Chương 47: Sự Vặn vẹo bắt nguồn.
Nhìn qua một đời kia, nàng tuy sống qua trăm vạn năm tháng, nhưng bản thân nhịn không được cũng bật khóc thành tiếng.
Quá khứ kia, Vân Uyên nào chỉ đơn giản qua như lời Huỳnh Trí kể.
Thứ hiện lên trong tâm thức nàng là một màng, bi thương, có máu và lệ thấm nhuần,...
Bầu trời trong xanh, tia nắng ấm áp le lói qua hàng lá xanh tươi màu xuân xanh, một nhà bốn người vui cười nói nói.
Vị lão cha trong nhà có phần thư sinh, với mái tóc màu đen huyền chải chuốt gọn gàng, thân mặc một bộ vest xanh đậm, trên thân thắc một cái cà vạt kẻ sọc đen trắng, hắn đứng trước cổng nhà, ấm áp một ánh mắt hướng nhìn gia đình nhỏ của bản thân, hắn yêu mến nhìn nhìn hai đứa trẻ vui đùa, cười cười nhìn qua người vợ đảm hiền sinh hoạt nội trợ, lòng không nhịn được bật cười thành tiếng.
Lúc này, bé trai lớn tinh nghịch chạy đến, tay cầm một cái kẹo đường sặc sỡ nhiều màu, tiểu hài nhìn nhìn hắn, cười tươi rồi nói.
– Pa pa, người đi làm vui nha, về mua cho ta cùng tiểu Linh kẹo nữa nha.
Nước mũi tiểu hài lộ ra một giọt rồi lại bị hít vào, tựa hồ nhìn qua một bộ dạng ngốc nghếch.
Cười cười, lão cha đưa tay xuống xoa xoa đầu tiểu tử, ánh mắt dịu dàng nói.
– Đây là kẹo cho con hay tiểu Linh đây xú tiểu tử.
Lúc này đằng sau, thanh âm trong trẻo van lên, một nữ hài nhỏ nhắn bốn tuổi nhìn ca ca mình rồi lộ ra bộ mặt dỗi hờn, đôi má hồng phúng phính phòng lên lộ tia hồng nhuận mềm mại.
– Ca, người ta không phải loại ham ăn như ngươi, muội thích là học võ, Linh Linh không muốn kẹo.
Nói xong, thân hình nhỏ nhắn chạy đến ôm chân cha mình, nàng ngước lên cao rồi nói.
– Cha đăng ký cho Linh Linh học võ nha, Linh Linh muốn bảo vệ mọi người.
Xoa đầu con gái, lão cha đưa tay ẵm nàng lên, không ngừng ngại hôn lên cái trán nhỏ của bình rượu mơ.
Từ gian bếp nhìn ra, người mẹ với mái tóc màu trắng xám được buộc thành một búi lớn về sau, nàng cất lời vọng ra.
– Xuân Anh, anh còn đứng đó chơi với lũ trẻ sẽ trễ đó, tiểu Khiếu vào đây với me, Linh Linh con mau đi vào phòng.
Nghe xong, lão cha vội vã đặc con gái xuống, rồi xoay người cầm chiếc cặp chạy đi.
Từng hồi hình ảnh hạnh phúc của gia đình nhỏ trôi nhanh, trong tâm thức Lạc Thiên bấy giờ, tựa cảm nhận được cổ ấm áp đến rưng rưng đôi bờ mi.
Thoáng sau, hình ảnh mờ ảo giao động, hình ảnh biến đổi thành một nơi xa hoa, tráng lệ.
Tại cái hình ảnh kia, muôn vàng những thân ảnh cao lớn, với trên thân là những bộ trang phục lộng lẫy, tại trong đám đông ấy, có lời nói tiếng cười, nhưng hết thảy lại chẳng để nàng cảm nhận qua tâm tình gì dao động, trước mắt nàng, hiện ra một đám người che phủ bằng một lớp tuyết mờ giả dối.
