Học viện cấp thấp a.
Mặt trời đỏ dần xuất hiện trên bầu trời, soi rọi vào chốn phố thành đầy sinh cơ. Sinh mệnh lực như phiêu bồng trong không khí. Những giọt sương long lanh đọng trên lá, làn gió nhẹ phảng phất khắp nơi trong ánh bình minh. Ánh nắng ấm áp tràn ngập mọi ngõ ngách, làm nổi bật sức sống của buổi sớm mai. Vài giờ sau, từ trong những căn nhà mái ngói đi ra lần lượt những chủng tộc bản bản địa sinh sống tại nơi đây.
Tại một ngôi nhà nhỏ nằm ở góc khuất trong thành, một đôi vợ chồng với làn da xanh biếc, trên cơ thể họ như có lớp vảy cá trắng mỏng, đang bận rộn chuẩn bị một số loại hoa quả. Những loại quả lạ, phát ra ánh sáng lung linh, được phân loại và đặt vào các giỏ lớn.
Người chồng cất lên thanh giọng khàn khàn, phá vỡ sự yên tĩnh của buổi sáng.
– Em để đó, anh sắp xếp vào cho. Em đi gọi bọn nhỏ thức dậy đi.
Nghe vậy, người vợ dừng tay, nhẹ nhàng đặt loại quả màu trắng phát ra ánh sáng xanh nhàn nhạt xuống giỏ. Nàng thẳng lưng chỉnh lại cột sống một cách khó khăn, bước từng bước chậm rãi đến trước một cánh cửa nhỏ gần đó. Khoảnh khắc nàng định gõ cửa thì cánh cửa ấy bỗng mở ra.
Một cô bé với mái tóc đỏ dài, còn đang rối bù, bước ra. Đôi mắt lấp lánh của nàng vẫn còn vài tia đờ đẫn lười biến, tựa như chưa muốn thức dậy, gương mặt nàng ngái ngủ nổi bật với bờ môi đỏ hồng, làn da mịn màng trắng hồng của nàng tựa như miếng đậu phụ non mềm mịn, chỉ cần chạm là vỡ. Tiểu cô nương bé nhỏ yếu ớt cất tiếng, giọng nàng yếu ớt lộ vẻ lười biếng.
– Mẹ ơi! Con dậy rồi. Mẹ cứ làm tiếp đi, để con gọi đệ đệ.
Trong lúc họ nói chuyện, một nam hài tử từ bếp bước ra. Hắn nở nụ cười ôn hòa, chào với đôi vợ chồng hiện đang là phụ mẫu nuôi của hắn xong lại, nhìn qua người tỷ tỷ có mái tóc đỏ nhẹ nhàng nói
– Cha, mẹ, và tỷ tỷ tranh thủ xuống ăn sáng đi ạ. Con đã chuẩn bị xong bữa sáng cho mọi người rồi.
Đó là một tiểu hài tử mười tuổi, với dáng người nhỏ nhắn, trên người còn khoác chiếc tạp dề màu nâu sẫm đã bạc màu. Tiểu nam tử cười một cái rất ôn hòa, bộ dáng hiền lành vô hại, chào hỏi cha mẹ cùng chị gái nhà mình như thể một người hầu đối với chủ nhân của mình.
Người chồng nhìn tiểu nam hài một lúc, rồi nở nụ cười châm chọc.
– Ta thật nghi ngờ, tiểu tử con đó. Nói thật cho cha mẹ con xem con có phải là con trai thật không đấy? Nhìn từ đầu đến chân...
Ông ngừng lại, liếc nhìn sang tiểu hài nữ tóc đỏ rồi thở dài, giọng nói ông đầy bất lực.
– Vân Uyên này, nếu Thiên nhi được nửa phần của con thì tốt quá.
Lạc Thiên tức giận, bực bội liếc ông, trong đầu nàng lúc này nghĩ đến Vân Uyên mà không thôi liên tưởng đến một vài hình tượng mà nàng đã đọc trong những cuốn sách của nàng, nhưng mà so lại tính cách thật sự của Vân Uyên thì nàng lại thấy không khớp với định kiến nữa nên tự bỏ qua không dám nghĩ nữa. Trong lòng, nàng thầm mắng: “Tên này quá đê tiện, mặt dày vô sỉ.”
