Chương 38: Bắt đầu
– Mười năm trước, một tổ chức đã được lập ra, họ có trong tay nhà khoa học đã phát minh ra một thiết bị chuyển dời ý thức con người đến một cái thế giới khác cách địa cầu vài tỷ năm ánh sáng, ý thức được đưa đến cái nơi thế giới kia có thể có thiên phú cùng khả năng của người dân sinh sống tại cái thế giới đó, thiết bị này chứa rất nhiều huyền dị mà chưa thể tận dụng hết được tuy vậy nó có một cái nhược điểm là chỉ có thể đưa ý thực của một người đến một nơi cố định, tuy nhược điểm là vậy những tựa không ảnh hưởng mấy đến ý định trinh phục tinh cầu khác của cao tần tổ chức, tận dụng công nghệ này, đồng thời trải qua muôn vàn cuộc họp, cao tầng của tổ chức đã quyết định lấy Đấu La hành tinh là nơi cố định để đưa người đến xâm lược, cái lợi của tổ chức là thời gian của đấu la cùng địa cầu không giống nhau, vì một năm của địa cầu bằng một nghìn năm của Đấu La hành tinh, do đó trong suốt vạn năm qua chúng ta đã lần lượt âm thầm cho người xâm nhập vào giao thương hay là thành lập căn cứ địa vững chắc ở đây, cho đến hai nghìn năm về trước, tổ chức đã lớn mạnh, chỉ thiếu về nhân lực để khai chiến cùng Đấu La hành tinh, trước tình cảnh đó, một vị cao tần đã đưa ra một cái chủ ý, đó là bắt các cá thể thiên tài có thiên phú của hồn sư giới đấu la rồi nhân bản theo công nghệ họ lấy được từ tàn dư của thâm hồng chi vực còn sót lại trong dòng chảy thời không.
Lời nói của trung niên áo đen vừa dứt, Vân Uyên cười lạnh rồi bỡn cợt.
– Ta bảo ngươi khai nguyên do tới đẩy thôi, cần gì nói hết kế hoạch ra không? Thôi tiện rồi nói đi, các ngươi có từng sơ xuất làm lọt công nghệ ra ra ngoài không?
Ngạc nhiên bộ mặt, trung niên áo đen mở to con mắt nhìn vân Uyên, ý thức hắn thôi thúc nhớ lại cái sự kiện gì đó rồi phân tích câu nói của Vân Uyên, “Câu hỏi tùy hứng nhưng lại có chút sơ hở, vì sao lại hỏi có lọt ra ngoài không, tên trước mắt cũng không giống người biết chuyện của tổ chức nếu đoán không sai thì,... kẻ trước mắt dám lắm có tám phần là một trong số những người vô tình bị cuốn vào đấu la giới.” chưa để hắn nghĩ thì vần sang trong đại não lần nữa lúc dục cái miệng của hắn cất lời.
– Vào tối hôm trước tại địa cầu, đợt đưa người từ địa cầu đến đấu la theo định kỳ được triển khai, nhưng tới khi sắp xuất phát, hệ thống chợt xảy ra trục trặc, khiến năng lượng rò rỉ quét qua một vòng địa cầu, kết quả là vô tình khiến hầu hết những người có độ tuổi từ mười lăm đến hai mươi lăm tuổi đều bị đưa đến đây, nếu ngươi nói không biết thì không sao, tổ chức đang thu gom những người vô tình bị đưa đến, nếu ngươi thả ta ra, bản thiếu gia sẽ làm đảm bảo cho ngươi, mọi việt trước kia ngươi làm điều coi như xóa bỏ, giờ hộ tống ta về, bản gia là tứ thiếu gia của Huỳnh gia một trong lục đại gia tộc thành lập nên tổ chức, về tổ chức cùng ta, ta đảm bảo ngươi sẽ có ngày về được địa cầu.
Nét mặt Vân Uyên khẽ động, nhưng lúc sau lại thu liễm đi, Vân Uyên hắn vì cái gì lại cười? chẳng lẻ thích thú với đề nghị của vị tứ công tử Huỳnh gia này? Kỳ thức không! thứ hắn để ý lại chính là cái thân phận của kẻ trước mắt cơ, bộ mặt điềm đạm khẽ cười lên, rồi nói.
– Huỳnh gia tứ thiếu gia, ngươi là con trai của phó giám đốc Huỳnh Trọng?
Nghe đối phương đổi thái độ Trung niên áo đen cười tươi rồi nói.
– Đúng cha ta là Huỳnh Trọng, ta là Huỳnh Tri, Bát hai ta là Huỳnh Khánh Tiên.
Ồ lên môt cái, Vân Uyên đứng thẳng chấp hai tay ra sau rồi hỏi tiếp.
– Ta nhớ Chủ tịch Phong Bạo tập đoàn có ba người con mà, giám đốc con thứ hai, phó giám đốc là con thứ ba vậy bác cả ngươi đâu?