Hình ảnh mờ ảo di chuyển đến bên ngoài, khu vực sân vườn rộng lớn, thân ảnh tiểu hài bảy tuổi hiện ra.
Tiểu hài cuộn mình, ôm chặt em gái vào lòng ngực, sau lưng hắn, một đám nhóc với hơn bảy tám đứa đã quay đi, mặt chúng hớn hở cười nói, tỏ vẻ lộ ra một bộ đắc ý.
Bên chổ tiểu hài lúc này, sắc mặt đã tái nhợt, cậu vì bảo vệ em gái mà bị đánh đến tàn tạ, lúc sau, cha mẹ hai người đã chạy, đến, người mẹ bật khóc ôm hai đứa con thơ vào lòng, nàng tựa rất khuất hận nhưng làm không được gì, bên cạnh nàng người cha khẽ vỗ về vợ mình, tiếng cót két từ khóe miệng ông van lên.
Hình ảnh lại đổi, lúc này bày ra là một trận tai nạn thảm khốc, trong chiếc xe hơi lật ngược, lão cha liên tục đấm vào mặt kính cửa xe, lúc sau, kính xe vỡ nát, ông ôm hai đứa con mình đẩy ra, trong đốm lửa sắp bùng lên, ông chỉ đơn giản là quát đến hai đứa con.
– Chạy đi, cha mẹ sẽ ra sau, tiểu Khiếu, đưa Linh Linh đi.
Cô bé gái bật khóc muốn nhào tới nhưng lại vị anh trai mình kéo đi, một mạch chạy về sau, tiểu hài khi đã đến đoạn xa, liền quay đầu, thời khắc này, cùng lúc chiếc xe bốc cháy rồi nổ nát, cậu bản năng dùng tay che đi đôi mắt của tiểu muội muội, còn bản thân nhìn trọn khoảnh khắc cha cùng mẹ ôm nhau trong biển lửa.
Tâm tình cậu kịch liệt thống gào, thủy triều bi ai liên tục đánh vào thức hải cậu, ánh mắt ảm đạm dần đi, tựa hồ nhìn vào đôi mắt ấy, là một cổ hư vô mịt mờ.
Bé gái ôm hắn khóc góng, tiểu hài một mực vẫn là che đi tầm mắt tiểu muội muội, lòng hắn thầm gào to rằng “Không được khóc”.
Hai tiếng sau, khi ảnh sát đưa hắn cùng tiểu muội về nhà thì liền lạ thay, đồ đạt sớm đã bị dọn sạch, tại phòng khác, vị mà hắn gọi là ông nội đã hiên ngang đứng đó, lão vô cảm quăng cho hắn một xấp giấy rồi nói.
– Ngôi nhà này từ đầu là của tao cho cha chúng bay, bây giờ tiểu Anh chết rồi, nhà này tao cũng nên lấy về, còn chúng mày chẳng qua là đám nghiệt chủng, tao cũng không phải là ông bọn mày, cút đi.
Lão già đứt câu, hình ảnh lập lòe chuyển đổi, hiện lên trước mắt Lạc Thiên là quang cảnh đêm thanh vắng, bóng tối bao trùm, le lói và tia ánh đèn của buổi đêm.
Gió thổi từng cơn vồ vập, đi trên đừa lớn, hai thân ảnh nhỏ nhắn, nam hài toàn thân cởi trần, chỉ mặc mỗi cái quần ngắn, tóc trắng bê bết vết bẩn, toàn thân hiện lên từng mảng vết tích bị đánh đập, đi cùng tiểu hài tử, là một cô bé nhỏ, trên thân mặt lên hai lớp áo, cô tựa tốt hơn anh trai mình đôi phần, sau lúc, hai anh em đã đi đến một con ngõ nhỏ u tối không ánh đèn, bên trên con ngõ, hết thảy bốc lên mùi hôi thối nồng nặc, ruồi nhặng lường lờ bay quanh.
