Chương 48: Cứu các Lão sư.
Hình ảnh đến đấy tan biến, mảnh hình ảnh hóa thành từng hạt bụi mịn mà hòa vào thức hải nàng, Phong bạo trong tâm nổi lên.
Tất thảy diễn ra, khiến tâm tình nàng từ bình lặng lại trải qua bao đợt thủy triều.
Một hài tử từ ngây thơ tin người, sau nhiều biến số, cuộc đời thổi lên bão giông, sinh ra một cái tâm tính sai lệch. Vì gì hắn giết người không ớn tay? Vì gì hắn thực dụng? Đây bắt đầu từ tâm hắn đã không trọn vẹn, tuy bề ngoài là một thiếu niên hiểu chuyện nói cười, nhưng thực chất bên trong tâm tình, hắn nhìn cuộc đời bằng một màu xám tro điêu tàn héo úa, trừ những người thân của hắn là có màu sắc, còn lại trong mắt hắn lại chỉ là một màu trắng đen sơ nguyên, dẫu cho có là người hay vật.
Quay về hiện thực. Vân Uyên thân khoác áo bào màu đen xám, đáy mắt hiện lên ảm đạm tia hung quang, hai vầng quang sắc xám tím của đồng tử theo đó lập lòe lên tia lam sắc hỏa diệm.
Nháy mắt, hơi lạnh tiêu tan, đóa hoa màu đỏ rực sáng chói, mang theo sức nóng ôn hòa nhưng không kém phần hung bạo phóng xuất, toàn thân hắn bóc lên tia lam hỏa màu xanh biết, đồng loạt phóng ra năm vòng sáng chói mắt lập lòe quanh thân.
Một trắng ngọc, ba đen ngã đỏ cùng một mười vạn hồn hoàn năm đạo kim văn.
Một thân hỏa diệm đột phá vòng vây, theo sau hắn là hết thảy tân học viên cùng học sinh của nội viện.
Lúc tất cả đang ra sức mà chạy, thì từ trên bầu trời lấp lánh ánh tinh không bắn xuống một tia năng lượng hủy diệt.
Phản ứng nhanh nhạy, Vân Uyên phóng thân về trước rồi mượn quán tính quay về sau, dang rộng đôi tay, một cột lửa bốc lên bao phủ hết thảy học sinh vào trong, nháy mắt thân ảnh nhỏ biến mất, trên không trung lấp lánh ánh sao trời, một đạo thông đạo mở ra, từ trong nhảy xuống là một thân Vân Uyên áo bào xám đen, một cự trảo to lớn hiện ra lập lòe sáu quang mang của lục đại nguyên tố, Nước, lửa, gió, đất, ám, không gian, tất cả hội tụ hòa hợp thành một trảo trên hư không.
Quát lên một tiếng xé trời, trong dư âm còn ngân vang sự tự hào cùng hung ý.
– Long Thần Trảo.
Cự trảo đánh ra, quét ra đánh lên trời cao, rồi nổ một cái.
Theo mây mù tiêu tan, lộ ra một chiến hạm to lớn, theo cự trảo to lớn, khẩu đại pháo theo đó bị đánh nát, hiện không thể nào phát động.
Không để Vân Uyên một mình, mười đạo thân ảnh của đệ tử nội viện bay lên.
Khởi đầu là nam nhân nam học trưởng nội viện với mái tóc xám, hắn tay cầm trường thương xoay một vòng trong hư không, thoáng chốc sau lưng thiếu niên, đạo hư ảnh độc giác thú hiện ra, đôi cánh nó dang rộng, dưới chân học trưởng, vần bạch quang lập lòe, phóng lên, trên thân đạo vòng sáng thứ tám hiện liên rồi phát sáng, sau lưng học trưởng chín độc giác thú mờ ảo hiện hình, dang rộng đôi sông dựt màu trắng rồi đồng loạt phóng đến dung nhập vào đầu thương, nháy mắt sau thân ảnh vị học trưởng biến mất, trong hư không còn tản mác chấn động của không gian lực nòng đậm, thoáng nhìn lại, hắn đã xuất hiện ở phía bên trên đỉnh đầu của chiến hạm.
Không kém cạnh, vị nữ học tỷ nội viện cầm lên trường cùng lam ngọc, sau lưng nàng, một thân ảnh thiên thần màu lam ngọc hiện lên, dang rộng ba đôi cánh, sinh mệnh lực hội tụ lại, trên thân học trưởng này đồng dạng vầng hồn hoàn thứ tám sáng lên, một tên bắn ra, trên hư không hóa thành ngàn vạn mũi khác rồi tăng tóc bay đến, cấm hết lên quanh mạn trái của chiến hạm to lớn.
