ năng:

Hư Vô Chi Vực: Mở ra lĩnh vực với bán kính tùy theo thực lực của chủ nhân. Mục tiêu chỉ định mới có thể tổn hại, còn lại như hư vô, không chịu ảnh hưởng bởi bất kỳ chủ thể hay công kích nào từ vật tồn tại..

Thẩm Phán Thần Mâu: Có thể nhìn thấy thông tin của những mục tiêu trong phạm vi lĩnh vực Hư Vô, bao gồm tên, cấp bậc, độ tuổi.

Bất Tử Kim Thân: Miễn nhiễm mọi đòn công kích trúng phải trong ba mươi giây.

Lúc này trời đã tối. Ánh đèn neon rực rỡ chiếu sáng màn đêm thành thị. Tinh Hệ Long Mã, nơi Vân Uyên được Triệu Lý Kinh mang đến, là một tinh cầu rộng lớn với sự đa dạng về chủng tộc. Nơi này từng là nơi có chế độ phân biệt giai cấp khắc nghiệt bật nhất trong hai bên Liên Bang, với đứng đầu bấy giờ là hai đại tộc quần là Long tộc và Thiên Mã tộc.

Sau này, khi Long Thần Đường Hiên Vũ thành lập Thần giới và nắm quyền cai quản, giai cấp dần bị xóa bỏ. Hồn thú mười vạn năm ở đây không thiếu, có rất nhiều hồn thú hệ Thực Vật hóa hình thành người tại đây lập gia đình và an sinh.

Vân Uyên vừa đi vừa xoa mặt, nhớ lại cái tát oan nghiệt hai ngày trước. Hắn lủi thủi đi vào một góc tối nơi khu thành thị, chọn chỗ nghỉ chân qua đêm. Trước đây, khi cha mẹ mất, hắn cũng đã từng lang thang nơi đất khách, kiếm tiền nuôi em gái. Tiền hắn kiếm được từ nghề hack thông tin người khác bán đi đủ để sống sung túc cả đời. Hắn xuyên không tới thế giới này, ngay lúc thời kì khoa học phát triển. Với hắn chỉ cần một chiếc máy tính là có thể có đủ cái ăn qua ngày. Não gian thương khó ai bì. Hắn trước nay buôn bán thông tin đều kỷ càn, thận trọng. Tuyệt không để bị phát hiện. Thậm chí thông tin bán ra còn đắc, rất đắc. Sở dĩ thông tin của hắn có giá cao nhưng lại không thiếu khách hàng vốn là do thông tin hắn bán hầu hết là toàn bộ tư liệu từ khi mục tiêu được chỉ định sinh ra cho đến lúc được thuê khách hàng xuống tiền thuê. Độ chính sát cao, thông tin đầy đủ, một mình hắn tương đương hiệu xuất của tổ lập trình với hắn trăm người, nhưng xuyên không đến thế giới này, hắn buộc phải thích nghi.

Quay lại việt tìm nơi ở. Loay hoay một lúc. Vân Uyên quyết định chọn tạm một hẻm đồ dùng điện tử hỏng hóc để ngủ qua đêm nay. Bước vào hắn đảo mắt và chọn một góc tối. Co người lại rồi chìm dần vào giấc ngủ. Trong mơ hắn gặp lại Đại La. Những kỷ niệm với người ca ca đã cùng hắn gắn bó suốt bốn năm. Người đầu tiên che chở cho hắn. Vì hắn mà chết. Coi hắn như em trai mà đối đãi. Nước mắt hắn lưng tròng trên khuôn mặt nhỏ.

Đang chìm vào giấc ngủ, bỗng một tiếng thét chói tai vang lên.

– Tên khốn, chỗ này bọn tao chiếm trước rồi, mày dám giành địa bàn với bọn tao?

Vân Uyên từ từ mở mắt, thấy được ba tiểu hài ăn mặc rách rưới đang vây đánh một tiểu hài tử nhỏ tuổi hơn. Ba đứa nhóc vô cùng hung hãn, chúng như thể muốn ăn tươi nuốt sống đứa nhóc nhỏ tuổi kia. Mặc dù Vân Uyên ban đầu không định can dự, vì dù sao cảnh này hắn trước kia nhìn thấy quá nhiều, chính hắn còn tự thân trải nghiệm nên hắn rỏ nếu được giúp lần này thì lần sau đứa trẻ nhỏ tuổi hơn kia sẽ bị đánh thảm hơn, vậy nên hắn định mặc kệ, nhưng đời không ai biết được chữ ngờ, một tên nhóc trong đám bất chợt la lớn.

– Đại ca, ở đây còn một thằng nữa đang ngủ, có cần lôi nó ra không?

Tên nhóc vừa nói vừa cố kéo Vân Uyên ra, nhưng dù nó cố sức dùng lực thế nào cũng không thể làm cơ thể hắn động đậy. Ngủ không đủ giấc cộng thêm cảm giác nhớ về Đại La khiến Vân Uyên nộ khí bừng bừng. Hắn lập tức phóng thích hồn hoàn, một bông hoa đỏ từ tay trái chậm rãi hiện lên, ánh sáng đỏ rực chiếu sáng toàn khu hẻm.

