Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 63: Quần thể ăn dưa.

Tiểu thuyết gốc · 2265 chữ

Những người kia không ai xa hay lạ, họ tất thảy đều là người Vân Uyên biết.

Hai người bị vay quanh là cha mẹ hắn,

Người vay quanh họ đều là những kẻ đã góp phần khiến họ chết cháy.

Người ông hắn không hề muốn nhận, hai người chủ khiến cả xúc hán không thể kiềm khi nhìn thấy.

Chợt hắn nhìn thật kỹ thì thấy, trên cô mẹ hắn đang đeo một cái vòng cổ bằng sắt.

Toàn thân bà chi chít vết tích mổ sẽ, hắn là dạng người gì chứ, nhìn là đủ hiểu gì rồi.

Bàn tay hắn siết chặt, hai hàm răng nghiến lên âm van ken két, đáy mắt lọ lên từng vần sát ý hướng đám người Huỳnh gia nhưng thể muốn ập đến.

Nhưng thoáng sau, hắn hít một hơi sâu bình tâm, mở lên đôi mắt hai màu lẳng lặng ngồi nhìn.

– Nghịch tử mày.

Trung niên tức giận đưa ngón tay chỉ thẳng vào mặt cha hắn, giọng tức giận quát.

– Tao là cha mày, mày lại cải lời tao chỉ vì một đứa ngoại lai, vợ mày bỏ mày là do lỗi của con chuột này phải không?

Gào lên thanh âm, Huỳnh Xuân Anh hướng người cha cùng hai đứa em mình đáp lại.

– Ba thôi đổ lỗi đi, Ly Kỳ cô ấy là bị cuộc hôn nhân sắp đặt này mà phải xa lìa người cô ấy yêu, cô ấy sau khi bị đám người kia bỏ thuốc mới làm ra loại chuyện đó cùng con, trên cơ bản chúng con không hề yêu nhau tất cả là sự ép buộc của ba của cha cô ấy, cô ấy quyết định ly hôn sau khi biết chuyện của con cùng Mẫn Uyên, cô ấy là vì đồng cảm, hiểu cho tình cảnh của con cùng Mẫn Uyên cũng đang giống cô ấy cùng người cô ấy yêu. Còn có cha à, Mẫn Uyên trong mắt cha có thể là chuột bạch thí nghiệm không hơn kém, nhưng với con, nàng là người con yêu nhất, là một nửa còn lại của đời con, nếu nhưng cha không muốn nhìn mặt con nữa thì cứ việc, chỉ cần để con cùng nàng rời đi.

Một bạt tay chọp tới tát vào mặt người thanh niên vì tình mà làm ra hết thảy.

Chỉ tay vào mặt Huỳnh Xuân Anh lão trung niên gào lên đầy nộ khí.

– Thứ nghịch tử! Tao cho mày ăn học, nuôi nấng mày, giờ mày vì một con chuột bạch mà phản tao, không cần biết chúng mày có là gì, sau hôm nay đợi tao bắt con ả này về rồi mày muốn đi đâu thì đi.

Bênh ngoài vẻ mặt hả hê của đám người vây quanh khiên ánh mắt Vân Uyên lạnh dần, Hắn âm trầm không nói lẳng lặng ghi nhớ một màng cảnh này, để về sau, góc lải hắn sẽ tính đủ không sót.

Theo hiệu lệnh của trung niên đứng tuổi, đám người vệ sỉ định xong vào thì chợt Huỳnh Xuân Anh gào lên.

– Cha không thể, trong bụng cô ấy là cháu của cha, là người của Huỳnh gia, cha không thể làm vậy, theo luật gia quy “Người mang trên thân con cháu của Huỳnh gia dù là phạm tội gì cũng phải đợi đứa bé ra đời” Cha định làm trái sao?

Quay người, trung niên đứng tuổi nhìn con mình thật sâu rồi cười khẩy, cay nghiệt lạnh giá thốt lên.

– Vậy chỉ cần nó không mang thai nữa là được chứ gì?

Huỳnh Xuân Anh đứng hình, trợn tròn đôi mắt nhìn cha mình, thâm tâm hắn cho rằng dù có tàn nhẫn đến đâu, lão cha mình cũng sẽ không quá tàn nhẫn với máu mủ. Vậy mà kết quả.

Đường cùng Huỳnh Xuân Anh lấy trong túi ra một cái thẻ nhớ rồi nói.

