Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 42: Bắt Đầu Buff bẩn.

Tiểu thuyết gốc · 2310 chữ

Sắc mặt không đổi vị nữ tử chỉ cười rồi nói.

– Cái này cũng không việt gì sấu, nói ra thì cũng nên nói từ đầu, tránh cho ngươi nghĩ nhiều, từ vài hôm trước nơi bọn ta thu được một cái đầu của một hồn vương, sau khi dò tìm ký ức, ta cùng muội muội đã nhìn qua màng cảnh ngươi thể hiện thực lực, không dùng nhiều sức, giết chết hồn thánh. Từ đó, nhất cử nhất động của ngươi đều rơi vào tầm mắt bọn ta, từ việt loại bỏ đa phần các đối thủ cạnh tranh, đến vượt mấy đại cấp bật giết người, cả cảnh ngươi toàn lực phát ra một kích chém giết cả chi tiểu quân đoàn kia. Sau thoáng cân nhắc, bọn ta cảm thấy ngươi rất hợp với kế hoạch tạo thần của bọn ta, nên đã quyết định cứu ngươi cùng cái ca ca hồn thú kia của ngươi. Mục đích cuối là cùng ngươi làm khế ước hồn linh, cùng ngươi phát triển, cùng ngươi trở thành thần. Sao nào?Hứng thú cùng bọn ta đi đến thần lộ không?

Lời nói nữ tử vừa dứt, tiếng bật cười của Vân Uyên vang lên, dư âm vang vọng khắp không gian hang động nhỏ, sau hồi thống khoái hắn âm trầm rồi nói.

– Nói láo cũng khéo vào đi, biết ta cùng cô đồng dạng là loại tính cách đa nghi, vậy mà kể chuyện còn để sơ hở là như nào?

Nhìn Vân Uyên thật sâu nàng bất đắc dĩ thở ra một hơi dài, Diệp Hy đành nói.

– Vẫn là không giấu được ngươi, ta đành nói kỹ vậy! Như ngươi thấy qua, bọn ta thân cứ mười vạn năm thì lại phải chiệu qua một cái thiên đạo pháp tắc giáng thế, chỉ khi sống sót qua thì mới tính như đạt đến một cái cấp độ mới, tuy Thần giới của Long Mã Song Tinh chào đón hồn thú, nhưng để có thể chân chính vĩnh cổ trường tồn, hồn thú bọn ta lại phải mất đi cả mấy trăm vạn năm, không nói đến thiên đạo pháp tắc hạ đao xuống trảm huyết, cuộc sống cô đơn nhàm chán qua cả trăm vạn năm lại là một cái giày vò cực lớn, thay vì phải cố gắng mấy trăm vạn năm, bọn ta quyết học theo tiền bối vài vạn năm trước, liền tìm một cái con người rồi khiến hắn có thể đạt tới cái bước tiến kia, ít mười năm, nhiều bốn mươi năm, với thiên phú mà vũ trụ pháp tắc ban cho nhân loại, thế nào cũng đạt đến được cái tiên lộ.

Vừa nghe Vân Uyên vừa dùng vốn kiến thức về đấu la mà so ra, sau đó liền mơ hồ hỏi.

– Hai vị muốn ta đem các vị đi đến thần cách, xông tách khỏi ta rồi rời đi?

Diệp Hy khẽ cười, nàng tựa hồ thấy rất thoải mái khi nói chuyện với người trước mắt, có câu nói chuyện với người thông minh liền dễ dàng, nàng ít ra không cần phải nói tóm gọn lại thêm lần nữa giống như khi nói chuyện với muội muội mình, mà vốn dĩ từ đầu, nàng cùng Khanh Lam đã được lời khẩn xin của Lạc Thiên để làm hồn linh cho người trước mắt này, nếu hợp nhau, sau này tựa lại tránh được vài cái xung đột nhỏ.

– Đúng là hồn linh khế ước, tuy là một khế ước sinh mạng, nhưng tới cấp bậc thần cách kia, nếu song phương muốn, thì đều có thể gỡ bỏ.

Vân Uyên khẽ trao đôi mày, hắn trầm ngâm lúc sau rồi nói.

– Tựa hồ không thể, ta dù gì cũng chỉ tinh thần Linh Hải, việt cùng lúc chịu tải hai người các ngươi lại là cái nang đề với ta, còn có ca ca ta còn cần cái khế ước này để sống tiếp, ta không thể ích kỉ vì bản thân, tuy ta cầu cường đại, như bản thân ta lại là một cái nặng tình, đó chính là cái yếu điểm của bản thân ta, tuy biết nhưng ta vẫn không thể nào làm trái với nó được, thật xin thứ lỗi, đề nghị cùng viễn cảnh ấy đẹp, nhưng ta tiết là nó không thể diễn ra, ân cứu mạng ta vẫn sẽ báo, nhưng không phải cách này, cảm tạ sự coi trọng của hai vị, vậy xin ta có thể biết ca ca ta ở đâu để ta liền làm cái khế ược.

