Ấm áp nơi xa.
Vân Uyên lửng thửng đứng dậy. Mắt hắn liếc nhìn tiểu hài nữ tóc đỏ trước mắt. Đầy sửng sốt, thầm rủa, “Định mệnh. Sao lại gặp nữa thế này. Con nhóc hôm trước tác lão tử rõ đau.” Bình tĩnh, hắn nhìn tiểu hài nữ bạo lực kia, nói với thanh âm thanh thúy trời ban, giọng điều hòa hoãng giải thích.
– Hôm trước là hiểu lầm. Ta không cố ý. Hơn nữa từ đầu là cô kéo ta vào. Còn nữa, ta chỉ là người đưa tiểu nhóc con này về nhà. Nó mới bị bạn bè bắt nạt, cô làm tỷ tỷ không quan tâm đệ đệ thì chớ, thằng bé trên thân có dấu vết bị đánh đập, cô thậm chí còn chưa nhìn qua đã sổ vào đánh người đưa nó về, người làm tỷ tỷ toàn thế này à?
Cô gái tựa hồ không nghe thấy lời này, gắt giọng lên quát vào mặt Vân Uyên.
– Tên biến thái khốn kiếp. Con trai giả gái dụ dỗ đệ đệ lão nương. Đồ cầm thú nhà ngươi đến giờ còn xảo biện.
Hắn biết tình hiện hiện khó mà giải thích cho đàng hoàng, hiện hắn phải làm cho tiểu cô nương này bình tĩnh lại trước, không thì tìm người bình tĩnh đến xử lý trước, hô hấp hắn ổn định, bày ra một bộ mặt bị hàm oan, hắn cố làm cho cổ họng mình nghẹn lại, đầy uất ức gào thét.
– Ta từ đầu bảo ta là con trai. Nhưng ngươi lại nói ta không cần giả bộ, rồi lôi ta vào nhà tắm. Ngươi tự cởi quần áo trước mặt ta. Lão tử thèm ngươi lắm sao? Đừng nghĩ bản thân đẹp ai cũng muốn. Ta trời sinh giống con gái là lỗi ta sao? Cái gì cũng một vừa hai phải thôi. Lão tử nhận mình là con gái chưa? Có lòng tốt đưa đệ đệ nhà cô về, không cảm ơn thì chớ, ở đây đánh ta, bêu rếu ta. Từ đầu đến cuối cô tự biên tự diễn rồi đổ ta lưu manh. Ta… ta...
Nghe một tràng dài quát thét của Vân Uyên, mọi cư dân dần hướng ánh nhìn về phía hắn. Tiếng bàn tán ồn ào. Chưa để tiểu cô nương kịp nói gì. Vân Uyên hắn lại che bàn tay vào chỗ quý giá của nam nhân rồi lắp bắp, khuôn mặt ủy khuất tột độ. Con ngươi hắn lúc này rơm rớm nước mắt mà nói.
– Ta mới là kẻ bị thiệt thòi… Ta bị kéo vào chứ có tự vào đâu? Ta bị nhìn thấy hết rồi! Ta sau này lấy ai được chứ?
Cô gái bị nói đến á khẩu. Hắn nói chỉ có một nửa sự thật, nhưng từ người sai, hắn lập tức thành nạn nhân. “Hắn đúng rõ không nói giới tính. Mình chỉ thấy hắn đáng thương, tưởng hắn là tiểu cô nương nghèo khó, nên kêu hắn vào tắm. Do tưởng hắn là con gái nên mới không để ý vào phòng thay đồ, cởi bỏ nội y trước mặt hắn. Tới lúc đấy hắn mới nói mình là con trai. Khi đấy ta tức quá mới tát hắn. Nay gặp lại, tưởng hắn tìm tận nơi để giở trò nên mới ra đánh hắn.” Nhưng mà nàng đâu ngờ hắn lại gian ác đến thế, từ đổi trắng thay đen, biến bản thân thành vô tội, còn đổ trách nhiệm cho nàng. Nàng lúc này điên tiết, hận lúc trong nhà tắm không tát hắn chết đi.