Giọng nói lạnh lẽo vang lên.

– Cút.

Ba đứa trẻ sợ hãi bỏ chạy, để lại đứa bé nhỏ gắng sức lê lết trên nền đất. Vân Uyên tiến lại gần, xé một mảnh áo lau vệt máu trên người cho đứa trẻ ấy.

Đưa trẻ sợ hãi nhìn hắn, nghi ngờ sẽ bị giết ngay tại chỗ nhưng Vân Uyên khẽ cười, cất lên thanh âm trong trẻo, đầy dịu dàng.

– Đi đi, ta không hại ngươi đâu.

Thấy đứa trẻ trước mắt có vài điểm giống mình ngày trước, Vân Uyên không khỏi nhớ về thời còn vất vả nuôi em gái.

Đột nhiên, cậu bé lên tiếng lí nhí.

– Tỷ tỷ, cảm ơn tỷ…

Vân Uyên đứng hình, hắn gằn giọng khó chịu nói.

– Tỷ cái gì, ta là ca ca!

Tiểu hài tử ngơ ngác nhìn hắn từ đầu đến chân rồi, lắc đầu. Giọng điệu non nớt của nó nói ra những lời khiến Vân Uyên nhói lòng

– Nữ tử có thể mạnh mẽ được mà, việt gì cứ phải bảo là con trai. Với lại tỷ đẹp vậy mạnh mẽ sẽ rất ngầu, vậy nên tỷ đừng tự ti nha!

Không biết nên khóc hay cười, Vân Uyên quay đầu rời đi, hắn không ngờ lại bị nhầm là nữ.

Không muốn nói lời nào, hắn đứng dậy quay lưng bỏ đi. Hắn không ngờ bản thân lại giống con gái đến vậy. Trước đó có nhiều người lầm qua nhưng hắn thật không ngờ lại rỏ đến thế. Vân Uyên bỗng cảm thấy mọi góc nhìn của hắn lại giống như một tiểu nữ hài mười tuổi. Hắn khó chịu quy về chổ trước đó đã chọn, đinh bụng tiếp tục nằm ngủ.

Khi Vân Uyên chuẩn bị đi ngủ, cậu bé lúc nãy lại tới gần, kéo tay hắn.

– Ca, Huỳnh đưa ta về đi. Ta sợ bọn chúng ghi thù.

Khuôn mặt nhỏ nhắn, bê bết bùn đất, lộ rõ vẻ sợ hãi. Nhìn hắn đầy khẩn cầu, trong lòng Vân Uyên chợt yếu mềm. "Khuôn mặt đáng yêu thật. Không! Vân Uyên, không được mềm lòng. Nhưng mà… sao lại không nở là như nào…” Hắn đấu tranh tư tưởng một hồi lâu.

Mười lăm phút sau.

Vân Uyên đã dắt cậu bé đi trên con đường đông đúc. Cậu bé vừa đi vừa nắm chặt tay hắn. Thỉnh thoảng, một số người qua lại xì xào:

– Cặp tỷ đệ đáng thương, nhỏ xíu vậy mà đã phải đi ăn xin…

Nghe mãi thành quen, Vân Uyên bất lực trong việc giải thích bản thân là nam hài. Lúc này, cậu bé lại lên tiếng:

– Tỷ tỷ giả trai ơi, sắp tới nhà đệ rồi.

Vân Uyên thở dài, giọng lười biếng đáp:

– Ta không phải tỷ tỷ. Ta là nam nhân, là trai thẳng.

Cậu bé cười tủm tỉm, nói:

– Tỷ ta bảo, "Thẳng cái gì, sau này gặp đúng người cũng bị bẻ thôi."

Trong lòng Vân Uyên chỉ biết ngao ngán, "Bà chị này chắc đọc truyện boy love quá độ rồi..."

Cả hai vừa đi vừa trò chuyện, cậu bé dần trở nên cởi mở và hoạt bát hơn. Khi đến gần cuối ngã tư, cậu bé dừng lại, chỉ tay vào một căn nhà nhỏ gần đó, nói:

– Ta về tới nhà rồi. Cảm ơn tỷ nha.

Vân Uyên lập tức sửa lại giọng:

– Ta bảo là ca ca.

Bất ngờ, bên trong nhà vang lên tiếng ồn ào. Một cánh cửa bật mở, một thiếu nữ tóc đỏ hừng hực khí thế lao ra, giáng một cái tát mạnh vào mặt Vân Uyên, rồi quát lớn:

– Lưu manh khốn kiếp! Tránh xa em trai lão nương ra!

Bạn đang đọc Đấu La Đại Lục:Sinh Tử Trọn Vĩnh Hằng (Fan viết) sáng tác bởi HuynhVanThu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HuynhVanThu
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.