Chương 51: Tâm diệm ngọn lửa mới.
Tinh cầu tinh linh.
Trong mảnh hang động heo hút, le lói lên ánh sáng bập bùng dần tàn của một ngọn lửa Tại mảnh hang động này, từng là nơi sống của một thực thể với tu vi gần trăm vạn năm, bên trong lúc này, tất thảy iêm ắn, không một bóng hình.
Tia sáng tinh quang le lói chiếu xuống lộ ra nơi đây một cánh tay với xương cốt bị rút ra sạch sẽ.
Trên mảnh trời đầy sao, tồn tại hai đạo thân ảnh, không gian nơi kia tựa giao động giằng co đến cực điểm.
Hơi nóng cùng những tia hỏa diệm sáu màu loang tỏ dần trên hư không.
Trên tinh hà hư vô, thân ảnh một kẻ với nét mặt khó tin hiện ra, hắn trợn tròn đôi mắt nhìn cánh tay mình chỉ một kiếm liền bị chặt xuống.
Đối diện hắn, vị thiếu niên tóc bạc với đôi đồng tử hai màu xám tím theo ánh lửa hiện ra.
Trên miệng cậu, tia máu đỏ tươi dần chảy xuống.
Hai tay cậu, nắm chặt một thanh kiếm dài có lưỡi hơi công về sau, trên lưỡi kiếm, một lớp hỏa diệm lục sắc bao bọc đầy quỷ dị.
Sắc mặt tái nhợt, thiếu niên dùng lực chém lên một đường, trực tiếp khiến đầu của người đối diện rơi xuống trong tiếng hèo ro của những học sinh cùng học viên nội viện bên dưới.
Vào một tiếng trước.
Sau khi tra khảo hết thảy những điều Tinh Thủy biết, Huỳnh Vân Uyên đã định ra tay giết nàng để tránh họa về sau, lúc lưỡi liềm đã đến sát cổ nàng, một cổ hồn lực đã đến ngăn lại .
Phi Lão sư chạy qua, nàng đưa tay ra che chắn trước người học trò của mình.
Vân Uyên nhìn nàng rồi âm trầm, lạnh giọng.
– Phi lão sư, ta biết người là sư phụ của nàng, nhưng nàng phản bội, nếu thả nàng đi, không nói nơi đây có lộ ra không? Về sau, ít nhiều nàng cũng sẽ là một cái mầm họa, một sâu bệnh ăn đi hoa lá. Hôm nay không diệt, người định để con sâu bệnh này về sau nuôi hận quay về báo thù à?
Phi lão nhìn Vân Uyên, nàng gào đến.
– Nó là học trò ta, ta bấy lâu xem nó như con, ta tin nó cũng coi ta như mẹ mình, ngươi, ngươi bình tĩnh, ta hỏi nó, nhất định là có lý do, có lý do nói mới,...
Vân Uyên vô hồn nhìn nàng, đáy mắt tia sáng le lói, hồi lâu rồi nói.
– Người xem nàng như con, nhưng con có thể quay lại giết cha mẹ để giành lấy quyền vị, giết cha mẹ giành lấy tiền tài, lòng tham ai cũng có, Lão sư lấy đâu ra đảm bảo nàng sẽ không vì lợi ích,... Mà phản người.
Phi lão nhìn hắn, đẫm lệ nghẹn ngào, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt già nua.
Khi bà định nói gì thì từ đằng sau, Tinh Thủy gào lên.
– Giả tạo mẹ gì, bà chẳng qua chỉ cần tìm một cái học trò để thỏa cái tôi của mình thôi, đừng có mà làm thật như xem tôi là con của bà. Còn có, lão nương từ đầu nhìn bà y như một con rối khôi lỗi thôi, bà tưởng tôi biết ơn bà sao? Không hề! Nhiệm vụ đưa ra cho tôi chính thâm nhập vào Sử Lai Khắc… Theo cách thường…rất dễ…lộ…nên tôi mới…an bài, cảnh tượng kia, để bà thu nhận.
Khững người Phi lão choáng váng quay người nhìn nàng, do đây là một mảnh hang khuất, đã vậy còn được cách âm bởi hồn lực, nên những tân sinh bên ngoài không thể nghe được những gì bên trong đây nói.
Nàng nhìn Tinh Thủy, ánh mắt khó tin quặn đau hỏi.
– Thủy nhi con nói gì vậy, bao năm qua ta,...
Nàng chưa kịp nói hết liền bị chặn lại bởi một bàn tay nhỏ thon của Vân Uyên.
– Đắc tội.