Nghe lời này, chưa để Diệp Hy nói gì thì Khanh Lam đứng đằng sau quang sát nãy giờ đã động thân, sát ý lóe lên, đáy mắt nàng tia hàn ý phóng suất, nàng vốn từ đầu nhìn Vân Uyên là cái tình địch đối đải nay còn ẩn hiện tia sát ý nhè nhẹ.

Lúc nàng nhịn không được định bạo phát, một tay hóa Vân Uyên thành băng thì liền bị Diệp Hy cản lại.

Ổn định xong vị muội muội có phần nóng nảy, Diệp Hy đưa ta trong hư không bắt lấy một cái nhánh tiên thảo màu trắng ngọc, tùy thời đóa tiên thảo nhàn nhạc phát ra vài tia sáng chói lấp lánh tựa những vì sao, đưa đến trước Vân Uyên, nàng ôn tồn nói.

– Tiểu hữu muốn vòi đồ, không cần nói khó, ta biết đan dược trong túi các hạ có một bình tinh thần đan, cái đan dược này lúc luyện còn từng cảm thụ qua thần thức, phục dụng có thể nháy mắt bọc phát tinh thần lực lên gấp chín lần, còn có định xin thêm cái trận pháp khế ước đúng chứ, để đó, bọn ta có một bản.

Thoáng đình trệ, trong đáy mắt hai người Vân Uyên cùng Diệp Hy nhè nhẹ tản mát thoáng qua một tia điện, không lâu sau Diệp Hy nói tiếp.

– Mà thôi, góc tiên thảo này coi như tiền cọc, sau khi khế ước thành công bọn ta cũng coi như bước một chân lên thuyền giặc rồi.

Nhánh tiên thảo trong hư không hư huyễn đến trên tay Vân Uyên, ngoài mặt là khách sáo nhưng tay lại rất thành thục cất đồ.

Sau khi hiệp nghị đạt thành, Vân Uyên vốn lúc nói chuyện đã toan tính cùng tính toán qua khả năng thành công của việt một lúc dung nạp ba hồn linh đạt ngưỡng mười vạn, nói thế nào cũng là lần đầu tiên trong lịch sử kể từ khi hồn linh xuất hiện trên đại lục Đấu La, chưa ai một lúc dung nhập vào thân ba cái hồn linh có tu vi cường đại.

Do một bên xương chân đã vỡ vụn, nên Vân Uyên không thể làm gì mà nhờ Diệp Hy giúp hắn bày trận, dẫu nói thế nào cái này là đưa mạng sống của cả hắn cùng hai tỷ muội nàng lên bờ sinh tử, nên hắn đảm bảo rằng nàng sẽ không qua loa mà sẽ kỹ càng, Vân Uyên hắn vốn hiểu nàng như vậy, bởi vốn dĩ Vân Uyên cùng Diệp Hy nàng vốn là cùng một loại người, có câu, sói già gặp cáo ranh cười khúc khích, đồng loại gặp nhau nhìn nhau cười hiểu ý.

Họ vốn cùng là loại đa nghi cẩn thận, tính toán kỹ càng, hám lợi hám tiền, ranh ma thủ đoạn, dáng ngoài đạo mạo đoan trang nhưng tâm địa bất thiện đen tối. Mà vốn Vân Uyên có cái tính cách này lại là do cuộc sống trước kia ép buộc, như câu nói cửa miệng của hắn. “Nếu ta không nhẫn tâm, sớm đã là cổ thi thể.”

Ngồi ngâm trong làn nước, Vân Uyên hoài niệm về hết thảy những gì trải qua, cái đau cái khổ được chôn vùi trong tâm của hắn nương theo mạch hồi tưởng mà như một cuốn phim chạy dần.

Ngồi trên mảnh đá lớn, Khanh Lam vốn nhìn không thuận mắt Vân Uyên nay đang chăm chú nhìn qua một đoạn quá khứ từ khi sinh ra đến trưởng thành của hắn hiện lên trên mặt nước.

Vân Uyên cẩn thận đến đâu cũng không hay, cái hồ mà hắn đang ngăm, trước kia là nơi cắm rể của bản thể Lạc Thiên, đóa bỉ ngạn đế hoàng, khi nàng hóa thân thành người rời đi, để lại mảnh hang nhỏ là cái hồ nước có thể phản chiếu quá khứ bi thương người ngâm, nương theo hình ảnh trôi đi, từng hồi cuộc đời Vân Uyên đi qua để lại cảm xúc ở mỗi điểm thời gian.

Vẫn không hay ký ức bản thân đang như một cuộn phim chiếu rạp mà phát ra, Vân Uyên ung dung lấy ra một cái đàn lia bằng gỗ từ trữ vật, bi thương gãy ra một khúc nhạc nhẹ nhàng trầm ấm, như pha chút bi ai, vài đoạn có chút ma mị, sau khi đoạn mở đầu kết thúc, thanh âm trong trẻo như mang chút đớn đau của Vân Uyên cất lên.

“Nà na na nà na nà na na ná na nà na na na na ná na nà na na.”

Sau thoáng ngân vang giai điệu bản nhạc cất lên câu đầu tiên, từng câu từng chữ lúc này hoàn toàn đây là lời từ tận đáy lòng tâm can hắn mà hát ra.