Tiểu hài nam lẩn thẩn đi đến, dọn dẹp ra một nơi sạch sẽ nhất trong nơi kia, rồi dẫn em gái mình qua, sau khi ổn định tiểu muội, hắn liền đứng dậy, tiềm đi một mảnh giấy lớn, sau đi đắp lên thân cô em gái, xong hết, tiểu hài tùy ý ngả lưng.
Màn đêm thanh tĩnh dần trôi, mãi đến sớm hôm sau, khi cậu cùng em gái đang chìm trong giấc ngủ thì lại bị một thanh âm trong trẻo đánh thức.
– Bé ơi, bé ơi.
Từ từ mở lên đôi mắt mệt mỏi, hắn ngớ người nhìn vị nữ tử trước mắt,bất giác hắn che đi thân ảnh em gái rồi nói.
– Cô là ai?
Nụ cười hiền hòa của nữ tử tỏa ra, khiến hắn thân là tiểu nam hài ngây thơ ngây ngóc, nhìn ra, vị nữ tử cười cười rồi hỏi.
– Ba mẹ hai đứa đâu, sao lại để anh em ngủ ngoài đường thế này.
Hài tử lắp bắp rồi bảo.
– Chết hết rồi.
Nữ tử vẫn nở nụ cười ôn hòa tựa nắng mai, đưa tay ra rồi nói.
– Vậy theo dì đi, ta đang làm trong một cô nhi viện, nếu đến đó, hai anh em sẽ không cần ở ngoài đường nữa.
Hình ảnh lại biến đổi, quang cảnh đưa ra, là một cái phòng tối, ở nơi kia, ngoài hài tử cùng tiểu muội muội, còn có thêm không dưới mười đứa trẻ khác, trên thân mang đầy vết tích, chúng lần lượt bị những trung niên to lớn dùng roi vụt xuống, theo từng vết xé gió, máu từ những mớ thịt bầm tím dần tuôn ra.
Mà tiểu hài Dân Khiếu lúc này, đang dùng một thân ôm trọn muội muội mình vào lòng, toàn thân vết tích, thấm nhuần màu máu đỏ tươi, nhưng dù đau cách mấy, hắn vẫn cố nhịn không buôn.
Đôi mắt hắn mờ đi vài phần, đau đớn bấy lâu khiến mắt hắn đã không thể nào chảy được nước mắt, từng roi vụt xuống như thể muốn đoạt đi sinh mệnh nhỏ bé của tiểu hài, hắn ánh mắt thẫn thờ, ôm em gái vào lòng, tuy có đau đến đâu, hắn cũng không siết chặt, hắn căng nguyên sợ làm tiểu muội mình bị thương tổn, một mực nhẫn nhịn, một mực chịu đựng.
Không biết lần bao nhiêu, hình ảnh lại thay đổi, hai huynh muội họ bấy giờ đang ở trên một chiếc xe với hai màu xanh trắng, đi cùng là những người mặc cảnh phục đang đưa ánh mắt xót thương đến họ.
Huynh muội họ sau một năm bị hành hạ nay đã được giải cứu và đưa đến một trại trẻ mồ côi thật sự.
Ở đây, họ được ăn, được uống, có bạn, được đến trường học, đặc biệt là không bị hành hạ đánh đập.
Tuy vậy, hạnh phúc chẳng tày gang, hình ảnh thay đổi.
Khi tiểu hài đã lớn, hiện là thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi, hắn vừa cùng muội muội mình đi học về thì hay bắt gặp một toán người áo đen, đang ra tay đập phá cô nhi viện, họ một mực quát mắng gào thét, bảo với cô nhi viện giao ra hai huynh muội nhà hắn..
Lúc đó, một nam hài mập mạp là bạn thân của hai người đã chỉ cho họ ra tủ gỗ trong phòng để trốn, còn cậu mập ấy sẽ bảo vệ hai người.
Nhưng kết quả, lại chính cậu bé ấy đã chỉ ra nơi trốn của cả hai.
