Chương 37: Khơi màn.
Bầu trời trong xanh không nhiễm bụi trần, mây vân trắng tựa tuyết liên mịn mà trôi, gió thổi từng cơn diệu nhẹ làm bao tán lá xao động, mãnh xâm lâm hôm trưa đứng bóng lúc này lại tựa tiên cảnh nhân gian.
Tại trong sâm lâm thanh tỉnh lúc này, một cột thanh hỏa màu xanh biết tựa bầu trời bốc lên, cột thanh hỏa mãnh liệt, cuồn cuộn khí tức nóng bỏng, hồi lâu, cột hỏa diệm dần thu nhỏ lại, đến khi chỉ còn một tia hỏa nhỏ, cột lửa tắt đi, hiện ra bên trên không trung lúc này là một thiếu niên tóc bạc, thân mặc cốt giác bảy màu đầy hoa lệ ẩn hiện bên ngoài cốt giáp ngoài quần sắc bảy màu ra còn có thêm nhàn nhạc một tia hỏa diệm thanh khiết, quanh thân lượn lờ tám đạo hỏa diệm xanh biết, tùy thời từng đốm hỏa diệm đều tản phát ra chút ít khí tức nóng bức cực điểm, sau lưng thiếu niên vòng tròn lớn màu xanh hình thành từ thanh hỏa lập lòe, cả người thiếu niên lúc này so ra lại tựa một vầng thái dương nơi trần gian, chỉ có thể miêu tả bằng câu bá khí hung hiểm.
Bên dưới mảnh sâm lâm được che phủ bởi những tán lá, hàng cây đại thụ cao lớn, sự kinh ngạc của những người đang quan sát cũng như đã nhìn từ lúc bắt đầu, họ không thể che giấu đi cái cảm giác khó tin kia, ánh mắt họ nhìn Vân Uyên lúc này không như là ánh mắt nhìn học viên bình thường nữa.
Thứ trong đáy mắt họ, là hình ảnh của thần minh, một hỏa thần toàn thân thanh hỏa, đáy mắt họ không thôi rời đi, một số học viên trước đó được thả ra, họ tuy lúc được thả ra chỉ quan sát một nửa màn giao đấu, nhưng lại bị thân ảnh của thiếu niên cùng tuổi với khí tức tỏa ra tựa như những vị trưởng bối trong nhà này lạc ấn thật sâu, họ tuy có vài tia nhụt chí trong tâm thức nhưng lại bị đa số nhiệt huyết cùng háo thắng lấn át đi vài phần.
Hồn đế đỉnh phong, một quyền giết hồn đấu la xưa nay chỉ có thể là chuyện của những vị thiên tài tuyệt thế, những vị có thân phận phong vân ảnh hưởng đến toàn cục diện đại lục, phàm khi xuất hiện ở thời đại nào thì cũng sẽ sớm muộn trở thành một cái thế lực mà người khác kiêng kị.
Kinh hô không thốt nên lời, toàn thảy học viên nội viện cùng tân sinh đều ngơ người ngước nhìn.
Vân Uyên trên cao tựa không để ý đến, nhất lên cánh tay trái ngưng ra đốm thanh hỏa nhỏ nóng bức, giữa thiên địa nâng lên, đốm thanh hỏa dần dần phát ra từng làn sóng màu lam ngọc, thời khắc làn năng lượng hỏa diệm lướt qua, cả sâm lâm xanh tươi thoáng chốc chỉ còn là một cái bình địa.
Phản ứng thật nhanh, các nội viện học viên cùng các lão sư nội viện đồng lúc chạy đến trước các tân sinh, thục giục hồn lực tạo lên một lớp màn chắn, thời khắc làn sóng năng lượng hỏa diệm lướt đến, cứ ngỡ sẽ va chạm, nhưng ảo diệu thay, nó lướt ra đánh sâu vào trong trung tâm yếu điểm của từng màn chắn, tiếng kính vỡ đồng loạt vang lên, từng lớp lá chắn theo làn sóng lướt qua mà vỡ nát.
Ánh mắt hiện ra tia lửa màu lam lạnh lùng của Vân Uyên nhìn xuống, sau đó cất lời với tông giọng trầm ấm.
– Công bố.
Nghe xong, Lam Vân nhẹ nhàng đi đến, tại trong xâm lâm mà thảy lên quả bóng nhỏ, quăng lên không trung quả bóng khẽ vang lên thanh âm máy móc, sau đó thông báo.
– Bip bip,... Danh sách đội ngũ đạt sát hạch… Đệ nhất: Uyên, Thiên, Uy./ Đệ nhị: Vy./ Đệ tam,.../ Đệ thập: Bình, Lân, Tinh,... Thủ khoa khối này: Uyên, Thiên, Uy. Đội trưởng Lạc Thiên, tổng điểm mười vạn.