Liên tiếp, đạo phượng mình ngân vang, thủy nguyên tố chấn động, một đầu thủy phượng phóng lên trời cao, rồi bao bọc quanh thân là sáng ánh kim, đạo vồng hồn hoàn thứ tám hiện ra, tiếng phượng thánh thót rồi, bắn ra một lộ thủy lực cực mạnh xuyên dọc qua toàn chiến hạm.
Bên trái chiến hạm, một đợt thủy triều ập đến, thiếu niên trên thân sáu hồn hoàng phóng lên, vầng sáng thứ sáu hiện ra, đầu Côn bằng to lớn xuất hiện, thống lĩnh thủy triều ập qua, đánh đến chiến hạm.
Trên hư không, một hơi thở mờ ảo hiển lộ, luồn hàn ý phản phất trong hư không, tinh quang lấp lánh ánh lên tia phản chiếu của một cự kiếm to lớn màu ánh lam, theo vần sáng màu đen đánh xuống, nháy mắt đã đi qua chiếc chiến hạm.
Một đòn kiếm thức kia chém ra, tựa như chém xuống nhật nguyệt cửu thiên, xé nát đi không gian, độc địa một phương trời mây tinh quang.
Theo tích tắc thời gian lưu chuyển, chiến chiến hạm nổ banh thành nhiều mảnh nhỏ, từng bộ phận rời rạc nát vụn.
Trước thực lực của học viên sử lai khắc, hết thảy chiến hạm chiêu số cường đại đề hóa thành hư vô bụi mờ.
Theo hư không đáp xuống, vị nam tử tóc lam xỏa dài bay đến, hắn lại chính là chủ nhân của chiêu kiếm vừa rồi.
Theo thoán nhìn qua các tân sinh, hắn bay đến chỗ một số nội viện đệ tử tụ tập.
Vân Uyên vừa đáp xuống đã thấy các học viên nội viện trừ nam tử dùng thương cùng nữ tử cầm cung ra, tất cả còn lại đều chắp tay chúc mừng vị nam tử kia tấn thăng phong hào đấu la.
Nam tử không nói gì, mệt mỏi bộ mặt đi qua đỡ họ đứng lên rồi hướng hai người không chúc mừng hắn, lườm nữ tử đại tỷ nội viện một cái, rồi hiền dịu nhìn nam đại sư huynh nội viện, giọng nũng nịu nói.
– Xuyên Xuyên, ngươi khen ta đi, ta mới đột phá đó.
Nam tử tóc xám ùm ùm rồi nhìn một vòng rồi nói.
– Tiểu Long, đệ bình tỉnh, ở đây không tiện, ta cùng đệ đã chứng giám trên hồ hải thần còn cần gì phải chọc giận Lung Lung.
Hứ một cái, đáy mắt nam tử hiện lên tia hờn dỗi rồi nói.
– “Lung Lung” huỳnh nói thân lắm ý, nàng rõ là khiếu chiến cướp rể, nếu ta không dùng một kiếm tiễn sáu cái cánh của nàng làm vạn mảnh thì giờ chàng đã bị con ông kia ve ve vãn vãn rồi.
Bên kia, học tỷ nhăn mặt, nhịn không nổi chỉ vào mặt nam tử học trưởng tóc lam rồi mắn.
– Ai là con ông, ngươi nếu lúc đầu ta không khiến tâm hắn lay động đôi chút, thì sau đó làm gì có việt ngươi tâm tình bày tỏ lòng với huynh đệ tốt chứ.
Nhìn màng này, Vân Uyên cười cười rồi quay người rời đi, hắn tựa hồ cũng không thích lo chuyện nhà người khác, còn đám học sinh nội viện liền trình ra một bộ mặt quá quen thuộc.
Vân Uyên liếc mắt một vòng rồi dùng liên hợp kỹ năng Hư vô chi vực cùng Thẩm phán thần mâu, một đường quét ra, toàn thảy sự việt hiện hữu trong bán kính mười vạn kilomet liền một mạch chảy vào thức hải Vân Uyên.
Vị trí của đám người lão sư của học viện theo đó cũng hiện ra, theo mạch tính toán, hắn khẽ cười rồi hướng các học viên khác rồi nói.
