Chương 62: Mộng tình, giấc mộng phơi bày.
Án mây vân bông bền mờ ảo dẫn ta đến trước một tòa cung điện lớn đầy nguy nga.
Bên trong, một cổ khí tức mờ mờ hiu hắt phảng phất.
Tiên linh chi khí nồng đậm, ồ ạt tựa như thủy triều trào dân.
Nếu tại nơi đây hít thở một hơi, mơ hồ có thể tăng cường tu vi lên một tầm cao mà phải mất vài năm mới có thể đạt đến.
Tại bên trong lâu đài, từng dãy hành lang dài vô cùng miên man vô tận không thấy điểm dừng hiện ra.
Trước một cánh cổng lớn đính kèm theo hoa văn đầy tinh xảo dần hé mở, từ bên ngoài bước vào trong, trung niên với dáng vẻ đầy thanh lịch bước vào, bên cạnh hắn cùng song hành là một nữ tử tóc bạc xõa dài về sao.
Hai người bước vào trong trước sự chứng kiến của bảy người ngồi trong.
Thấy hai người họ bước vào, hài tử ngồi gần ghế thủ toạn liền nhảy xuống khỏi chiếc ghế cao, một mạch chạy đến ôm chầm lấy nữ tử tóc bạc, gọi lên một tiếng.
– Bà bà.
Khẽ cười đầy hiền tử, nữ tử nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc xanh lam của tiểu hài. Lác sau thanh âm thanh thúy của nàng vang lên.
– Tiểu Hiên Đống ngoan, con lại lớn hơn rồi, ở bên kia dạo này có nghe lời mẫu thân con không đấy?
Cười cười, hắn nở nụ cười ngây ngô nói.
– Dạ nghe lời nha. Con ngoan lắm, mà còn có cái này nữa nè.
Vừa nói Đường Hiên Đống vừa tìm nhấn tìm kiếm gì đó trên chiếc đồng hồ đeo trên tay hắn, cuối cùng, dưới chú mụ của cả đại gia đình, hán chiếu lên hình ảnh một thiếu nữ toàn thân bụi bặm, đầy khốn đốn, cùng đó, là cái mặt đầy đắc chí của hắn.
– Bà xem đi, con thắng được tỷ tỷ rồi kia.
Đột nhiên từ sau hắn một cổ khí lạnh ập đến, cứng mặt nhìn lại, hắn lập tức ăn liền một cọc lên cái đầu to kia.
– Tiểu tử đệ còn nói, chiến tích hay lắm đấy.
Đầy ủy khuất hắn quay qua, nhìn nàng rồi nói.
– Còn hơn ai đó nghe tin Vân Uyên đi thì mất tập trung rồi để thua.
Tức giận, thiếu nữ cóc lên đầu hắn thêm một cái rồi nói.
– Ai để ý đến tên mõ hỗn kia, ngươi nói cho rõ, lấp lửng kiểu đó ai khác hiểu lắm phải làm sao.
Ôm đầu trốn sau chân của bà bà hắn cố nói.
– Ùm ta nói thật không lấp lửng, tỷ lo Uyên đi rồi không ai chế xuân dược cho tỷ, để tỷ đi dụ dỗ người trong mộng. Sao nãy giờ không ra đây? Có phải đang cùng người trong mộng nói chuyện tình tứ trong đấu la giới phải không?
Lời nói vừa dứt, ba đạo ánh mắt sắt lạnh liền qua, đều tất thảy hướng nhìn Đường Hiên Đống, hắn hết hồn nhìn quanh gải đầu ấp úng.
– Mọi người. Ta nói gì sai ạ?
Lập tức đầu hắn được chính tay tỷ tỷ mình tặng thêm một cục u nữa, từ sau lưng hắn, hai tân ảnh to lớn bao giờ đã nở nụ cười đầy sắc lạnh nhưng lại thân thiện không hề giả.
Đồng laotj hai thanh âm cất lên.
– Tiểu Đống, con nói ai là người trong mộng của tiểu Thu thế, kể cho gia gia nghe với được không?
– Đống Đống ngon, con nói cho ông cố nghe cụ thể được không?
Một ngụm nước bọt được hắn nén nuốc xuống, sau đó,... À mà làm gì có sao đó nhỉ?
Quay về tinh đấu sâm lâm trong Đấu La giới.
Một thân ảnh toàn thân khoác lên một bộ áo choàng đen huyền đang chậm rãi bước từng bước, luồn lác trong những góc cua hẻm nhỏ. băng qua từng hồi dãy núi, cơn gió nơi thanh phong nhẹ lướt qua, khiến cái mũ trùm đầu phất phới lộ ra một góc nhỏ khuôn mặt cùng một nhúm tóc bạc.
Hắn có đủ khả năng một lúc đến trước nơi hắn cần đến, nhưng hắn lại không làm vậy, bởi mục tiêu tiên quyết của hắn là bắt sống, nếu lở chần áp không kịp hắn bị mục tiêu cắn trả hay chạy mất thậm chí tệ hơn là bạo thể thì hắn lại công tôi tay trắng, đã vậy còn phải bồi thường cho bên Truyền Linh Tháp một khoảng.