Lúc nàng định lao đến đập cho tên nhóc khốn nạn này một trận, thì một đôi vợ chồng từ trong nhà đi ra. Khi họ vừa thấy tiểu hài tử đi cùng Vân Uyên thì khuôn mặt đầy vẻ tức giận, người phụ nữ nhịn không nổi phóng đến tét vào mông tiểu hài tử, vừa đánh nàng vừa gằn giọng mắn.
– Con đi đâu giờ này mới về? Mẹ dặn con phải đi theo tỷ tỷ mà? Con sao không nghĩ cho mẹ gì hết vậy? Biết cả nhà vì lo cho con mà sắp loạn hết rồi không?
Cặp vợ chồng bước ra từ ngôi nhà kia chính là cha mẹ của tiểu hài tử mà Vân Uyên đưa về và tiểu hài nữ đang tức đến nổ phổi đứng đối diện hắn…
Vân Uyên đứng một bên không cang ngăn, nhẹ luồi một bước về sau, tùy vào tình hình mà hắn sẽ chọn chạy hay ở lại. Mà tiểu tử đang bị mẹ đánh kia lúc này tựa như chịu hết nỗi liền khoanh hai tay lại, nước mắt đọng trên khóe mi nhỏ ấy long lanh, một dạng nhận sai hối lỗi bày ra trước cha mẹ. Giọng hài tử yếu ớt đầy hối cải mà nói.
– Mẹ ơi! Con xin lỗi! Tại on thấy cha mẹ cùng tỷ tỷ vất vả quá nên cũng muốn đi kiếm ít tiền để giúp mọi người.
Vừa nói đứa trẻ này vừa lấy trong túi ra mấy đồng xu nhỏ có màu cam và hai ba đồng màu trắng xám.
Hắn giơ lên cho mẹ mình, vẻ mặt cười cười.
– Đây là số tiền con kiếm được hôm nay nhờ việc nhặt phế liệu đó mẹ. Mẹ thấy con giỏi không ạ?
Người phụ nữ nhìn đứa nhỏ trước mắt rồi che miệng khóc, lòng nàng thầm than “Đứa bé hiểu chuyện này.” Hai tay nàng lúc này dan ra ôm trọn đứa con của mình vào lòng, lời nói trách cứ hướng hài tử trong lòng ngực.
– Ngốc! Đứa trẻ ngốc! Cha mẹ và tỷ tỷ ngươi lo được. Con có thể sống tốt là cha mẹ cùng tỷ tỷ con mãn nguyện rồi.
Trong bầu không khí đầy xúc động, không ai muốn phá hủy nó cả. Vân Uyên đứng một lúc, ánh mắt hắn dịu đi, vẻ khát vọng hiện lên trong mắt, lòng hắn không tự chủ mà khẻ than “Gia đình. Có gia đình thật tốt.”
Những ký ức ngày bé cùng cha mẹ và em gái của hắn như thể một cuốn phim ùa về. Một nhà bốn người khi ấy thật tốt biết bao!
Chỉ là hắn không phải kẻ đắm chìm quá lâu trong quá khứ. Lòng hắn sớm đã luôn theo hướng hiện thực mà suy nghĩ nên sự hồi tưởng chẳng được bao lâu, hắn ảm đạm nhìn lại hiện thực, nhận ra rằng bây giờ những đoạn hồi ức ấy đã không còn Cha mẹ rời đi, bỏ lại hắn cùng em gái trên cõi đời.
Chín năm, hắn gồng gánh. Hắn từ một đứa trẻ tám tuổi trở thành một người anh ngày ngày vất vả kiếm tiền lo cho em gái. Hôm thì là đánh giày, hôm thì dọn dẹp. Hầu như công việc gì, chỉ cần có tiền thì hắn sẽ làm.