Nghe xong câu hỏi, Huỳnh Tri tựa hồ không muốn nói, nhưng theo tâm thức cưỡng ép, hắn mở miệng.
– Bác cả Huỳnh Xuân Anh của ta chết rồi, là bị cha mẹ cùng bát hai bài ra màng tai nạn xe cộ, họ để lại hai đứa con, cha mẹ cùng bác hai không muốn để lại họa nên cho người siết nhà rồi đuổi hai đứa kia đi rồi, để chắc hơn còn tới tận cô nhi viện bọn nó nương nhờ phá nát một trận, tiện còn đánh cho thằng nghiệt chủng kia thành nửa điên nửa khùng rồi, chỉ để lại con em gái sau nếu còn sống thì đem về cho đi cưới với nhà nào đó, mà công nhận thằng nghiệt chửng sống dai vãi luôn, bị đánh đến đó còn sống được, chỉ bị điên, đám người học chung với nó đánh cũng nặng lắm mà, lẻ ra ngày ngày bị đánh đập cùng bị bắt nạt sớm nên chết quách rồi chứ.
Vừa nghe, tay Vân Uyên để sau vừa siết chặt hơn, tới nỗi chảy cả máu, tuy mặt hắn bình tỉnh nhưng lại dậy sống trong tâm.
Đám nội viện học viên ở sau Vân Uyên nhìn thấy cảnh này, tựa hồ hiểu ra chút ít gì đó, định ý trước kia tựa hồ nương theo câu trả lời của Huỳnh Tri mà biến mất.
Thử hỏi một kẻ bị chú bác hại mất đi cha mẹ, tới tại sản cũng chẳng còn, thêm cả chiệu bị dày vò đến điên điên khùng khùng thì có thể nào bình thường được sao.
Phía Vân Uyên, khuôn mặt vẫn bình lặng, nghe xong Vân Uyên quay người vứt lại một câu.
– Mở thông đạo chạy đi, ta vào sau.
Dây trói toàn thân Huỳnh Tri nương theo câu nói kia mà thu lại, Huỳnh Tri mừng như điên, liền chạy một mạch về phía trước, tay nhấn lên vòng tay vài cái thao tác rồi ném về trước, khi vòng tay chạm đất bớt chợt, không gian nơi kia vặn vẹo, lúc sau một cái thông đạo nương đó mà hình thành một cái cổng, bên trong lượng lờ vô số tinh quang sáng chói, khi Huỳnh Trí định vào trong thì đằng sau.
Vân Uyên tựa chỉ chờ có thế, ướng người dực lấy cây cung trong tay của nữ học viên nội viện có mái tóc đen nhánh, rồi quay người, tay phải nâng lên, nháy mắt, ngũ đại nguyên tố nương theo cái dũi tay của Vân Uyên mà theo vòng xoáy dần dung hòa lại thành hai cái mũi tên ngũ sắc chứa đầy năng lượng nguyên tố, bắt lấy hai mũi tên được ngưng kết từ năm đại nguyên tố cực hạn.
Lần lượt Vân Uyên dương cung bắn ra liên tục hai mũi tên ngũ sắc bao hàm nguyên tố lực, thời khắc mũi tên rời tay đã như một cái tiểm điện mà nhanh chóng bắn ra, nơi nó đi qua mơ hồ để lại một ít nguyên tố lực cực hạn nhàn nhạc.
Một mũi đầu bắn thẳng vào Huỳnh Tri khiến hắn bất ngờ nhìn lại, xong hớt hải khựng lại kiểm tra, nhưng khi kiểm tra thấy không có chuyện gì thì lại ra sức chạy vào trong thông đạo, thời khắc thông đạo sắp tắc mũi tên thứ hai đã nhanh chóng một mạch phóng thẳng vào trong, lúc sau nương theo biến mất của thông đạo cái vòng tay mà Huỳnh Tri vứt ra dần chìm vào hư vô.
Chưa để đám người nội viện nói thì Vân Uyên đã phất tay một cái, hai hình ảnh được ngưng tụ ra từ tinh thần lực mênh mông từ đại hải Vân Uyên phóng xuất ra.
Tất cả tựa nhìn mà thầm kêu “Tinh thần lực hóa hình, tư duy bộ tượng hóa, hắn cấp bao nhiêu?”
Cái hình chiếu này là Vân Uyên mượn tinh thần lực còn sót lại của Đại La để lại trong hồn cốt ra dùng nên có chút mờ hơn so với bản cực hạn đấu la thực sự dùng ra.
Hình ảnh hiển chiếu một cái là tình hình của Huỳnh Tri hiện tại.
Thân hình lê lết chạy qua một cái thông đạo lớn, đằng sau là muôn vàn kẻ khác đang mặc những bộ quân phục chỉnh tề, y như mấy cái mà đám người hôm trước bị Vân Uyên giết.
