Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 43: Bỉ ngạn võ hồn.

Tiểu thuyết gốc · 2321 chữ

Cột sáng bắn lên, trận pháp lấy Vân Uyên làm trung tâm mà tản mát ra từng sợi tơ khí với quang mang vàng kim, luồn khí di chuyển dần đến hai vòng tròn trước mặt cùng bên phải hắn.

Tại trong hai vòng tròn lúc này, cả ba người Tử, Diệp Hy cùng Khanh Lam theo vòng xoáy năng lượng màu vàng kim mà dần được nâng lên, trên thân họ, từng hồi biến hóa diễn ra, biến hóa liên tục rụt đi năng lượng từ bản thể của cả ba, thứ năng lượng bổn nguyên này sau khi rút ra, đã theo luồng sáng ánh kim mà đi đến trên ấn đường Vân Uyên.

Đại não Vân Uyên lúc này tựa một con thuyền nhỏ liên tục bị từng làn sóng năng lượng trùng trùng điệp điệp ập đến, tinh thần hải nương theo thống khổ mà dần xuất hiện vết nứt, thời khắc chống không nổi sắp vỡ thành từng mảnh.

Thì từ thân Vân Uyên, tám cái bình ngọc theo trong trữ vật nhẫn của hắn mà ra, theo giao động của làng sống năng lượng mà vỡ nát, để lộ ra tám viên đan dược màu tinh quang, chúng chớp tắt tựa vì sao trên trời cao, lúc sau, tám viên đan dược hóa bụi mịn hòa vào không khí quanh thân Vân Uyên.

Theo từng hồi hô hấp dược lực dần kích phát, tinh thần hải của Vân Uyên nương đó trực tiếp tầng thăng đến nữa bước thần thức, vết nứt theo sự tấn thăng của tinh thần hải mà dần khôi phục, đáy mắt Vân Uyên, huyết quang lóe lên.

Đóa bỉ ngạn hoa đỏ rực nở rộ trên vòng tròn chứa Tử cùng Diệp Hy, trên thân đóa hoa lúc này hiển hiện một đạo vòng sáng màu kim sắc, bên trên hồn hoàn hiển hiện mười đạo kim văn tượng trưng một cái đỉnh cấp hồn hoàn chỉ bài danh thứ hai bên dưới thần hoàn, hồn hoàn trăm vạn.

Theo đóa hoa phát ra quang sắc, thân thể Tử với chút ít ý thức dần biến hóa, toàn thân nó nương theo nghi thức mà biến nhỏ, từ thân nhện màu tím trong suốt, ba đạo hồn hoàn màu đen huyền lóe lên, ba đạo hồn hoàn có vài tia dấu hiệu chuyển sang ánh đỏ nhưng lúc lâu lại khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, sau quá trình lập lòe ba đạo quang hoàn bay đến dung nhập cùng đóa hoa bỉ ngạn màu đỏ máu, nháy mắt, quang mang màu huyết sắc lóe lên nhuộm mảnh vực sâu thành một cái bộ dạng của tu la trường, sau tia sáng, hiện ra là một đóa hoa màu đỏ rực, kèm theo là bốn vòng sáng vây quanh.

Tinh thần hải Vân Uyên nương theo đóa hoa nở rộ mà sinh ra đôi chút biến hóa, Tử nương theo nghi thức mà tiêu trừ đi hết độc dược, nay phần ý thức mơ hồ của hắn nương theo giải thoát khỏi thống khổ mà độc dược quái ác mang đến, dần thả lỏng rơi vào mê mang.

Lúc Vân Uyên thở ra khí lạnh, ý thức hắn mơ hồ mất đi, lần nữa mở ra, xuất hiện trước mặt hắn lúc này chính là bản thể có đôi đồng tử màu tím của bản thân.

Nhìn nụ cười điên dại của của cái bản thế kia, Vân Uyên nhăn mặt, đưa ánh mắt phòng bị.