Lạc Thiên lúc này theo thiêu đốt của hỏa diệm màu xanh lá đã dần mở lên đôi mi dài nhắm chặt, ý thức nàng lúc này vô cùng thoải mái khi cảm nhận được một cổ năng lượng nhu hòa ấm áp, từ tận sâu trong thân thể nàng, luồn lục hỏa này lại có cái tốt đến lạ kỳ với bản thể mà nàng che giấu, kinh mạch cùng xương tay từ sớm đã bị bóp nát nay đã nương theo sự thiêu đốt của ngọn lửa màu bích lục tràng đầy năng lượng sinh mệnh mà dần khôi lục cùng nói liền lại.
Lúc sau, đôi mắt nàng chầm chậm mở ra, đập thẳng vào trước mắt là bờ ngực săn chắc vững vàng đến lạ, hương thơm quen thuộc thoảng qua, nàng tựa hồ vòng tay ôm chặt thân ảnh này hơn, khuôn mặt thoải mái áp sát ngực của thiếu niên trước mắt, nàng tựa hộ có tín nhiệm tuyệt đối về vị thiếu niên kia.
Xung quanh, ánh mắt của tiểu đội Lý Úc Bình, Thiên Tông Uy, Thượng Quan Vân Vy, cùng các học viên nội viện đều hướng nhìn cái màn này.
Đầu họ đều đồng thanh lên thanh âm “Cuồn ma phong phạm lãnh khóc đâu? Kẻ quyết đoán hạ thủ ban nãy đâu? Hỏa thần thiên kiêu trong mắt họ đâu rồi? Dao lại quay ra thành bộ dạng kia?”
Vân Uyên thân áo đen, đặc cái đầu nhỏ của Lạc Thiên lên cặp đùi trắng nõn của mình, đôi tay thon nhỏ từng thời đều vuốt vuốt mái tóc đỏ rủ dài, lúc nãy khi Lạc Thiên tỉnh lại thì thay đổi lại cái tư thế, từ nằm trên đùi thành ôm ấp tựa vào bờ ngục, nhìn dáng người vặn vẹo của Lạc Thiên, Vân Uyên nhíu mày điều chỉnh lại, tay phải uyển chuyển luồn qua đôi chân dài của Lạc Thiên, sau đó ẩm lên đặt nàng ngồi xuống cặp đùi mình, nhìn qua lúc này, không khác gì bộ dạng cặp vợ chồng trẻ đang mật ngọt, Lạc Thiên bề ngoài nhìn vào là đang bộ dáng ngồi thẳng lưng lên đùi Vân Uyên, hai tay ôm chặt vào người Vân Uyên, khuôn mặt nàng lúc này áp thẳng vào lòng ngực Vân Uyên, từng thời thở ra từng làn hơi ấm.
Ho nhẹ một tiếng Lam Vân đi đến chỗ tỷ đệ Vân Uyên, nhìn màng cảnh này rồi cười cười nói.
– Ôm hồng nhan lâu vậy đã cảm thấy đủ chưa? Nói chính sự được rồi chứ?
Khẽ cười, ánh mắt nhu hòa nhìn Lạc Thiên thanh âm trong trẻo nhưng lại ôn tồn.
– Không đủ! Ôm cả đời cũng không đủ! Lam Vân lão sư, ta hiểu ý người, nhưng tên kia có thể tựa hồ có chút liên quan tới ta, không biết có thể cho ta thẩm vấn cùng được không?
Khuôn mặt trêu chọc, Lam Vân hóa thành những đốm sáng màu trắng rồi biến mất, trong nơi lão biến mất vang lên dư âm.
– Tiểu tử thối, khi nào bị con gái người ta xấu hổ đẩy ra rồi thì lại đến chỗ đám học viên của học viện gặp lão phu.
Lúc nghe xong câu nói của Lam Vân, Lạc Thiên khó hiểu, khẽ quay đầu quét qua một đám người mặt mày quái dị đang hướng ánh nhìn như nhìn thấy quỷ qua chỗ nàng.
Tựa hiểu gì đó, sắt mặt nàng đỏ bừng lên, Lạc Thiên dùng sức bật dậy, thoát khỏi người Vân Uyên miệng lắp bắp.
– Đệ đệ, đệ làm gì chứ, còn có người.
Bộ mặt nhu hòa Vân Uyên bỡn cợt.
– Theo tỷ thì nếu chỉ cần không còn người tỷ có thể ngủ ngon trong lòng đệ phải không?
Không nói gì, Lạc Thiên vội chuyển chủ đề.
– Lão sư học viện nói người tim các học trưởng nội việt kìa.
Lời nói đi kèm với khuôn mặt sớm đã đỏ chín, Lạc Thiên sau khi dứt câu đã vội như thiểm điện mà một mạch chạy đi.