– Chư vị, nên đi cứu các vị lão sư rồi.
Vài tiếng sau, hết thảy tất cả đã như bàn cờ mà được Vân Uyên an bài ổn thỏa.
Tại nơi giam giữ các lão sư của học viện Sử Lai khắc, một đại trận hiện lên bao phủ, tùy thời bên trong đánh xuống vài tia tử lôi hung bạo như thể muốn xé nát thứ nó đánh tới.
Trong trận pháp lôi đình này, cả thảy tồn tại năm vị lão nhân, với đầu tóc bạc màu đôi chút.
Họ tuy là những lão sư của học viện số một hằn tinh Sử Lai khắc, nhưng lúc này đây lại chẳng qua là người thường.
Hồn lực họ hết thảy đang bị độc tích cắn nuốt dần.
Toàn thân hao mòn bởi đọc tính cùng công kích hủy diệt của tử lôi trận.
Ngoài cắn răng chịu đựng họ chẳng thể làm gì.
Tại nơi lôi đình hủy diệt áp người, đột bị thu về, một tên binh quân hớt hải chạy vào kiểm tra, hắn không lo năm vị lão sư làm ra việc gì, dẫu sao độc tính của bọn hắn còn giết qua thần, lo gì vài ba đỉnh phong cực hạn đấu la đổ về.
Hắn một mực kiểm tra sau khi xác định đại trận không có vấn đề liền đinh rời đi.
Nhưng xui thay, một thân ảnh quỷ mị lướt qua, đem đầu cùng toàn thân hắn rơi vải ở hai nơi khác nhau.
Thân ảnh mờ ảo dần hiện, Vân Uyên tay cầm băng liềm, ánh mắt sắc lẹm vô cảm ảm đạm từng bước đi đến, một cái vung liềm khiến xích trói toàn bộ vở nát, hắn lấy từ thân ra viên đan dược được luyện từ máu mình rồi bóp nát, sau đó, phong nguyên tố thôi thúc, khiến dược tích lần lượt cưỡng ép bay vào trong hô hấp của các vị lão sư, nội viện, hắn không nói gì thêm.
Cười một cái với các lão sư rồi nhất tay, không gian nguyên tố dị động tụ tập lại thành đạo khối cầu tinh quang, rồi nháy mắt hút hết cả sau người vào trong, sau khi chỉ để lại xác tên lính gác, khối cầu theo dị động bay lên trời cao rồi hòa với tinh không, nơi kia, tựa không để lại dị động không gian lực, hết thảy bày ra sạch sẽ vô cùng.
Cách đó không xa, mười lăm vị nội viện đệ tử đang ngự không giáp chiến cùng với hai mươi người còn sót lại của chi bình đoàn, trong số đó có cả tên siêu cấp đấu la Vu Linh, kẻ bẻ xương Vân Uyên.
Sau hồi lâu đánh nhau, các vị nội viện đệ tử liền tách ra, hư ảnh họ theo đó huyễn hóa mờ ảo rồi quỷ dị tiêu biến trên bầu trời tinh quang.
Chưa để đám người hiểu chuyện gì, thì từ trong hàng ngũ quân doanh lều trại, một vụ nổ làm chấn động, vật tư thức ăn của chúng triệt để bị hóa thành tro bụi.
Nương đó, trong khói bụi, một dư âm vang lên.
– Thực lực, chúng ta không so được, nhưng về an bài, siêu cấu đấu la đại nhân vô lực vui lòng về cắn răng luyện lại binh thư đi, Vạn năm sau tìm ta quyết trận thư hùng.
Một tiếng gào thét xé trời gầm van, Vu Linh hắn tựa gào ra cột lửa.
Năm lần bảy lượt bị một thằng nhỏi chưa bằng tuổi con mình chơi đến quay mồng đầu óc khiến hắn nhục nhã đến cực điểm, hận không một tay bóp nét tên nhóc láo toét xấc xược kia.
Sự việt như sau.
Một tiếng trước.
Theo phân phó của Vân Uyên, học tỷ võ hồn thủy phượng đã dẫn theo đám học viên rời đi, an bài tại một góc núi nhỏ, mà đây là do Vân Uyên mang tới, không những vậy, còn cẩn thận bày trận, khiến người ngoài nhìn vào khó thể nhận ra.
Xong hắn cùng mười lăm vị học trưởng khác rời đi, chuẩn bị khuấy cho quân địch lâm vào bùn lầy cát lún.