Quanh thân hắn phủ lên một vần vần sáng màu đen huyền phảng phất ám nguyên tố nồng đậm.
Một bước của hắn bước ra, lại tỏa ra một vần sống không giang khiến khí tức nơi hắn tồn lại tựa như không có gì.
Đi một đoạn hắn sẽ dừng lại múc lên một nồi nước rồi dùng hỏa nguyên tố đun nóng lên diệt khuẩn rồi chia ra năm bình nước loại lớn, cùng đó, băng nguyên tố được hắn ngưng kết tạo hình thành những viên đá tròn trĩnh tỏa ra luồng hàng ý nhè nhẹ rồi bỏ vào trong những chiếc bình nước, hắn không quên lấy một ít độc tính trong nguồn nước chia ra trong từng bình.
Vừa đi, độc tính trong toàn thân hắn dần tích tụ rồi hình thành một viên châu màu tím, tùy thời, những luồng khí từ nó thay phần hồn lực xúc tác thành năng lượng, tự động đã thông kinh mạch của hắn, Vân Uyên hắn không chỉ không khó chịu mà còn thống khoái cảm nhận, bày ra bộ mặt thỏa mãn mà cá rằng nếu ai nhìn cũng mê đắm đuối.
Hắn vừa đi vừa cảm thụ khoái cảm của độc tính phát tác khiến hắn nữa tỉnh nữa mê vừa mê, vô tức lộ ra con người thực không chút phòng bị.
Đi bộ một đoạn, chợt các táng lá xung quang phát ra từng hồi thanh âm xào xạc.
Một cổ ánh mắt ngập tràn sát ý lóe lên rồi vụt tắt trên hàng cây dài quanh những dốc núi.
Chợt trong nháy mắt, một thân ảnh nhỏ nhắn nhảy ra.
Đầu bạch hổ với đôi mắt quỷ dị hiện ra. Bất quá đầu hổ này đôi chút nhỏ, lại đang gầm gừ nhìn Vân Uyên vô cùng đáng yêu.
Thấy đầu hổ trắng nhe nanh về phí mình, Vân Uyên cười cười nhẹ nhàng bước đến trước nó. Nhất nay xoa xoa đầu hổ nhỏ.
– Hổ con, ngươi muốn chắn ta hả? Không được nha, cha mẹ ta nói chắn người khác xấu lắm, ngươi đừng cắn ai khác nữa nha.
Một bộ mặt dịu dàng đến lạ bày ra, hắn lúc này không hề giống một tên sát phạt như trước kia, mà tựa hồ lại giống một đứa trẻ nếu không nói là quá nữ tính.
Vuốt xe con hổ xong hắn cọ đầu vào trán nó rồi bật về sau tay dương lên trời, nói.
– Trời đẹp, núi cao, cỏ xanh tốt, thiên nhiên cảnh sắc đẹp quá. Mẹ ơi, cha ơi, tiểu Linh, ca ca, các ngươi ra nhìn đi này, cùng ta ngắm đi, nha. Khà khà khà.
Loạng choạng đứng vững, hắn vẫn tiếp tục bước đi, vừa nhìn ngó xung quanh nói.
– Mọi người đâu rồi, con ở đây nè Linh Linh muội đâu rồi? Cha ơi, mẹ ơi, ba người đâu rồi? Đừng bỏ con mà, con nhớ mọi người nhớ lắm, nhớ vô cùng luôn.
Thoàng hắn vấp phải tản đá tè xuống nền đất, lúc hắn đứng dậy, dưới nền cát lộ ra một mảnh ẩm hơi nước.
Thanh âm hắn trầm đi đôi chút tông giọng hạ dần xuống.
– À! Cha mẹ đều chẳng còn để ta gọi rồi, Huỳnh Dân Khiếu ngươi tỉnh đi, ngươi tỉnh đi.
Một mặt đẫm nước mắt hiện ra, hắn lộ ra khuôn mặt đầy lệ ấm nồng tựa như hương rượu cay. Một kíp người trớ trêu khao khát tình thương, luyết tiếc trong quá khứ hiện ra.
Hắn chung quy thế nào cũng chỉ là hài tử, một hài tử gồng gánh mười mấy năm cuộc đời, một hài tử luôn dùng nước mắt lau mặt, một hài tử thích ở một góc bộc lộ sự yếu đuối đến cực điểm.
Đi một đoạn, độc tính tan hết, hắn mới thanh tỉnh, trở về dáng vẻ thanh tỉnh, tự cười đểu rồi lấy ra bình nước nốc một hơi nữa bình, rồi thở ra một hơi dài đầy mệt mỏi.
Trong cơn mê tỉnh, tim hắn liên hồi nhói lên, chợt, một cổ cảm giác ấm áp từ đâu ập đến, từ sau lưng hắn một thân ảnh tóc đỏ pha lẫn đôi chút bạc trắng âm chầm lấy hắn, nàng dần sưởi ấm cho trái tim nói đau đầy vết thương lòng, hắn mơ hồ giả thật nắm lấy đôi bàn tay thon dài kia, nhưng khiến hắn thất vọng, thân ảnh ấy không tồn tại, thứ hắn nắm là hư không vô vật chất.