Dân Khiếu cùng muội muội đều bị bắt đi, Huỳnh Dân Khiếu bị đám người kia đánh đập đến khi chỉ còn tia hơi khí yếu ớt, may thay khi cậu đang đứng giữa bờ sinh cùng tử giao thoa, thì đám người kia đã dừng lại, chúng nghĩ cậu đã chết nên cười khoái chí rồi rời đi.
Cô nhi viện mà hai huynh muội sống, cũng không tốt là bao, tất thảy người chứng kiến sự việt, kể cả tên béo bán đứng họ đều bị thiêu rụi, kẻ đứng sau tựa chẳng muốn để lại dấu vết, nên đã diệt hết tất cả sâu cỏ nơi hành sự.
Hình ảnh lại lần nữa biến hóa.
Lần này là quang cảnh dưới ánh chiều tà, thiếu niên toàn thân bê bết bùn bẩn vết thương lết đi, hắn đứng trước dinh thự lớn, đối diện hắn là một lão nhân râu bạc.
Lão nhìn hắn rồi nói.
– Việt này qua đã lâu, nếu đã như thế, cũng không nên làm lớn chuyện, tránh mất mặt Huỳnh gia, năm đó cha mẹ ngươi bị dàn cảnh hại chết, bằng chứng này ta sẽ giữ, bồi thường cùng mua lại thì cứ cầm tấm thẻ này, trong đây có một tỷ, đủ cho mày cùng con em mày sống đến già, xong việt rồi thì cút đi.
Cậu thẫn thờ, nhìn lão hồi lâu, khuôn mặt vô hồn không cảm xúc cười to, nước mắt muốn tuôn nhưng lại không thể xuống.
Cậu nhìn người mà phụ thân mình gọi là cha, nhìn người mình gọi là ông nội này, bây giờ chỉ vì mặt mũi mà đến công đạo cho con cả cũng không thể đưa ra ánh sáng.
Hắn cúi xuống nhặt tấm thẻ rồi cầm đưa lên, mặt hướng lão già rồi nói.
– Gia gia, tôi hôm nay tôi gọi ông là gia gia, vì người cha ấm áp đã khuất của tôi, cũng là đứa con trai xấu số bất hạnh của ông, số tiền này hôm nay, tôi xem như là một cái dao phẫu, triệt để cắt đứt tình cảm của người cùng ông, tuy nhiên tôi một đồng sẽ không dùng, lão già vãnh lỗ tai chó lên nghe cho rõ, ngày ông xuống mồ, số tiền này sẽ là tiền cho ông dùng dưới địa ngục, bởi loại người như ông, chẳng thể nào vào lâu hồi, tôi đảm bảo chắc chắn rằng điều đó sẽ xảy ra.
Hình ảnh phai mờ rồi nức toan, cuối cùng hiện ra trong thức hải Lạc Thiên một đầu cự xà toàn thân một thân lân phiến đen huyền bóng loáng, đối diện đầu cự xà là thân ảnh của nam hài lúc năm tuổi, hai hư ảnh nhờ ảo rồi dần kết thành những mảnh ký ức rời rạc, với đa dạng cảm xúc khác nhau.
Trong mớ hình ảnh đó, có buồn, có vui, có hạnh phúc, có mệt mỏi, có cả sự vất vả, nhưng chúng quy đều kết thành một loại dư vị ấm áp trong bóng tối hư vô.
Đắm chìm trong mảnh trời ký ức, nàng không thôi liên tưởng đến mảnh trời hạnh phúc khi tiểu hài còn ở với phụ mẫu.
Nhưng lại lần nữa, ông trời trêu ngươi, số mệnh an bài.
Một tia lôi đình trong thức hải nàng đánh xuống khiến tất cả hình ảnh đẹp vỡ nát.
Những mảnh vụn sót lại bay lên, hóa thành lăng kính, hình ảnh hiện ra.
Cự xà to lớn bê bết thương tích, thôi thóp, dần hóa thành những hạt quang mang bay đến, dung nhập vào thân tiểu hài, lời nói cuối cùng vang lên.
– Uyên! Sống tốt.
Đăng bởi | HuynhVanThu |
Thời gian |