Chương 52: Thủy Phượng Vẫn lạc.
Lời nói trong miệng thiếu nữ thốt ra, khiến người phụ nữ kia đang ăn liền khựng lại.
Thấy hành động này, thiếu nữ cứ ngỡ người phụ nữ trước mắt đã hối hận và tiếc thương cho mẹ mình nhưng,... Bà ta đáp lại.
– Vậy tiền của tao thì làm sao? Mày biết bả cất tiền ở đâu không? Lấy ra cho tao.
Sửng người, nàng nhìn người phụ nữ trước mắt với ánh mắt như không phải nhìn người, mà là nhìn một con thú, một con súc vật, nhưng tất thảy tam quang nàng theo liền vỡ.
– Bà già cho chết, hưởng tiền một mình, tới chết cũng không muốn đưa tao, mấy tỷ bạc phải ít đâu.
Nghe vậy nàng giật mình nhìn người phụ nữ truy hỏi.
– Mấy tỷ? Nhà này lấy đâu ra mấy tỷ.
Nhìn nàng, người phụ nữ bật cười rồi nói.
– À ta quên, đứa con gái đáng thương không biết gì, thằng cha mày á, mỗi tháng liền là chu cấp cho cái nhà này hai ba chục triệu gì đó, tính qua lại, tới nay tích đủ mấy tỷ rồi ấy chớ, mà cũng thông cảm cho mày, bà già kia diễn cũng đạt, bả thì cờ bạc đánh đề, vậy mà về gặp mày cái giả nghèo giả khổ ngay. Mà mày biết chưa ta? Cái vụ bả chụp ảnh mày khỏa thân rồi đem bán lên mấy nhóm rau xanh ấy.
Trợn tròn đôi mắt, thiếu nữ không tin vào tai mình, những gì nàng nghe lúc ấy như đánh nát đi phần sáng le lói trong nàng.
Người mà nàng ngỡ thương yêu nàng, hóa ra lại chỉ coi nàng là cái máy bào tiền.
Tâm nàng nát tang, niềm tin với người thân của nàng theo đó hóa thành hư không.
Nhìn cảnh tượng này, hết thảy người của học viện cùng Phi lão đều nhói lại, họ tựa hồ hiểu ra vài chuyện gì đó.
Một bên khác Vân Uyên vẫn một nét mặt không đổi hắn nhìn vào màn ảnh sau đó đi đến bên cạnh một vị nam học viên tóc đen, lấy ra chiếc điện thoại của Tinh Thủy, giơ lên trước vị học trưởng rồi nói.
– Anh đúng tên Nguyên Ân Phí Thiên?
Nam học viên bất ngờ rồi nhìn vào chiếc điện thoại, thấy tên mình đang hiện ra ở góc trái màn hình, bất giác anh hỏi.
– Sao tên ta lại ở trong đây?
Cười một cái, như hiểu ra hắn làm ra thao tác chuyển qua một màn hình tin nhắn khác rồi nói.
– Cái huynh đang nhìn, là giao diện trao đổi thông tin của thế giới chúng tôi, với tên của người nhắn đến nằm ở góc trái màn hình, và huynh nhận ra gì không? Nàng đây lập ra hai tài khoản, để tự nói chuyện với chính bản thân, nhưng lạ là 1 trong hai cái acc đó là tên anh. Nói thẳng ra nàng thích huynh, nhưng không dám nói, nàng tự trách bản thân là nội gián, không thể ở bên huynh, nếu đoán không sai, huynh có bạn gái rồi nhỉ?
Vị học trưởng kia sửng người rồi nói.
– Ta làm gì có bạn gái chứ, ta,...
Đến đấy nam sinh thoáng đình trệ, hắn chợt nhớ ra gì đó, sắc mặt tái nhợt lẩm bẳm.
– Nàng không lẻ hiểu lầm ta cùng muội muội.
Cười xòa, Vân Uyên phủi phủi tay rồi nói.
– Mà thôi, bỏ đi, trước sau cũng không còn cơ hội đâu.