– Trong đây là tất cả những bằng chứng phạm pháp của từng người trong nhà họ Huỳnh, cả bằng chứng trốn thuế, tất cả ở đây, cái này chỉ là bản copy thôi, cái chính, chỉ cần con không thể cùng Mẫn Uyên rời khỏi đây thì sẽ có người thay phần con phát tán lên mạng, trong khoảng thời gian những thứ này phát tán, toàn bộ đường dây truyền thông sẽ theo đó đình trệ, chỉ chiếu đúng cái này thôi.

Nhìn thẳng vào cha mình, hắn đánh cược lãi sẽ không ngu ngốc đến thế.

Và quả đúng như hắn cược, lão thoáng đình trệ, lác sau, hai người họ bình an ra khỏi cánh cổng, vị nữ tử không còn lời nào nói bổ nhàu ôm chầm chồng mình, hai người họ nhanh chồng rời đi khỏi nơi được xem như gông xiềng này thật xa thật xa.

Hình ảnh đình trệ rồi biến mất,

Vân Uyên giật mình mở bừng đôi mắt, dáo dác nhìn quanh, xong lại thở ra ngụm khí lạnh, cười nhẹ, hắn cầm lấy bình nước rồi uống, vừa uống hắn vừa nhớ lại giấc mơ đêm qua, lòng thầm nghĩ “Từ khi có cái hồn hoàn thứ năm, sau một đoạn thời gian, liền là mơ thấy một giấc mơ xen kẽ giữa một sự kiện trong tương lai hoặc một sự kiện trong quá khứ, vậy quái nào con hàng này lại cho minh món đồ nhìn trộm thiên cơ sao? Không! không thể, làm gì có cái việt tốt vậy, nhưng hiện tại sự việt bày ra là như vậy.”

Thở dài một hơi hắn bất đắc dĩ nói.

– Thật không hiểu nổi.

Bớt chợt bấy giờ từ trong thức hải hắn vọng lên một cổ dư âm.

– Không cần lo, đây được tính là món quà pháp tắc vũ trụ bồi thường cho ngươi thôi.

Đầy khó hiểu mà hỏi lại với Diệp Hy.

– Ý cô là gì? Món quà pháp tắc vũ trụ bồi thường là ý gì? Ta không phải vốn là song sinh võ hồn sao?

Cười một tiếng, nàng lại hướng hắn trả lời.

– Tuy ta hiểu không rõ bao nhiêu, nhưng trong truyền thuyết xưa cổ từng có một bí tịch nói về võ hồn bỉ ngạn. Theo đó, võ hồn này thuộc dạng cực kỳ hiếm xuất hiện, và hầu hết người xuất hiện đều là nữ.

Vân Uyên méo mặt hướng nàng nói.

– Ngươi cười vì cái điều kiện xuất hiện là nữ kia à?

Giọng điệu đầy khiêu khích nàng hướng hắn nói.

– Phải thì sao? Ngươi nói lời này không tự soi lại mình, cái mặt nhân yêu đi dụ dỗ trai tơ kia của ngươi không phải quá hợp rồi à?

Thoáng nàng hạ giọng mặt trầm ngâm nói.

– Nói đùa thế thôi, ngươi không tính cái điều kiện kia. Nói cụ thể thì trên Đấu La Đại Lục trong thời xưa cổ, có tổng 3 loại điều kiện để xuất hiện loại võ hồn này, ứng với mỗi điều kiện, lại có đưa ra những võ hồn khác nhau.

Im lặng, Vân Uyên chăm chú lắng nghe.