Tuy nói nhưng vị học viên sử lai khắc nội viện đều là những thiên kiêu, nhưng nhìn qua biểu hiện của Vân Uyên, họ phần nào cũng cảm phục cùng chấp nhận nghe theo lời tiểu hài so ra thấp hơn mình không rõ bao tuổi.
Theo an bài.
Khởi động ba vị học trưởng sẽ đến vị trí Vân Uyên chỉ định, rồi dùng hồn kỹ chứa vào trong một bình ngọc mà Vân Uyên đưa cho, xong đặc ở dưới khu vực chứa lương thực cùng hậu cần nhiên liệu khởi động chiến hạm.
Chuẩn bị bước đầu hoàn tất, hắn đợi chờ khi đám người Vu Linh sau một chuyến tay không trở về, nghe qua việt con tinh bị cứu còn cả một toán lính trinh sát bị diệt, tổn thất thảm trọng, theo hình ảnh trinh sát để lại, hiện lên cho hắn là kẻ mấy hôm trước từng chửi hắn như con không đẻ trước toàn quân.
Tâm tình Vu Linh bấy giờ không ổn định, cơn giận đã đến điểm, che mờ đi lý trí.
Hội hợp tướng lĩnh, hắn trong cơn giận liền nghĩ đến gì đó, hắn cười cười rồi bày ra một bố cục an bày để một lưới tóm luôn Vân Uyên vào tay, kế hoạch hoàn hảo như sau.
Hắn chiếu lên cảnh tượng các vị lão sư toàn thân tàn tạ trước hư không. Sau đó vờ mở thông đạo rời đi, nhưng thực chất là ẩn hai mươi mấy hồn sư cao tầng ở trong nơi góc khuất, hắn đoán kiểu gì đám người Vân Uyên cũng sẽ nhân cơ hội cướp người, thế nên đã thủ sẵn một chiến hạm chuẩn bị dùng loại độc tính hung bạo nhất, độc tính giết thần, nếu Vân Uyên không ra mặt thì đám học viện nội viện kiểu gì cũng sẽ liều mạng xuất hiện, thử hỏi nhìn người dạy dỗ mình như cha như mẹ tàn tạ sắp chết, thì mấy ai đủ nhẫn tâm nhịn qua.
Mà nếu thật như vậy, thì vị trí Vân Uyên cùng đám nhóc thiên tài hai liên ban sẽ bị lộ. Nhưng xui cho hắn.
Kẻ hắn muốn tóm chuẩn bị tát vào mặt hắn một cái đau đến không còn gì đau hơn.
Không cần hắn tìm, đám người học viên nội viện đã theo hiệu lệnh Vân Uyên mà ra tay, công kích tiến đến hủy đi các phi thuyền chiến hạm, liên tục đánh đến khiến ba chiếc chiến hạm cuối thiệt hại vô cùng.
Theo động tình, Vu Linh cùng toàn thể cao tần hồn sư xuất hiện, ngăn cản hành động, Nhưng nhói thế nào, sử lai khắc không phải nói nhai là nhai được, lần trước nếu chúng không chơi lén thì làm sao ăn được đại thế đã định của học viện.
Theo hỗn loạn bộc phát, Huỳnh Vân Uyên nhẹ nhàng một đường đi đến vị trí các vị lão sư bị giam giữ, hắn quan sát qua đại trận từ trước nên biết bản thân hiện tại chưa đủ để phá đi cổ lòng giảm điện này, thế nên đã hack vào trong thiết bị liên lạc của toán quân rồi truyền ra tin “Chuyển hết phạm nhân rời đi.” .
Ngôn ngữ cùng ký hiệu theo trình tự y như trên địa cầu nên lính canh phòng đã không nghĩ ngợi mà đi vào điều chỉnh đại trận tắc đi, rồi vào định vận chuyển phạm nhân, nhưng chưa chuyển được ai thì bản thân liền đã bị một liềm ngọt xớt chuyển về cực lạc suối vàng.
Vân Uyên thành công cứu đi các lão sư nội viện, đã vậy tiện tay, phá luôn mấy cái chiến hạm, tài nguyên, thực phẩm lương thực của toàn quân Lucifer, rút về an toàn không ai thương tổn qua.
Vu Linh hắn rõ chưa kịp làm gì, liền bị tát cho một cái không còn vốn luyến, còn bị mỉa mai đến gào ra lửa.
Đăng bởi | HuynhVanThu |
Thời gian |