Đêm qua, khi bố mẹ nàng nhận Vân Uyên làm con nuôi, lòng nàng đã dâng lên cảm giác khó chịu. Nhưng mỗi khi nàng muốn tỏ thái độ thì hình ảnh khuôn mặt buồn u sầu của hắn cùng câu nói "Họ không còn nữa" lại hiện lên, khiến nàng không nỡ quát mắn.
Một lát sau, trong căn bếp nhỏ ấm cúm, cả gia đình ngồi vây quanh một cái bàn tròn, trước mặt mỗi người là một bát mì nóng hổi. Mỗi tô mì đều cung cấp đầy đủ dinh dưỡng cho ngày mới.
Giữa không khí vui vẻ, lại có một cảnh tượng kỳ quặc: hai người với cách ăn trái ngược lộ ra. Một người ăn như thể đã bị bỏ đói lâu ngày, nước mì trong tô của nàng văng tung tóe vụn vải lên bàn. Ngược lại, người kia thì tao nhã, từ tốn. Ba người còn lại nhìn cảnh này với ánh mắt kỳ lạ.
Người đàn ông trung niên thở dài rồi nói:
– Hai đứa, lúc đầu thai chắc có nhầm lẫn về giới tính rồi.
Tiểu hài nữ vừa nhai vừa đáp lại với cha mình, bộ dáng cùng lời nói lúc nghe được lúc không bởi trong miệng nàng luôn ngập tràn mì.
– Con đang tuổi ăn tuổi lớn mà. Đệ đệ nấu ngon quá nên con không cưỡng lại được!
Người phụ nữ ngồi cạnh trung niên nghe lời nói này xong, không hiểu sao tai nàng hiểu hết toàn bộ và cất lời hỏi, giọng nàng khó chịu.
– Vậy sao lúc ta nấu con không ăn như thế?
Sợ hãi, tiểu hài nữ vội nuốt rồi đáp lại không chút do dự.
– Mẹ nấu tất nhiên là ngon nhất! Mỹ vị phải thưởng thức từ từ chứ không thể ăn tục uống ẩu được!
Tiểu hài tử ngồi gần nàng nhịn không được mà lên tiếng muốn khuyên bảo.
– Tỷ tỷ à, con gái chừng này mà hung hăng, ham ăn, bạo lực, lại không biết nấu ăn, thì sao sau này ta cùng Uyên ca ca có anh rể? Tỷ nhìn ca ca đi, khi mạnh mẽ thì mạnh mẽ, khi ôn hòa thì ôn hòa.
Hai người ngồi cạnh đồng tình gật đầu.
Tiểu hài nữ uất ức nói lời oán trách với che mẹ cùng tên đệ đệ nhà mình.
– Mọi người hùa nhau trêu con! Nhận con nuôi rồi quên cả con!
Cả phòng vang lên tiếng cười vui vẻ. Nhưng cậu bé được khen là hình mẫu hoàn hảo lại nhìn cảnh tượng này trong cảm xúc gợn buồn, lòng hắn thầm than "Đã bao lâu rồi mới được nhìn cảnh gia đình vui đùa thế này? Con nhớ cha mẹ quá!... Chỉ Là…hai người mãi mãi không thể cho con cùng em gái cảnh tương như vầy nữa rồi."
Sáu giờ sáng ở Thiên Long Tinh, nhiều chủng tộc đã bắt đầu sinh hoạt. Các gian hàng đồ ăn, rau quả thịt thà tươi mới được bày bán khắp chợ.
Cha nuôi Vân Uyên ra đồng, còn mẹ nuôi hắn thì ra chợ bán số hoa quả đã chuẩn bị từ sớm. Con về phần ba tỷ đệ nhà hắn thì sau khi ăn sáng đã tạm biệt bố mẹ rồi lên đường đến học viện học tập.
Học viện của tỷ đệ Lạc Thiên là nơi học sinh nghèo không phải đóng học phí. Các lão sư ở đây thường là người mới vào nghề, hoặc đã bị sa thải từ các học viện khác. Nhưng với những đứa trẻ nghèo khó, được học đã là may mắn. Ai lại sẽ quan tâm người dạy mình trong quá khứ từng làm gì chứ?
Đi trên phố, Vân Uyên nhiều lần cố gắng bắt chuyện với tỷ tỷ để hiểu nhiều thêm về nàng, nhưng chỉ nhận lại sự lạnh nhạt “Giận rồi! Con gái lúc nào cũng phải làm bộ dạng giận dỗi như vậy sao?”