Trừng to đôi mắt nhỏ, hắn cảnh giác nhìn một phần sinh ra từ tâm thức hắn.

Nụ cười hoang dại đến tận mang tai, vẫn là khuôn mặt kia, nhưng phong thái trái ngược với Vân Uyên một cách đáng ngạc nhiên.

Tông giọng quỷ mị, nhân cách kia hướng Vân Uyên cất lời.

– Không nên nhìn bản thân mình thế đâu, Dân Khiếu, mày cũng nên đưa ra quyết định rồi.

Vừa nói, nó đưa bàn tay lên rồi nói tiếp.

– Tới đây, cùng ta hòa làm một.

Cười lạnh, đôi mắt xám bạc nhìn thẳng về phía trước.

– Hòa làm một? Mơ đẹp.

Nhìn nhau lúc lâu, không gian tựa đêm thanh tĩnh mịch chợt bị phá vỡ bởi cả hai, họ lao vào nhau, song phương không khoan nhượng mà dùng quyền cước đánh đến đối phương.

Bên ngoài tiếp tục nghi thức, theo toàn thân Diệp Hy phát lên hồng quang rồi dần biến thành một đóa hoa nhỏ nhắn, nàng nương theo đó mà biến đổi bộ dạng, bang đầu nàng vốn là một cái bộ dạng nữ tử hai mươi ba mươi, nay theo nghi thức mà dần hóa thành một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi với làn da trắng mịn, lộ ra vẻ sắc xuân của thiếu nữ mới lớn.

Thời khắc nàng định phóng ra một hồn hoàng lấp vào vị trí thứ năm của đóa bỉ nạng hoa thì lạ thay.

Lúc này từ mảnh hồ nước trong vắt ban nãy, đốm sáng màu lưu quang sáng lên, từ trong hồ, từng hồi ký ức của Vân Uyên theo mặt hồ bay lên, chúng nương theo luồn kim quang mà đến quanh thân Vân Uyên, lượng lờ lúc lâu, các ký ức theo vòng xoáy mà bay lên đến trên nhụy đóa bỉ ngạn màu đỏ nhuận, từng vòng chú ngữ lóe lên, đóa hoa toàn thân lần nữa sáng lên ánh kim sắc quang mang, lúc sau đóa hoa phát lên một tiếng thét bi thương khốn khổ đến khốn cùng, kèm theo đó là tiếng khóc ai oán thấu tận tâm can, mùi máu tanh nòng nương đó bốc lên, từ trong nhụy hoa, một đốm sáng bay lên rồi vỡ nát, để lộ ra một cái vòng hồn hoàn màu đỏ thẫm, trên thân hồn hoàn lúc này hiển hiện lên năm đạo kim văn màu ánh kim, khí tức hung thú bùng phát lan rộng lên đến trời cao.

Lần nữa đóa bỉ ngạn hoa nở rộ với năm vòng sáng lập lòe, một vàng kim, ba đen cùng một đỏ thẫm.

Trong tâm thức Vân Uyên lúc này, hai Vân Uyên vẫn đang lao vào nhau, cả hai dùng tay cùng cước giao thủ.

Vân Uyên sau khi đỡ một quyền của nhân cách điên cuồng, liền quay người tung một cước lên mặt của đối phương, đáp trả bản thể kia thuận đà ngả người về sau né đi cú đá, hắn cười to rồi một chân đá lên, đạp thẳng vào mặt của Vân Uyên, không vừa, Vân Uyên nhảy lên, tung cước đạp thẳng vào lòng ngược đối phương, đồng loạt, cả hai nhảy ra xa, sau thoáng ổn định thì lại phóng đến phía nhau, cùng lúc đấm đến nhau một quyền ngay mặt người đối diện.

Về phần Diệp Hy, nàng thì đã trở thành một hồn linh giống Tử, nhưng chưa xuất ra một cái hồn hoàn nào.