Nhìn nàng lúng túng Vân Uyên chỉ cười nhẹ đầy ôn hòa, khi thân ảnh Lạc Thiên đã đến chỗ Thượng Quan Vân Vy, Vân Uyên mới thôi đi ánh nhìn trìu mến nhưng che giấu tia không nở cảm xúc.
Quét ánh mắt mắt một vòng, Vân Uyên bày ra bộ mặt ngây ngô hồn nhiên hướng những người xung quanh rồi nói.
– Các vị có chuyện gì sao? Bây giờ là ban ngày, cũng không cần dùng ánh mắt như thấy quỷ kia nhìn ta.
Nghe lời này, hết thảy các tân sinh đều không hẹn mà run người, tựa sau lưng họ lúc này đã có một tia khí lạnh buốt quỷ mị lướt qua, đồng loạt không chần chờ đồng thanh.
– Ta không thấy, mắt chó ta không thấy gì hết.
Sau khi nghe xong những câu nói kia, Vân Uyên thỏa mãn quay người hướng các học viên nội viện mà đi tới.
Trước mặt những học sinh nội viện dẫn đầu là một học trưởng thâm niên trong nội viện, hiện tu vi đang áp chế nhiều năm, chưa muốn đột phá.
Vị học trưởng này một cái đầu xám tro, khuôn mặt anh tuấn tiêu sái hiển lộ lên vẻ ngoài phong lưu phóng túng, tuy đã ba mươi hai tuổi nhưng lại có vẻ ngoài của hai mươi tuổi thiếu niên, trên thân khoát lên một cái đồng phục màu đỏ xen kẽ cùng trắng tinh khôi.
Bên trái học trưởng này là một cái học tỷ mái tóc đen nhánh buộc lại thành chùm tóc kết lại rất hoàn mỹ, nổi bật với đôi tròng mắt kết hợp giữa hai màu lần lượt là xanh vàng, khuôn mặt học tỷ này thanh tú tỉ mỉ, so qua nhan sắc lại không kém cạnh Vân Uyên bao phần, tuy bề ngoài nàng đoán qua là một cái thiếu nữ hai mươi mốt hai mươi hai là vậy, nhưng thật chất độ tuổi thật của nàng lại là một cái nữ nhân ba mươi ba tuổi, trong học viện gần như là khóa lớn tuổi nhất.
Bình tỉnh, Vân Uyên từ tốn không nhanh không chậm nhất tay, lam quang lóe lên, từ nhẫn trữ vật của Vân Uyên, thân ảnh của một trung niên nhân được thả ra.
Khuôn mặt hắn bị bịt đầy màn che tựa không muốn ai thấy, miệng liên hồi quát.
– Khốn nạn, thả bố mày ra, tên tặc tử phản bội, tổ tiên tám đời Huỳnh gia sẽ không tha cho ngươi.
Thấy cảnh tượng này, nhóm học viện nội viện nhíu mày đánh chủ ý đến từ “Phản bội” mà tên kia vừa hướng Vân Uyên quát.
Vân Uyên ánh mắt âm trầm, dùng chân trái dẫm lên hạ bộ giữa hai chân của tên áo đen kia, tay phải thì nắm kéo vạt áo kéo lên.
Kéo đến gần thân một lúc, Vân Uyên chợt dùng lực đập nứt xương cột sống của tên áo đen gián điệp kia.
Thay thế tiếng quát mắng, lúc này tên kia chỉ để lại một tiếng kêu rên đầy thống khổ.
Ánh mắt vô hồn Vân Uyên hướng kẻ áo đen kia rồi hỏi.
– Sao ngươi biết ta họ Huỳnh?
Lúc tên áo đen kia định tiếp tục chửi mắn Vân Uyên thì có một cái lực lượng từ tận cùng linh hồn hắn lóe lên, khiến hắn dù không đành lòng nhưng vẫn phải trả lời câu hỏi của Vân Uyên.
– Cực hạn chi phong tinh thuần chín mươi phần trăm trở lên chỉ có Huỳnh gia nhất tộc mới có được, ban nay lúc ngươi dùng hai nguyên tố phong cực hạn cùng không gian cực hạn khiến chúng mâu thuẫn tạo thành một cái hố đen có áp lực tác động với lực hút của tinh cầu sinh ra trọng lực cố định trên mặt đất đã làm ta nhận ra thân phận của ngươi.
Chưa để đám người của nội viện hiểu chuyện gì thì Vân Uyên hỏi tiếp câu thứ hai.
– Tại sao các ngươi lại tới được đây?
Trong nỗ lực phản kháng tên trung niên áo đen dù cho dùng mọi cách cũng không thể, chỉ đành trả lời.
Đăng bởi | HuynhVanThu |
Thời gian |