Không lâu sau, họ đến trước một học viện chỉ có ba căn nhà tạo thành hình chữ U, với hai phòng học chứa chưa đến mười học sinh mỗi lớp. Vân Uyên thầm nghĩ: "Học viện gì mà chỉ có hai phòng học? Tiêu chí ở đây thấp quá!"
Đến trước một căn nhà bên trái, Lạc Thiên nói:
– Ta đưa ngươi đi đăng ký. Học viện này không lớn đâu, chỉ có ba giáo viên, tất cả đều là con người. Có hai lớp, lớp A cho học sinh 10-12 tuổi, ngươi và ta học lớp này. Tiểu Kiệt học lớp B cho học sinh dưới 10 tuổi.
Hắn nghe xong. Cảm thấy nhân sinh thật phi diệu. Quy mô này mà đặc ở thế giới của hắn thì chỉ tính là lớp trung tâm cỡ nhỏ. Trên Tinh Cầu Long Mã trước khi được Long thần chủ vị. Là một nơi tôn thờ thực lực. Tu vi lúc đấy chính là mức than xếp hạng địa vị xã hội. Thực lực mạnh mới được gọi cao tần.
Nhưng mà tất cả đã thay đổi. Ngày Thiên Long Song Tử Tinh đón nhận một lần cải cách mới là sau khi sự việt Thâm Hòng Chi Vực xâm chiếm. Toàn thể Tinh Cầu đứng lên cùng hợp tác với Liên bạn Đấu La chống lại đại quân Thâm Hồng. Nhưng thế quân mạnh mẽ Thâm Hồng Chi Vực đã khiến toàn thể rơi vào tuyệt vọng, thời khắc ấy Long thần Đường Hiên Vũ bây giờ là nhất tọa Long kỵ sĩ. Xuất hiện nhất kích đánh giết Thâm Hồng thần vương đem lại hòa bình cho Long Mã Song tinh. Sau khi tại vị độc tôn. Hắn một lược cách tân đến đây đã vạn năm. Hàng loạt thay đổi liên tục thực hiện. Tuy cải cách mới khiến mức an sinh của người dân trên Long Mã tinh cải thiện rất nhiều, tuy vậy sự lạc hậu vẫn còn ở một số nơi.
Những nơi đấy không có nền giáo dục ổn định, chỉ có thể tạm bợ lập nên những ngôi trường tư nhân thu tiền với quy mô rất nhỏ. Về Sau Long Thần quyết định tạm thời cho Hắc Ám Long Điện tổ chức lại cơ sở giáo dục, từ đó nơi đây sinh ra những cấp phân tần học viện, chúng được chia ra thành 3 loại học viện cơ bản.
Thượng vị học viện, học viện Cấp 1: Tôn
Trung vị học viện, học viện Cấp 2: Tông
Hạ vị học viện, học viện Cấp 3: Hoàng
Cấp hiện tại của học viện này là cấp 3 Hoàng cấp thấp nhất.
Đến trước cánh cửa gỗ. Lạc Thiên đưa bàn tay nhỏ trắng trẻo của mình lên, gõ lên cánh cửa gỗ ba tiếng cóc cóc. Hồi lâu, cánh cửa hé mở, lộ ra một thân ảnh trung niên với mái tóc dài bước khỏi phòng. Hắn hướng ánh nhìn về phía hai tiểu hài.
Lạc Thiên lúc này chắp tay lại khom người, cung kính gọi một tiếng.
– Lão sư! Đệ tử Lạc Thiên dẫn đệ đệ đến đăng ký.
Trung niên nhân im lặng lúc lâu. Nhíu mày nhìn Vân Uyên, Xong quang người cất giọng.
– Tiểu hài tử. Ngươi về đi, ta không nhận ngươi.
Lạc Thiên kinh ngạc. Hướng vị trung niên nhân hỏi.
– Lão sư. Tại sao ạ ?
Vân Uyên không nói gì. Khuôn mặt bình tĩnh đến đáng sợ. Ngay thời khắc trung niên nhân nhìn hắn. Thì một cổ khí tức lạnh như băng thuận theo đó mà đè nặng trên người hắn. Tuy so với uy áp Đại La tạo cho hắn không là gì nhưng cũng phải khiến hắn toát ra một ít mồ hôi. Gượng cười hắn hướng Lạc Thiên nói.