Dứt câu, từ bả vai nàng, một cổ hồn lực nhỏ yếu âm thầm lấy ra thứ gì đó mờ ảo đầy quỷ dị, sau khi thu về, Vân Uyên giơ tay lên cao, tinh thần hải dị động, năm đạo hồn hoàn hiện ra, đóa hoa mạn đà màu đỏ tươi dần nở từ nhụy hoa, một đốm sáng vô hình bay ra, dung nhập cùng cổ khí mờ ảo trên tay hắn, Chóc sau, một đốm lửa theo đó bùng lên, ngọn lửa hữu hình, vô chất, tồn tại nhưng tựa không có thực chất.
Một chưởng hỏa diệm đánh ra, ngọn lửa hữu hình quỷ dị như thiểm điện mà bay đến thân hình Tinh Thủy đang ngã khụy xuống đất, ngọn lửa bao bọc quanh thân nàng, tùy thời bập bùng tên tùng hồi cảm giác nóng bức, nhưng rồi lại hóa thành hư không.
Đại não Tinh Thủy dần lộ ra những vết nứt, thoáng sau, tâm nàng dị động, tim nàng quặn lên từng cơn đau nhói, sau đó nằm lăn ra giữa nền đất.
Bên ngoài, Vân Uyên vội chấn an vị Phi lão.
– Người đừng lo, cái này là một loại hỏa diệm mới, nó được tạo ra từ việt chuyển hóa sự bi thương tích tụ trong bỉ ngạn võ hồn thành hỏa diệm, ban nãy ta xin một ít ký ức của người để dung hợp cùng thôi, công dụng cũng không nhiều, chỉ là khơi dậy sự đau khổ cùng vết thương lòng sâu nhất của người dính phải thôi, nếu người bị thiêu trụ qua thì tốn công vô ít, còn nếu người bị thiêu chịu không nổi,... Thức hải vỡ nát, Linh hồn hóa tro tàn hòa vào hư vô.
Nghe đến đây không ít nội viện đệ tử đều quái dị nhìn hắn, có kẻ nhịn không được.
– Hạ thủ đủ nhẫn tâm, hút khô sát chết, hái đầu địch nhân, Thiêu chết linh hồn kẻ địch,... tiểu nhóc con còn gì nữa không?
Cười khổ, Vân Uyên hướng vị vừa nói kia cười một cái rồi nói.
– Ta chẳng muốn đâu, nhưng vì bản thân có thể thấy được bình mình của ngày mai, ta không còn cách khác, à ta muốn hỏi Phi lão, muốn nhìn qua trước kia của nàng.
Nhìn hắn, vị bà lão vô lực gật gật phất tay.
Thấy vậy, hắn cũng không khác khí, dùng một tia tinh thần lực của đại la, hóa ra một màn hình nhỏ mờ…
Bầu trời trong xanh, chói chang ánh nắng nóng bức, nhuộm lên một màu vàng cho chiếc thập tự màu đỏ.
Từng hàng xe tấp nập, vào rồi ra, đôi lút, là những tiếng còi inh ỏi của những chiếc xe cấp cứu.
Tại trong một căn phòng nọ, với đủ đầy các thiết bị máy móc, trung tâm phòng, một cái giường lớn với trên là một phụ nữ, với cái bụng chi chít vết may vá, vay quanh, là những vị bác sĩ đang thở phảo, một người trong số đại diện, đi ra, thông báo cho bà lão đang sốt ruột bên ngoài.
Bà trên thân mặt một cái áo bà ba bạc màu, với chi chít vết may vá, bà lão vội đứng dậy, đi đến trước bác sĩ rồi hỏi.
– Con gái tôi, cháu tôi, bọn nó thế nào rồi bác sĩ?
Vị bác sĩ cười lên một cái, trên khuôn mặt phúc hậu của ông mờ hồ lại ẩn hiện tia ý vui mừng.
– Chúc mừng bà, mẹ tròn con vuông, cháu gái bà kháu khỉnh lắm.
Hình ảnh thay đổi, hiện lên trên lăng kính hồn lực, là tầm nhìn của một tiểu hài nhỏ bé, nàng nhỏ nhắn, với với đôi bàn tay, biểu thị muốn mẹ, nhưng đáp lại đứa trẻ ấy, là sự chán ghét.
Mẹ nàng không nhìn lấy nàng một cái, cô gái ấy, tay cầm bát cháo hất sang một bên, gào.
– Thứ chó gì lạc nhách nhão nhẹt.
Thấy hành động kia của mẹ, tiểu hài mếu máo khóc lên.
Thanh âm the thé của đứa trẻ phát ra, người phụ nữ nhìn con mình quát.
– Khóc khóc, nín đi.
Bà lão lủi thủi đi qua, ẵm đứa cháu nhỏ, vỗ về.
Hình ảnh mờ ảo lập lòe, từng hồi ký ức như một bộ phim chạy qua.