Hôm có tiền thì hai anh em được no bụng, nói thực một chút thì chỉ có em gái của hắn là no, còn hắn thì cố tiết chế mình, ăn vừa đủ no rồi dừng lại, để dành một ít cho những ngày tiếp theo, hầu như hắn ăn uống chỉ đủ duy trì sự sống, hôm kiếm ít tiền thì hắn nhịn đói để phần cho em gái.
Cuộc sống cơ cực khiến tâm hồn hắn đã có phần lạnh lẽo, thứ giữ cho hắn không giã từ khỏi trần thế chính là đứa em gái bé bỗng của hắn.
Ngày hắn lún sâu vào con đường tội phạm chính là ngày mà hắn cho là may mắn nhất trong những năm tháng ấy. Ông trời không tuyệt đường người. Trong một lần hắn dọn dẹp nhà cửa cho một gia đình khá giả, vì con chủ nhà có chiếc laptop cũ muốn bỏ để mua cái mới mà đi bán không được giá, nên hắn đã xin cho em gái mình. Khi về, hắn đã định bán đi, nhưng vô tình bắt gặp một bản tin về vụ tấn công của một nhóm hacker vào ngân hàng lớn trong thành phố. Số tiền thiệt hại ước tính gần ba tỷ. Trong đầu hắn lúc này, đã xuất hiện một ý tưởng sẽ thay đổi cả cuộc sống của bản thân và em gái hắn về sau.
Hắn tìm đến một tiệm net gần đấy, dùng số tiền ít ỏi thuê một máy trong góc khuất của quán. Hắn canh lúc ông chủ không để ý, mà gỡ cáp mạng, rồi cắm vào laptop. Sau khi có đủ công cụ, hắn trực tiếp làm liều xâm nhập vào hệ thống một ngân hàng có chi nhánh tại một thôn nhỏ cách xa hắn. Một hơi tạo cho bản thân một cái tài khoản ảo, song song là hành động luân chuyển một số tiền nhỏ trong các tài khoản ở những vùng lân cận vào tài khoản ảo ấy. Xong, hắn tự tạo thêm một tài khoản ngân hàng ảo và gửi toàn bộ số tiền vào đấy. Đặt dãy dữ liệu tài khoản lẫn vào trong những dòng chảy mã lệnh. Xong, hắn lại mở một tài khoản chính thức, dưới thân phận giả là một người trong Huỳnh gia. Tài khoản mới là tài khoản sạch, nên hắn từ từ chuyển vào trong đó một số tiền nhỏ đủ để ăn một buổi tối mà không đáng để gây chú ý. Bản thân hắn từ nhỏ từng được học qua lập trình, viết code, thông thạo qua gần trăm cấu trúc tạo rào, nên cũng không khó trong việc phá lớp bảo vệ và thực hiện chuỗi thao tác, cùng chuẩn bị cho bản thân vô số lớp mặt nạ ảo. Hắn phân số tiền trong tài khoản ảo cho rất nhiều tài khoản buôn bán kinh doanh khác và dần dần truyền tay cho những tài khoản vô danh, sau lại mỗi lần cần thì chuyển lại vào tài khoản sạch một số nhỏ trong đó. Quá trình này khó mà bị phát giác vì một khoảng tiền có thể chuyển qua lại với nhiều tài khoản, và mỗi tài khoản lại đc phân nhỏ chuyển qua nhiều tài khoản khác với mục đến cuối cùng là tài khoản của hắn.
Thân phận ảo đã có. Hắn lần đầu truy cập vào dark web, thị trường kiếm tiền mà hắn nhắm đến. Sau hồi lật tung dark web, hắn quyết định chọn làm việc buôn bán thông tin trên diễn đàn với tên ENDTIDROCHEK, bí danh E. Kể từ sau đó, cuộc sống của hắn cùng em gái có phần khởi sắc. Hắn không cần kiếm việc làm chân tay nữa. Sáng hắn cùng em gái đến trường, tối về làm hacker.