Câu nói thâm ý ám chỉ việc Tinh Thủy không thể sống sót chống chịu qua hỏa diệm theo đó được Vân Uyên thản nhiên nói ra.
Một số người ngoài cuộc tỉnh táo có thể hiểu, liền là nhìn Vân Uyên rồi thầm than.
Quay lại màn hình tinh thần.
Hình ảnh hiện lên một khung cảnh đầy hoa lệ, một căn phòng lớn trang trí đầy sang trọng hiện ra, bên dưới, lũ lược các tóp người chia ra ngồi phân bố ở những cái bàn tròn chứa đầy thức ăn cùng các loại rượu thượng hạng. Hầu hết ngồi ở những chiếc bàn ấy, nam thì ai cũng là một bộ vest thanh lịch, nữ thì là những chiếc váy xõa dài quý phái.
Từ nơi cao nhất ấy, chờ đợi một nam thanh niên tóc đen, với đôi đồng tử màu xám tro, độ tuổi thiếu niên rơi vào từ mười tám đến hai mươi.
Lịch thiệp đưa tay ra, đón lấy thiếu nữ váy trắng đang bước ra, một mái tóc nâu xõa về sau tựa thác tuôn, đôi mắt nàng ngấn lệ đầy thê lương, cái dung nhan kiều diễm cùng dòng lệ của nàng được che đi bởi một cái khăn trắng.
Nàng tuy ủy khuất đến đâu cũng chẳng thể làm gì.
Sau khi bà nàng mất, mẹ nàng tiết lộ ra cho nàng những việt mà bà ngoại nàng, bấy lâu đã âm thầm che giấu, chụp ảnh nóng của nàng bán đi, giấu nàng dùng tiền trợ cấp của nàng để đánh bạc, thậm chí thua còn bán luôn cả nàng, hiện nàng đang bị thế chấp ở hơn mười mấy nơi, với tổng số tiền đã gần đến mười tám tỷ.
Sau khi biết hết chân tướng, tam quang nàng đã vỡ nát, hóa ra bấy lâu, nàng vẫn luôn là một thứ bị lừa gạc, là công cụ cho người khá., Vậy bấy lâu nay vì gì cho nàng hy vọng có được hạnh phúc? Vì gì lại đóng vai người tốt với nàng?
Tim nàng quặn lên từng cơn, cuối cùng sụp đổ.
Những ngày sau, nàng như một cô hồn vất vưởng, tuy vẫn sinh hoạt bình thường, nhưng tựa trong đáy mắt kia, nàng tựa nhìn tất thảy với đôi mắt cảnh giác, kể cả chú mèo nàng hay vuốt ve, trong mắt nàng, hiện nó chẳng khác gì một đầu quái vật lâm le ý sấu hướng nàng.
Một thời gian sau, một đoàn xe đã đến, họ đón nàng đến một nơi xa hoa, nơi mà nàng hiểu. Cho dù dùng cả đời cũng chẳng thể có được. Bước vào bên trong, trước mặt những người thân chưa từng gặp qua, nàng lại là có một cổ cảm giác rất lạ.
Đây không phải ấm áp như tia nắng mùa xuân, mà lại là sự lạnh lẽo đến tê dại của cực bắc giá đông.
Và như thế, Tinh Thủy được gia tộc mình nhận về, nhưng với danh phận là công cụ thương mại, liên kết nàng với Huỳnh gia, một trong những thế gia lớn nhất bấy giờ.
Sau lễ đính hôn, nàng chính thức đã thành một công cụ vô tri phục vụ người khác.
Về sau, nàng được đem đến đấu la thế giới, ở đây, nàng bộc lộ tài năng được phái đi làm nội gián trong học viện Sử Lai Khắc.
Một màn tường tận được Phi lão nhìn qua, mắt nàng kiềm không được ứa lên hàng lệ, từng cái sự việt ập đến với Tinh Thủy khiến nàng nhịn không được bật khóc sót ra
Hình ảnh quen thuộc với vị phi lão hiện ra.