– Tỷ Tỷ. Lão sư đã không muốn nhận ta thì thôi vậy. Trách thì tại ta không có thiên phú.
Vẻ mặt lộ ra biểu cảm chấp nhận, Hắn không lời oán trách quay người định rời đi thì âm thanh của vị trung niên nhân kia lại cất lên.
– Ta không nhận người. Không phải vì ngươi không có thiên phú. Mà do thiên phú ngươi quá nghịch thiên. Ta dạy không nổi.
Nghe đến đây Vân Uyên hướng ánh mắt về phía trung niên nhân, sắc mặt lộ ra vẻ khó hiểu hỏi.
– Thiên phú của ta sao lại nghịch thiên? Mong lão sư giải thích giúp ta. Mong ngài giúp ta làm rõ.
Trung niên nhân trầm ngâm, sau lại cười nhẹ hướng hắn cất lời.
– Ở tuổi Lạc nhi cao lắm cũng chỉ là 35 cấp hồn tông Tam hoàng. Nhưng ngươi lại khác. Mới 10 tuổi 49 cấp hồn tông chỉ cần một bước nữa và một cái hồn hoàng là trở thành 51 cấp hồn vương. Tốc độ tu luyện quá nhanh.
Thoáng dừng, hắn đợi Vân Uyên biện minh gì nhưng đáp lại hắn là ánh mắt chăm chú tử tiểu hài từ hướng hắn nhìn qua. Thấy vậy trung niên cũng không chờ kịch hay nữa mà sổ thẳng một tràng.
– Ngoài ra trên cơ thể ngươi ta thấy được sự xung đột của ba loại nguyên tố cực hạn. Và hai nguyên tố tiếp cận cực hạn. Nếu ta đoán không sai. Cực hạn chi hỏa, cực hạn chi phong, cực hạn không gian. Tiếp cận cực hạn thì là hắc ám và Thổ nguyên tố. Ta thấy lạ là với chường đó nguyên tố cực hạn lộn xộn không theo quy tắc như thế. Cơ thể ngươi sớm nên nổ tung, vậy nên khi dò sét ta đã tìm kiếm rất kỹ lưỡng, cuối cùng ta đã rõ. Trên cơ thể ngươi có cả dấu vết phục dụng dược thảo. Nhưng trong số các dược thảo ta biết thì không cái nào vừa giúp thăng phúc cơ thể lại điều hòa nguyên tố còn tăng tinh thần lực, thứ duy nhất ta liên tưởng chỉ có một cách khiến cho cả ba tác dụng đó kết hợp, lại bổ trợ cho nhau, đó là luyện dược.
Càn nghe Vân Uyên càn sợ. Hắn khó tin cố giữa bình nhìn vị lão sư trước mắt. Mà trước cái nhìn của hắn. Người kia còn tựa hồ không thấy cứ luyên thuyên.
– Ta dám chắc đan dược ngươi ăn có cả ba tác dụng này. Nhưng tiếc là ta lại không nghĩ ra sao tốc độ tu luyện của ngươi lại nhanh đến như vậy. Theo lý nên tắc nghẽn rồi? Mà ta chưa kể đến…Có luyện dược sĩ luyện đan, truyền thừa ngũ đại cực hạn, bốn đại hồn cốt… Người như vậy còn cần đến chỗ rách nát này bái sư học nghệ. Không phải nhằm đến người khác thì cũng là trốn đi cường địch truy sát. Phiền phức như vậy. Ma nào ngu nhảy vào.
Vân Uyên nghe đến đây đã hoản. Hắn chính xác đã hoản thật rồi. Tuy vẻ mặt bình tĩnh. Nhưng hắn đang rất loạn. Quả thật Đại La từng đem dược thảo về chỉ hắn cách luyện dược. Đan dược hắn ăn là do Đại La luyện ra. Lần đó dẫn động lôi kiếp oanh thiên, vất vả rất lâu mới có được một viên cho hắn, sau khi dùng cơ thể hắn đã đau đớn liên tiếp cả tháng trời. Sau khi đau đớn qua đi điều kì lạ là mức độ thân cận cùng nguyên tố của hắn nâng cao đến kinh ngạc. Không còn cảm giác muốn bạo thể do xung đột nguyên tố cực hạn nữa.
Đăng bởi | HuynhVanThu |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 11 |