Đứng dậy, tự tán cho mình một cái, hắn lấy lại bỉnh rồi lại bước đi.
Trong thức hải, toàn thảy hồn linh cùng vị thần cách ẩn giấu bên trong luôn quan sát hắn khẽ thở dài.
Họ không nói lời gì, chỉ lặng lẽ nhìn hắn với ánh mắt đầy xót thương.
Họ nói gì chứ, nói gì được, trái tim úa tàn đến héo khô, bản thân họ không bình phẩm được gì nhưng cũng không làm được gì ngoài tiếc thương với tiểu tử mệnh khổ.
Riêng Diệp Hy bấy giờ bất giác nhịn không được nói.
– Từng ấy thời gian, ta hiểu vì gì mà hắn lại có một cái võ hồn bỉ ngạn huyết lệ rồi.
Đồng loạt những ngươi còn lại nhìn nàng.
Trừ vị thần cách kia ra, cả ba người còn lại ai ai cũng đều cảm nhận được tâm tình của tiểu nhóc con đó.
Từng cơn nhói lòng, từng hồi quặng đau, họ đều rõ, lúc hắn chia tay tiểu cô nương Lạc Thiên kia tuy ngoài mặt là bình thản, nhưng lòng hắn quặn thắt vô cùng, hắn là một kẻ giỏi che dấu cảm xúc, giỏi đến mức giấu luôn cả bản thân.
Hắn là kẻ lừa gạt, gạt người, lừa thiên hạ, lừa gạc luôn cả chính bản thân.
Tự hắn che mắt hắn, hắn tự lừa lòng mình, một kẻ sống như chết, chết lại như sống, đó đáng thương đến mực nào.
Hắn muốn có bạn, muốn được cười đùa, muốn được như những kẻ khác cùng chang lứa, nhưng cuộc đời khắc nghiệt, lòng người hiểm ác đã khiến một tiểu thiếu niên hồn nhiên tha hóa.
Đêm đến phủ lên bầu trời một màn đêm tĩnh lặng, đêm nay không sao không trăng, quanh Vân Uyên bấy giờ tứ bề núi dốc cheo leo cùng dòng thác trong vắt xuôi dòng đến hạ nguồn.
Nhất lên bình nước, hắn một hơi tua sạch xong lăng ra nền đất, đôi mắt hắn hiếp dần, cơn mệt mỏi đưa đến cảm giác mê man kéo hắn vào giấc mộng.
Quay về tìm thức, lại là vòng sáng màu huyết tươi cùng năm vầng kim văn.
Hắn trầm ngâm hồi lâu, chợt, một cổ chi lực quái dị đưa hắn vào trong lăng kính, bàn hoàn nhìn quanh, sau thoáng ổn định tinh thần, hắn đổi bất ngờ cùng ngạc nhiên vì thứ hắn thấy được.
Nơi lăng kính kia đưa hắn đến, không phải nơi xa lạ, mà chính là nơi mà hắn kinh tởm nhất, trang viên của nhà họ Huỳnh.
Bất giác tay hắn nắm chặt từ lúc nào, đôi môi hồng nhuận tự nhiên theo cái răng nanh sắt nhọn cắn chặt dần chảy ra một tia máu, không cần nghĩ hắn nhìn nơi này thống hận bực nào.
Chợt tiếng động vang lên thu hút sự chú ý của hắn, nhìn bản thân đang trong trạng thái mờ ảo, hắn hiểu hiện tại hắn không phải thực thể, chỉ được tính là một thính giả đến để xem trò mèo mà đám người quyền quý bày ra, đến nơi phát ra thanh âm, hắn trợn tròn đôi đồng tử.
Bởi thứ hắn thấy trước mắt chính là một bóng dáng thân thuộc, một thiếu nữ tóc bạc dài về sau, đôi mắt nàng lộ lên ánh tử quang đầy quỷ mị lạ kỳ, khuôn mặt nàng tùy in hằn lại vô số vết xước cùng bụi bặm, nhưng lại không thể đủ để che lấy nét đẹp sao động trời mây.
Cạnh nàng còn một bóng dáng nam tử anh tuấn lịch lãm với mái tóc đen cùng đôi đồng tử màu xám trắng đặc trưng cho Huỳnh gia dòng chính, nam tử dùng thân che chở cho vị thiếu nữ đang sợ hải đến tột độ kia.
Vay quanh họ là một đám người to lớn, lẫn ra đối diện trước mặt hai người kia, lại là những khuôn mặt Vân Uyên không thể quên được.
Một trung nhiên đứng tuổi xế dần xế tà, đứng cạnh là những thanh niên khác có dáng vẻ như thể đúc tượng với người nam tử bị vây quanh kia.
Đăng bởi | HuynhVanThu |
Thời gian |