Nhìn há hốc, các học viên không tin được có người trong cơn giận lại có thể bình tỉnh suy nghĩ, hắn đây rõ là đang muốn mượn tay tên Huỳnh Tri kia để tóm gọn một bọn.
Trong tâm của hơn ba mươi học trưởng nội viện này đã đồng loạt đưa ra một cái số điểm tương ứng với Vân Uyên.
Lúc này Huỳnh Trí đã đến trước mặt một lão nhân già nua hắn liên tục hoản loạng hướng vị lão già nói.
– Ông cố ơi, tên phản bội kia lục lọi ký ức biết hết rồi hắn là một trong,...
Chưa nói hết câu, Huỳnh Trí tự nhiên sắc mặt tái nhợt, ánh mắt xuất hiện lên nhưng xtia huyết đỏ, hắn vướng tay, cố gắng muốn nói gì thì lúc này, từ thân hắn, đạo rể cây đã phát triển dần ra, nó tựa những dây leo mà tràng ra từ hai cái lỗ mũi lỗ tai, lỗ hậu cả đó là từ cổ họng mọc ra, lúc sau, những cái rể hút hết toàn thảy nước bên trong Huỳnh Trí cuối cùng dừng lại khi Huỳnh Trí chỉ còn là một cái xác khô, nương theo đó là thanh âm lạnh buốt đến tận mang tai của Vân Uyên cất lên.
– Ông cố sao? ta có chút quà muốn hiếu kính với người, tiện thay ta chuyển lời Huỳnh Trọng cùng anh hai hắn ta, lần sau xử lý cho sạch vào.
Từ thân Huỳnh trí, đóa bỉ ngạn ngũ sắc nở ra đầy diễm lệ, tùy thời nó tản mác ra từng tia khí tức thê lương đến lạ.
Bên phía Vân Uyên sau khi dứt câu, bàn tay khẽ nâng hướng phía trước, lật lòng bàn tay một cái, nương đó ngón tay thon dài búng ta ra một tiếng giòng tan.
Tiếng búng vừa ra, đóa hoa bỉ ngạn đã bạo phát, tạo ra một vụ nổ lớn, màn ảnh nương đó biến mất.
Lúc này màn ảnh thứ hai hiện lên, từ trên đỉnh đầu nơi kia, lúc này đang tràn ngập trong khói lửa, một mảnh góc trái của tòa căn cứ thành trì đã bị nổ nát, khi quang bình vẫn chưa ổn định được tình hình thì mũi tên thứ hai từ thông đạo bắn ra, hướng chính diện của của toàn thành bắn đến, vụ nổ diễn ra cắt đức tầm quan sát của Vân Uyên.
Bênh chỗ của tổ chức Lucifer lúc này, vụ nổ từ chính diện đã thu hút nhiều cao tần, tất thảy lúc này đưa lên cảnh giác cao độ, trong đám lão già trên không trung có kẻ sau khi nhìn vào màn hình thiết bị, mặt mài đã tái mép, thống hận.
– Khốn kiếp, thông đạo bị cắt đứt rồi.
Về nơi Vân Uyên lúc này, bản thân hắn đang được nghênh đón bởi những ánh mắt đầy quái dị.
Trong đầu của các học trưởng nội viện hầu hết đều hiện lên một dòng suy nghĩ “Biết ngươi hận hắn, nhưng như này có hơi quá tay rồi, người ta đã chết mà tiểu tử ngươi cũng không tha”.
Lướt một vòng, Vân Uyên chỉ âm trầm một câu.
– Nếu ta không quyết đoán, thì giờ đã không thể ở đây để các ngươi phán xét, mỏi người có một quan niệm cùng chuẩn mực riêng, ta có chuẩn mực của ta, các ngươi có chuẩn mực của các ngươi, cớ sao lại đi ép một người xa lạ mà các ngươi chưa hiểu gì về họ phải làm theo chuẩn mực của các ngươi.
Trong hư không mờ ảo, tiếng cười xen kẽ từng hồi vỗ tay vang lên, một cổ áp lực áp chấn kích phát đè nén hết thảy những người có mặt tại mảnh đất này.
Trong không gian ngoài vũ trụ, một đạo trận pháp to lớn quỷ mị hiện lên, tạo ra một lớp màn chắn cách biệt Tinh linh tinh cùng vũ trụ bên ngoài.
Tại Đấu La tinh cầu, tại học viện Sử Lai Khắc, thời khắc thông tin tại Tinh linh tinh bị cắt đứt đã dấy lên một hồi huy động, hết thảy nhân thủ lập tức điều động, xuất phát một đường đến Tinh linh tinh.
Đồng loạt lúc này, tám đạo thân ảnh có thực lực bất phàm đã lập lòe quang ảnh đến bên ngoài của Tinh cầu tinh linh, nhưng lạ thay, dù họ có làm gì cũng không thu lại được manh mối của tinh linh tinh.
Đăng bởi | HuynhVanThu |
Thời gian |