Tuy khởi sắc là vậy, nhưng nỗi buồn mất cha mẹ vẫn luôn trong tim hắn, là vật cản khó vượt qua trong tâm hồn. Chẳng biết bao giờ, nước mắt hắn đã rơi. Tay hắn đưa lên gạt đi dòng lệ ấm. Khoảnh khắc hắn quay người định rời đi, thì giọng nói của cha tiểu hài tử hắn dẫn về đã chất lên khiến hắn khựng lại.
– Cảm ơn cháu đưa tiểu Kiệt nhà chú về. Trời cũng tối rồi. Cháu nhà ở đâu để chú bảo Thiên nhi đưa cháu một đoạn?
Vân Uyên lễ phép trả lời.
– Cảm ơn chú ạ! Nhưng cháu không có nhà. Lúc nãy khi cháu đang ngủ ở trong con hẻm kia thì vô tình bắt gặp được đứa trẻ này đang bị bắt nạt. Cháu tiện tay giúp đuổi đám nhóc kia đi rồi tiện tay đưa thằng bé về thôi. Nếu đã tới được nhà rồi thì cháu cũng không làm phiền gia đình thêm. Xin phép cháu đi ạ.
Nghe lời Vân Uyên vừa nói mẹ tiểu hài tử tiến đến, nắm bàn tay trắng nõn của hắn rồi lên tiếng:
– Nếu cháu không có nhà vậy ở lại đây đi. Trời dù gì cũng khuya rồi. Con gái ở ngoài giờ này nguy hiểm. Đừng lo nhà bác tuy không lớn gì nhưng cũng đủ phòng cho sinh hoạt. Cùng là con gái hay cháu ngủ với Thiên nhi đi.
Vân Uyên cứng đơ. Mặt hắn đỏ lên. Hoảng loạn nói lớn
–Không được!
–Không được!
Khi nghe có âm thanh đồng điệu với mình. Hắn ngạc nhiên, nhìn về phía nữ hài tử có cùng cảm giác giống mình. Khoảnh khắc khuôn mặt hắn xoay về phía nàng thì cũng là lúc hắn bắt gặp nàng cũng đang nhìn sang hắn.
Lúc nãy khi nghe được mẹ mình nói thế, tiểu hài nữ cũng xấu hổ quát lớn, vô tình đồng thanh cùng Vân Uyên.
Nàng cũng hướng ánh nhìn về phía hắn. Lúc này hai gương mặt đỏ chót nhìn nhau một lúc.Rồi lại quay về hướng khác vì xấu hổ.
Vân Uyên vội nhìn về hướng khuôn mặt quái dị chưa hiểu chuyện gì của cặp vợ chồng, rồi vội thanh minh.
– Cháu là con trai mà. Sau,sau lại ngủ với con gái bác được chứ.
Tiểu nữ hài cũng hờn dỗi gắt giọng nói.
– Ai thèm ngủ với tên lưu manh ngươi.
Người phụ nữ đôi mắt sáng quắt. Con mắt chớp chớp, đảo mắt. Nhìn về phía Lạc Thiên rồi nhìn qua Vân Uyên. Ý nghĩ táo bạo hiện lên, nàng nhìn Vân Uyên một lược trên xuống. Đánh giá một lúc rồi nở nụ cười. Cảm thấy có con rể thanh tú thế này cũng không sau. Nên nàng bước ra dịu dàng nói.
– Tiểu Uyên cháu có người thân nào không?