Bấy lâu nàng vẫn không quên được, cái nơi mà lần đầu nàng nhìn qua vị học trò duy nhất này sau nối thành lương duyên sư đồ.
Một tàn tích thanh phố đổ nát trong biển lửa, tiếng thang khóc thấu trời buổi đêm.
Một tiểu hài nhỏ tuổi lửng thưởng bước đi, trên thân là tạm bợ một mảnh vải rách.
Đối diện nàng, là một vị nữ hồn sư với dáng vẻ bên ngoài trẻ trung, thân khoác một cái áo bào trắng che đi toàn thân.
Nữ hồn như cuối đầu nhìn tiểu hài nữ, lác sau, nàng đưa bàn tay trắng đến trước mặt tiểu hài nữ, sau thoáng nàng cất lời.
– Con có muốn làm đệ tử ta không?
Tiểu hài nữ đôi mắt ngấn lệ bổ nhào vào trong lòng vị nữ hồn sư.
Lúc sau, thân ảnh thay đổi, tại khu phố đông đúc tấp nập, dòng người qua lại đông đúc nhộn nhịp, trong hàng người ấy, vị nữ hồn sư kéo theo một tiểu nữ hài mà bước đi, đến trước một quầy bán thức ăn nghi ngút làng khói cùng hương thơm thì hai người dừng lại, kéo theo tiểu hài vào ngồi trên một cái bàn ở góc phố nhỏ, nữ hồn sư hướng chủ quán gọi.
– Lý lão, cho ta hai bát mì nóng, à tất nhiên thêm cả một đĩa thịt thập cẩm nướng, ba phần mướng riềng sả, ba phần nướng ngũ vị, ba phần nướng mật ong, một phần sa tế thôi, như mọi khi cùng hai bát canh xương nóng nha.
Lúc sau, hai bát mì trần nóng hổi được đem lên, cùng đó là hai bát canh ấm nóng có nuocws dùng trong vắt, bên trong mỗi bát lại đếm không xuể lượng thịt thà hải sản, ăn cùng mì, là một đĩa gồm ba mươi xiên thịt heo nướng, với đủ loại cách chế biến khác nhau.
Nở một nụ cười, vị nữ hồn sư đẫy một bát mì cùng tô canh nóng đến trước mặt tiểu hài nữ, nàng nổ lên nụ cười hiền từ.
Tiểu hài chần chừ lú lâu, nhưng sau lại e dè cầm lên bát, một đũa gấp lên, có lẻ do cơn đói, như thiểm điện bát mì cùng quả trứng trần nháy mắt đã nằm trọn trong bụng tiểu hài.
Vị nữ hồn sư thấy vậy liền cười rất mãn nguyện.
Sau khi hai người đã no say, nữ hồn sư dẫn tiểu hài đi mua sắm quần áo.
Hình ảnh tới đây thoáng lập lòe, sau đó, không hiểu vì cái gì, toàn thấy ký ức Tinh Thủy nàng vỡ vụn, cơ thể nàng phụ phục xuống nền đất lạnh buốt, đại não nàng tê dại đến cùng cực, đây hết thảy đều là do tác dụng của tâm hỏa dẫn động, lần nữa trải qua cảm giác quặn đau, như thể thêm lần nữa cắt vào tâm nàng một vết dao sắc lẹm.
Tâm trí nàng đến đây đã sắp vỡ thành mảnh vụn, nàng bây giờ rất loạn, trước mắt nàng thời khắc này, hiện lên hết thảy quá khứ, đau thương từng hồi lại chân thực khiến nàng chết đi hết thảy ý niệm vùng vẫy, lúc này thứ nàng muốn nhất là được chết, muốn buông bỏ hết thảy, dẫu sao, chẳng ai trên nhân gian này quan tâm hay thật sự yêu quý nàng, ít nhất là nàng nghĩ vậy.