Đứa trẻ đáng thương từ nhỏ đến lớn, chẳng được cảm nhận qua hơi ấm của tình mẫu tử, từ khi xuất viện, người phụ nữ đã rời đi không một lời, chỉ để lại một lá thư với le que vài chữ nghệt ngoạt rằng.
“Tui đi chơi, nào hết tiền về.”
Và thế, đứa bé lớn lên với bà ngoại, một bà lão già nua, ngày ngày chạy xe giữa lòng thành phố, bán bánh mì.
Cuộc sống bà cháu khốn khí, thi thoảng, khi bà lão kiếm không đủ tiền cho người phụ nữ, tiểu hài nữ liền là một cái bao cát cho người mẹ trúc cơn giận, từng hồi như thế, từng lời lẽ khó nghe nặng nề nhồi nhét vào tai nàng.
– Thứ nghiệt chủng, lẻ ra mày không nên được sinh ra, mày là một cục nợ, mày là thứ thạp chủng dị loại, cha mày là ai? Nói rốt cuộc cha mày là ai?
Từng hồi gậy gỗ đánh xuống, như thể khắc sâu vào trái tim nhỏ bé.
Tuy vậy, nàng vẫn có thể gắng gượng, tiếp tục sống, nguyên do là vì bà của nàng, một bà lão ngoài sáu mươi với làn da nhăn nheo, mái tóc bà le lói vài tia bạc trắng, tuy là vậy, nhưng bà lại vô cùng yêu thương nàng, dù cho có khổ sở đến đâu, bà vẫn luôn dành điều tốt nhất cho đứa cháu gái tội nghiệp của mình, trước mắt nàng khi ấy bà vẫn luôn là một tia nắng le lói trong âm u nơi tận cùng tim nàng.
Nhung hết thảy vỡ nát.
Hình ảnh lần nữa chuyển đổi.
Trong một góc tối âm u chật hẹp, le lói tia sáng ở một khe cửa nhỏ, tiểu hài hiện đã lớn, nàng hiện đã là thiếu nữ tuổi đôi mươi, hôm nay là một nàng đặc biệt của bà nàng, người bà đã tần tảo nuôi nấng từ khi nàng còn bé, nàng bấy lâu hiểu rõ, bà nàng đã cực khổ là bao mới có thể nuôi nàng khôn lớn, hôm nay là ngày nàng được lãnh tiền xuất học bổng của trường, cũng là sinh thần của người bà vĩ đại trong lòng nàng, một cái bánh ngọt, tuy không lớn nhưng lại là nỗ lực biết bao lâu của nàng, con vịt quay nồng nàn mùi thơm, tất thảy những cái này, đều là món bà nàng thích ăn, nhưng chẳng dám mua.
Cất bánh cùng vịt vào lòng bàn, nàng một thân áo dài hớn hở trốn vào góc khuất của cánh của nhỏ trong phòng bà của nàng, dự định cho bà một bất ngờ.
Nhưng tất thảy vỡ nát, cái giây phút người bà mỏi mệt đi vào tới trong nhà thì đột ngột ngã xuống, thấy vậy, thiếu nữ vội bật cửa chạy ra, đỡ lấy thân sát người bà đã hấp hối dưới nền đất, Vài tiếng sau trong bệnh viện, lại cảnh tượng đó, người bác sĩ áo trắng đi ra, nhưng tiết là, câu nói lại khác.
– Xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức, cháu nên nén bi thương.
Tin như tiếng sét đánh xuống bên tai nàng.
Nữ tiếng sau, cô gái lửng thửng về đến căn nhà nhỏ, nơi gắn với bao kỷ niệm, nàng thưởng thở ra sau căn bếp nhỏ, bất ngờ đập vào mắt nàng, cái bánh cùng con vịt quay nàng mua cho bà mình, đang bị người mẹ ăn chơi của nàng ăn rất ngon lành.
Bà ta để ý thấy nàng, vô tư nói.
– May về rồi à? Nay có gì mà mua vịt quay với bánh kem thế? Bà già đâu? Tao hết tiền rồi, kêu bà ta đưa thêm tiền cho tao.
Nàng chạy đến dẫy người phụ nữ ra tay che đi cái bánh cùng con vịt trên bàn, bật khóc gào lên.
– Cái này không phải cho bà, tôi mua cho bà của tôi, bà không có quyền ăn nó.
Người phụ nữ đứng dậy tát cho nàng một cái, sau đó đi đến cầm lên cái đùi vịt rồi ung dung nói.
– Bà già đó hả, bả ăn có hết đâu, còn có, già rồi sắp chết, ăn nhiều làm gì? Mà bả đâu rồi?
Thiếu nữ đứng dậy, nàng đưa ánh mắt căm hờn về phía người phụ nữ rồi nói.
– Bà ấy chết rồi!
Đăng bởi | HuynhVanThu |
Thời gian |