Câu hỏi bất chợt. Khiến Vân Uyên ngây ngất. Sâu trong tim có một tia bi ai bùng lên như ngọn lửa. Khuôn mặt hắn vẫn trơ ra. Cuộc sống khốc liệt sớm đã khiến tâm hắn lạnh lẽo từ lâu. Hầu hết những cảm xúc thật mà hắn để lộ trên khuôn mặt sau biến cố kia là rất ít. Cả khi hắn cạnh em gái. Khuôn mặt hắn vẫn luôn nở nụ cười, bộ dang lạc quan. Hắn nhiều khi đã muốn khóc, muốn buông xuôi tất cả nhưng vì em gái hắn vẫn cố gượng. Lần hiếm hoi hắn lộ ra cảm xúc chắc là khi Đại La hiến tế. Khuôn mặt hắn mới để lộ tâm trạng thật. Giọng điệu hạ dần. Ánh mắt hắn ảm đạm. Trả lời.
– Người thân của ta không còn nữa. Muội muội thì không biết bao giờ gặp lại.
Một câu nói của Vân Uyên. Tất cả đã trầm lặng. Cặp vợ chồng lộ vẻ thương xót cả hai đều có ý nghĩ “ Đứa trẻ đáng thương.” Khi người phụ nữ định cất lời thì người đàn ông vội ngăn lại, nói nhỏ.
– Gia đình ta lo không nổi.
Câu nói của người đàn ông lời ít mà ý nhiều. Ngay trong khắc vừa rồi, lời người vợ định nói chính là “ Làm con nuôi ta đi.” nhưng Gia cảnh họ vốn đã không được tốt. Lúc trước miễng cưỡng nhận Lạc Thiên làm con nuôi đã là gánh nặng lớn. Tuy họ nói cười. Nhưng bản thân lại vất vả nhường nào. Vân Uyên nhìn không khí khó sử này. Lẳng lặng cất tiếng.
– A thật xin lỗi. Khiến mọi người khó xử. Cháu cảm ơn ý tốt của hai bác. Cháu sống thế này cũng quen rồi ạ. Cháu chào hai bác ạ.
Nói xong hắn xoay người rời đi. Nhưng thanh âm cất lên. Khiến hắn khựng lại
– Tiểu tử. Ta nói không lo được. Chứ không bảo, không sắp xếp được. Nhà chúng ta tuy không lớn gì. Nhưng cũng đủ phòng ốc để sinh hoạt. Chỗ ta còn cái kho. Nhà ta cũng không đựng gì nhiều. Dọn tí là ở được. Sáng ngươi đi học cùng bọn thiên nhi với tiểu kiệt. Chiều về theo Thiên nhi làm việc. Tối về ăn tối cùng gia đình bọn ta.
Vân Uyên suy nghĩ một lúc rồi bảo.
– Chú à, cháu như vậy chiếm tiện nghi quá rồi. Để một người không thân thích trong nhà mọi người sao có thể yên tâm chứ?
Người phụ nữ nhìn về phía hắn. Khuôn mặt hiền từ dịu dàng.
– Ai nói không thân thích. Bọn ta nhận con làm con nuôi là được chứ gì. Con đối xử với tiểu Kiệt tốt như vậy con làm ca ca nó không viết đứa trẻ nhỏ này vui cỡ nào đâu. Thế nào ? Đồng ý thì gọi chúng ta tiếng cha mẹ.
Lần thứ hai Vân Uyên nhận được đề nghị làm người thân. Tâm hắn lại sao động. Thế giới kia của hắn đầy dối trá khiến tâm hắn như hầm băng cổ. Từ khi đến đây đã có phần được sưởi ấm bởi những chủng tộc nơi đây. Họ cởi mở, hiền hòa, đức tính không có ở nơi hắn sống 17 năm cuộc đời. Định thần lại một lúc, hắn vui vẻ nhận lời.
– Cha,Mẹ con cảm ơn!
Câu nói cha, mẹ đã lâu chưa được cất lên. Hai chữ đơn giản khiến vết nứt trong tim hắn dần phai đi phần nào. Hắn muốn thật sự thử để bản thân tin tưởng thêm một lần nữa.
Đăng bởi | HuynhVanThu |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 12 |