Cha nàng, gia tộc nàng xem nàng như công cụ chính trị phục vụ lợi ích, mẹ nàng coi nàng như thứ của nợ, bà nàng xem nàng như mát rút tiền, vị lão sư kia trong mắt nàng đơn giản chỉ nhìn thấy cái thiên phú hơn người của nàng nên mới thu nhận, người nàng yêu lại đã chấp nhận ở bên người con gái khác, nàng còn gì phải vẫy vùng, còn gì phải níu kéo đi tia sinh cơ vốn từ lâu nàng nên buông tay.
Có điều, Vân Uyên là loại người nào? Phàm là kẻ hắn giết, sao lại thanh thản? Hình ảnh thức hải vở vụn tựa mảnh gương vỡ lại lành.
Một màn hình ảnh hiện lên, một căn phòng nhỏ hiện ra, ở trong chiếu đến, là hình ảnh Tinh Thủy đang ngủ gục trên chiếc bàn gỗ dài, vẽ vô cùng mệt mỏi, lúc sau, một vị lão nhân chậm rãi mở cửa, bà nhẹ nhàng đi vào, bà nhìn thiếu nữ rồi cười rất đôn hậu, lúc sau, bà đi đến đấm lên thân vị thiếu nữ kia một cái chăn rồi mới lặng lẽ rời đi.
Cứ thế, liên tiếp các hình ảnh vị Phi lão ân cần chăm sóc, lo lắng cho nàng hiện ra, khóe mắt nàng không biết từ bao giờ đã ngân lên dòng lệ ấm, sự ấm áp sưởi ấm con tim cô quạnh của nàng, nàng thật không thể ngờ, cái người bấy lâu cứ ngỡ chỉ xem nàng như công cụ khoe khoan, lại cứ như vậy quan tâm nàng, nàng đây là rất bàng hoàng, lòng nàng liên hồi nhũng cảm giác khó diễn tả thành lời, nhưng hết thảy chung quy, lại là một tiếng chuông đánh thức nàng từ cơn mê, là chiết đèn lòng le lói ánh sáng dẫn dắt nàng ra khỏi màn sương hoài nghi.
Nàng hối hận biết nhường nào, nhìn lại hết thảy nàng lại khó thể nói gì.
Thân thể nàng dần theo ngọn lửa vô hình mà dẫn tan, tới khi những tia ý niệm cuối, nàng thức tỉnh, cũng là lúc toàn thân nàng tan biến, tro cốt nàng theo đóa hòa vào hư không, đến cuối, chỉ để lại một câu.
– Lão sư, ta xin lỗi!
Tiếng gào khóc dăng dẳng trong mảnh han đọng, Phi lão trước cái chết của vị đệ tử duy nhất mà thét gào, nước mắt nàng rơi, thời điểm câu nói xin lỗi của Tinh Thủy vừa dứt, cũng là lúc màn hình nhỏ trên tay nàng vỡ nát.
Tuy biết nàng bấy lâu chỉ xem mình như công cụ, nhưng vị Phi lão sau khi hiểu rõ lại không có phần nào oán hận nàng, chỉ biết khóc than cho số phận một kiếp người bị quá khứ khóa chặt con tim.
Xung quanh, một cố vị học trưởng đến nay đã hiểu vì đâu mà Vân Uyên xin đi tia ký ức của Phi lão sư, đây thật cũng là một cái người nhân từ hay là kẻ thích chứng kiến người khác đau khổ thì các vị học trưởng nội viện cũng không thể nào đánh giá.
Vân Uyên lấy đi ký ức của Phi lão để cho Tinh Thủy hiểu ra minh bạch trước lúc chết có là một cái nhân từ, nhưng cũng là một cái hành động nhẫn tâm, nó nhẫn tâm vì khiến nàng vào phút cuối lại chìm đắm trong hối hận, tới đây Vân Uyên hắn lại thành một cái thích gặm nhấm đau đớn người khác.
Một số người nhìn Vân Uyên với ánh mắt không bình thường, nhưng lại lúc đấy không nói ra cái gì.
Nhiều lúc tàn nhẫn cũng là một dạng tội.
Đăng bởi | HuynhVanThu |
Thời gian |