“Ngoài trời hoa anh đào rơi, dưới mái sân chùa thiên.

Duyên hay số, đời này chẳng tin.

Chẳng run sợ điều chi, suốt kiếp danh phàm nhân, gió sươngggg.

Cúi mong xin phật thương thoát kiếp bao lầm than, dồn ta đến tận cùng hóa,... tâm ma.

Gột đi sầu thương, mãi,... hoá hư không buồn đau.”

Sau đó thoáng dừng, đáy mắt hắn hiện lên tia hung quang, lời lẽ tiếp theo cất lên tựa như bi thống gào thét.

“Quỷ môn quan tràng đầy khói đen,...

Sao ông trời cười người thêm lương.

Vầy ta bỏ phật hóa ma, đâu còn vương.

Mặc nhân gian bao. Trái ngang.

Phong trần mãi phóng khoáng ngàn mây.

Nhận ra dù cho hóa ma,...Vẫn ở trong càn khôn.

Phật trên cao, người có thấu không?

Giờ nhân gian tay kiếp triền miên.

Phật bảo rằng thiện vào ác kia có ngày báo ứng nhưng biết ngày nào?

Phật trên cao có thấu không nào?

Lại đây nghe những tiếng kêu.

Hồng trần bao vận hạn chất cao oán hận ngang trời.

Vậy ta ngẩng đầu lên trời cao, hỏi thế gian này câu.

Thế cái gì là phật là ma.

Thế nào là yêu là tiên.

Phải chăng âu cũng chỉ là một cái tên gọi,....

Nếu người thuận thì là phật tiên.

Còn nghịch ngươi là ma đạo.

Vậy đặc ra Phật Ma để làm cái gì?”

Tiến đàn dừa dứt, tại trong không gian trong hang động, dư âm của nó vẫn còn.

Lúc sau, tầm mười lăm phút.

Diệp Hy sau khi tạo xong trận pháp đã đi vào, nàng cười cười nói.

– Hát hay lắm, ngươi đang gắp mà, đi thôi.

Cười khổ, hắn bất lực chỉ chỉ vào cái chân gãy rồi nói.

– Các vị có gậy hay đại loại vậy không? Ta đây tựa không thể tự do di chuyển rồi.

Nhìn hắn rồi cười, nụ cười nàng tựa như nhẹ nhàng tựa nhành hoa tỏa nắng trước sớm mai, không nói gì thêm, bộ rễ từ lòng đất đâm lên, tựa những sợi dây leo mà bò trường đến Vân Uyên.

Chúng nhẹ nhàng quấn quanh thân thể hắn, xông đồng loạt đưa toàn thân hắn lên.

Diệp Hy quay người, cùng Khanh Lam đi bộ ra ngoài.

Các dây leo ở sau, mang theo Vân Uyên chậm rãi di chuyển theo thân hình mảnh khảnh của hai nàng.

Tại bên ngoài hạng động, lộ ra một mảnh đất rộng lớn, nhìn ra xa chút tựa hồ ta có thể thấy qua một dòng nước màu xanh trong vắt.

Tại mảnh địa hình có phần bằng phẳng, thân thể tàn tạ do đọc tích ăn mòn của Tử được đặc ở một góc nhỏ, bên dưới thân thể của nó là một cái vòng tròn lớn, nói liền với cái đại trận có cấu trúc phức tạp ở trung tâm.

Trận pháp tổng thể là một hình tròn đè một hình vuông lớn, đi kèm là rất nhiều ký tự lạ lẫm, tại trung điểm của đại trận, bố trí là một cái vòng tròn nhỏ, vừa vặn để Vân Uyên ngồi vào, bên ngoài chìa ra ba cái vòng tròn lớn, mỗi vòng tròn đều có khắc họa một cái sở đồ cùng ký tự nhỏ, bao bọc cả đại trận phức tạp lại là một cái hình tam giác, với ba cạnh đi kèm với chú ngữ.

Vân Uyên sau khi ra ngoài, hắn liền bị dây leo nhẹ nhàng đặt vào vòng tròn nhỏ.

Ngồi tại trung tâm pháp trận, hắn bình tâm, toàn thân thúc giục hồn lực cùng tinh thần lực, bên phía khác, Diệp Hy đã đến bên thân thể Tử đang yếu ớt, còn Khanh Lam, cô nàng từ sau khi xem xong quá khứ của Vân Uyên thì đã im lặng không nói gì, chỉ lặng lẽ bước từng bước đến vòng tròn khác bên phải Vân Uyên.

Nương theo sự thôi động của Diệp Hy, trận pháp phát ra quang mang màu vàng kim chói mắt, lượn lờ quanh trận pháp lúc này là hơn mấy đạo hạt năng lượng nhè nhẹ, quang nguyên tố theo kích thích mà bạo động.

Bạn đang đọc Đấu La Đại Lục:Sinh Tử Trọn Vĩnh Hằng (Fan viết) sáng tác bởi HuynhVanThu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HuynhVanThu
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.