Ở dạng hồn linh nàng há hốc mồm nhìn cái hồn hoàn thứ năm vừa xuất hiện trên bỉ ngạn võ hồn của Vân Uyên, sau hồi lâu nàng tựa nhận ra cái gì, mảnh ký ức hiện lên trong đầu nàng, hồi chuyện xa xưa như một cuốn phim, chạy thoáng qua trong đại não nàng.

Từ xa xưa bỉ ngạn hoa là một loài hoa tượng trưng cho cái chết cùng biệt ly ngoài ra nó còn tượng trưng cho luân hồi số mệnh, có sắc nhưng lại quá sầu bi, tựa hồ ai có võ hồn bỉ ngạn tất cả đều có ít nhất một điểm yếu chí tử.

Có ba loại bỉ ngạn hoa.

Một là trời sinh đã có, thiên địa ban cho, bỉ ngạn hoa dùng thiên địa làm chủ mà tu luyện.

Hai là truyền thừa huyết mạch bỉ ngạn tổ đế, bỉ ngạn hoa này lưu dần về sau, huyết mạch loãng đi, cuối cùng tiêu tan giữa thế gian.

Còn loại thứ ba là một cái đặc thù, sinh ra từ tâm, cảm xúc bi thương cực điểm mới có thể để đóa hoa này nở rộ rồi lạc ấn thành võ hồn của bản thân.

Hai loại đầu, hầu hết đều có thể có rất nhiều chủng tộc khác nhau, nhưng chỉ duy nhất loại thứ ba là chỉ có một độc nhất, thời khắc nó xuất hiện tựa như có một trận thiên tai ập đến, tên nó gọi là Lệ Huyết bỉ ngạn.

Tuy khác biệt là vậy, nhưng tất cả đều có một điểm chung.

Tất cả đều sẽ tự sản sinh ra một cái hồn hoàn khi đạt hồn vương, tùy loại mà điều kiện sản sinh bỉ ngạn hồn hoàn khác nhau.

Nếu là bỉ ngạn đất trời hình thành thì phải dùng nguyên khí thế gian, năng lượng của vị diện mà cấu thành, tu vi hồn hoàn dựa theo năng lực thừa nhận thiên địa lực của hồn sư, về sau, nếu muốn tu luyện thì buộc phải dùng thiện địa uẩn dưỡng mới có thể bước tiếp, có nguy cơ bạo thể rất cao.

Loại thứ hai, xuất phát từ huyết mạch, chỉ cần huyết mạch thức tỉnh, theo tiềm năng của huyết mạch mà cho ra một cái hồn hoàn có tu vi trên dưới mười vạn, hầu hết chỉ tới phong hào đấu la.

Còn loại thứ ba là loại cực đặc thù, theo cảm xúc mà sinh, theo tiềm năng của cơ thể mà bước, hồn hoàn thứ năm mà đóa bỉ ngạn này sinh ra dựa vào cảm xúc tiêu cực hồn sư cùng tiềm năng của cơ thể, cả hai thứ này cộng lại sẽ ra tu vi của hồn hoàn, mà phàm là người sở hữu Lệ huyết bỉ ngạn võ hồn, hầu hết đều sinh ra hồn hoàn mười vạn, mà cái hồn hoàn này còn đặc thù ở điểm có thể nương theo cảm xúc cùng tiềm năng thể chất của hồn sư mà tiếng hóa.

Mà Vân Uyên hiện đang trong hang động, không hấp thụ qua thiên địa lực, mà vẫn cho ra một cái năm mươi vạn năm hồn hoàn, cùng theo hoàn cảnh sảng sinh, thì chắc chắn chỉ có thể là loại thứ ba Lệ Huyết bỉ ngạn.

Chưa để nàng nghĩ gì thêm, kim quang lần nữa lóe lên, quấn quanh thân Khanh Lam, Trong không trung, phượng minh ngân vang, đóa hoa màu lam trắng dần hóa thành một thiếu tử tóc trắng lam, nàng dần hóa nhỏ thân hình, thoáng đã bày ra bộ dạng nữ hài tử mười ba mười bốn tuổi.

Trên đỉnh đầu nàng, thân ảnh chim ưng to lớn dạng rộng đôi cánh, nhàn nhạc quanh thân nó hiện lên những dòng khí lưu màu xanh nhạc.

Nương theo dung nhập cùng nàng, toàn thân Phong ưng biến đổi.

Đôi cánh lớn dang rộng, toàn thân chim lột xác, hàn khí dần lan tỏa, sau hồi lâu, đáy mắt mở to, bay thẳng lên trời cao, phát ra thanh âm phượng minh thanh thúy, thời khắc đầu dị thú đáp xuống, lộ ra một thân băng phượng đầy cao lãnh quý phái, quanh thân nó, hiện dần lên bốn cái hồn hoàn màu đỏ thẫm.

Bất ngờ thay, từ thân bản thể còn sót lại của hai người Diệp Hy cùng Khanh Lam, hai đạo năng lượng phóng xuất, rồi dung nhập thành một khối hồn cốt, khối xương chân màu lam đỏ, tùy thời khối xương đều tản mát ra tia khí tức băng hỏa cực hạn.

Xong khối xương khẻ động, bay đến dung nhập vào phần chân phải của Vân Uyên.

Do trước đó phần xương của Vân Uyên sớm đã bị vỡ nát, nên quá trình nối xương này cũng chẳng phải chịu đau đớn gì, nháy mắt sau, chân phải Vân Uyên hoàn toàn khôi phục.

Bên phải Vân Uyên, vòng tròn hiện lên một đốm sáng màu đen, quanh nó lương lờ ba đạo hồn hoàn màu đỏ máu.

Tại trong đại não Vân Uyên lúc này, vầng sáng trong đại não lóe lên, nó bay ra từ tráng Vân Uyên rồi dần hóa thành một cái thân ảnh màu trắng mờ ảo, thân ảnh nhìn Vân Uyên rồi nhất tay.

Toàn thân Vân Uyên được kim quang nâng lên, theo những chú ngữ từ quang nguyên tố cấu thành quay quanh, ba đạo võ hồn bạo động, quay quanh thân Vân Uyên như vòng xoáy rồi dung nhập cùng lúc.

Vụ nổ lớn chấn động đánh nức mảnh đất đá bên trên, lộ ra bầu trời tối đen đầy sao trời.

Tiếng cười vang rộng, thanh âm lão nhân cất lên vang khắp nơi, nhưng trong giây lát lại vụt tắt, thân hình lão hoá thành một luồng khí rồi quay lại trong Vân Uyên..

Làng khối dần tang, bước ra từ trong, là hai thân hình nhỏ tóc bạc, đáy mắt cả hai đều hiện lên tia quang mang lập lòe.

Vân Uyên bộ mặt điên cuồng, nhìn lên tầng trời cao gào thét.

– Thằng khốn, đưa cơ thể cho tao tốt hơn nhiều.

Bên đối diện đồng loạt cũng là một Vân Uyên khác, nhưng đáy mắt có màu bạc trắng, cười chế giễu, hắn nói.

– Tốt hay không? Không cần tên cuồng loạn như ngươi quảng.

Nói xong cả hai lao vào nhau, từng hồi đấm đá hướng nhau, giằng co lúc sau, Vân Uyên cuối cùng cũng đè được cái nhân cách điên cuồng của mình xuống.

Không khoan nhượng đấm liên hồi vào mặt nó.

Cuối cùng kết thúc khi bàn tay đấm xuyên qua đầu của nó.

Thân thể kia mờ ảo dần biến thành vần quang mang rồi dung nhập lại vào thân Vân Uyên.

Bạn đang đọc Đấu La Đại Lục:Sinh Tử Trọn Vĩnh Hằng (Fan viết) sáng tác bởi HuynhVanThu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HuynhVanThu
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.