– Bắt đầu với loại thứ nhất, được sinh ra từ thiên địa, loại bỉ ngạn hoa này được cấu thành từ chi lực vị diện, người có được võ hồn này có một điều kiện tiên quyết là phải có mức độ hòa hợp cao với nguyên tố trong trời đất, cũng do đó, loại bỉ ngạn võ hồn này thường sẽ chỉ phát triển đến một mức độ nhất định mà vị diện chịu tải. Loại thứ hai là dựa trên huyết mạch để hình thành hoặc là hồn thú trùng tu, thường huyết mạch của hồn sư có loại võ hồn này sẽ được truyền từ cha hoặc mẹ nếu một trong hai có một là hồn thú trung tu, tuy vậy họ có một nhược điểm chết người là chỉ giới hạn ở độ nồng đậm của huyết mạch sẵn có, nếu huyết mạch loãng thì tiềm năng sẽ yếu đi tỉ lệ thuận. Tuy điều kiện có khác nhau, nhưng hai loại trên đều có một tính đa dạng nhất định trong hình thái võ hồn, thế nên chúng thường sẽ không có một tên gọi cụ thể dễ phân loại cùng nhận biết đặc biệt cả hai đều chỉ xuất hiện ở nữ tử hồn sư, trái ngược lại với loại thứ ba nó có một cái tên cụ thể “Huyết Lệ Bỉ Ngạn” nó không giới hạn giới tính người xuất hiện, cũng chẳng giới hạn tiềm năng của người sở hữu, thứ điều kiện để nó lựa chọn chủ nhân chính là cảm xúc của chủ thể. Oán hận càng cao bi thương càng đậm, vết thương lòng càng lớn mới có thể để nó xuất hiện, và tùy theo lượng oán khí cùng bi thống của chủ thể nó xuất hiện, mà định đoạt tiềm năng.

Thở dài đầy não nề Diệp Hy tựa hồ nhớ lại một trang cố sự, lác sau nàng nói.

– Nhắc đến Huyết Lệ Bỉ Ngạn ta lại nhớ về hơn mười bảy vạn năm về trước.

Nhìn Vân Uyên thật sâu nàng nói.

– Nhìn ngươi, ta nhớ về một nhân loại. Hơn mười mấy vạn năm về trước, ta chỉ là một nhành hoa nhỏ với tu vi chưa đầy hai vạn năm, nơi ta mộc là một góc nhỏ trong hang động thuộc trung tâm của lục địa, ta khi ấy chỉ là một cành hoa nhỏ, chỉ cầu sự bình an mà thăng tiến tu vi lên càng cao càng tốt, cuộc sống khi ấy vô vị và nhàm chán đến bức bối, đã qua hơn mười mấy vạn năm nhưng ta đại khái ta vẫn có thể kể lại khoảng thời gian nhàm chán kia. Mãi cho đến một ngày, một nhân loại toàn thân lấm lem máu tanh thờ thẩn bước vào mảnh hang nhỏ tồi tàn ấy, theo lẽ thường nếu những kẻ khác thấy ta, lòng tham sẽ nổi lên mà hái về, nhưng hắn thì khác, hắn coi ta như không tồn tại, một mạch đi vào một góc, cầm bình rượu liên hồi nóc, hết bình này, hắn đổi sang bình khác, lúc đầu, ta nghĩ hắn chỉ là một tên nát rượu, cứ tạm tránh đợi hắn uống xong sẽ tự rời đi. Nhưng ta đã sai. Hắn sau hai ngày liên tục đấm chìm trong mỹ tửu không ngừng thì dừng lại, hướng hang động nhìn ngắm bầu trời, đáy mắt hắn mơ hồ một tia dư vị bi ai, hắn cứ ngồi ngốc trệ như thế mãi đến vài tháng sau, hắn vẫn ngồi đấy nhìn trời sao, khi ta nghĩ hắn đã chết từ lúc nào thì chợt hắn cất lời hướng ta. Hắn hỏi ta rằng hắn có thảm hại lắm không? Rồi sao đó một mạch, ta không mượn nhưng hắn lại tự kể một tràng về quá khứ, nào là bị vứt bỏ, nào là nỗ lực, nào là tình cảm, rồi cả việt hắn bị ép tự tay giết chết người vợ cùng hắn đầu ấp tay gối, nào là hoài nghi rằng đưa con trai hắn cố tình thả đi sẽ hận hắn như nào, sẽ sống ra sao? Có tốt không? Ta khi ấy nghe mà rầu hết cả tai, nhưng mãi về sau ta mới hiểu hắn ắc phải tuyệt vọng lắm mới tìm đến một thứ cỏ cây như ta để bày tỏ nỗi niềm. Sau một đoạn thời gian phát tiết, hắn hướng ta nhìn một cái rồi đưa ra đề nghị được ở lại đây muốn tránh xa thế cục. Nhưng các ngươi biết gì không, ta nào biết nói gì, ta cho hắn ở bao giờ mà lại mặt dày sửa san hang động rồi sinh sống nhưng nhà, ngày ngày hắn tu luyện lại cùng ta chia sẽ sinh mệnh lực, ta hận hắn đến mức nào các ngươi nghe thôi không đủ hình dung đâu.

Vân Uyên cùng hai đầu hồn thứ trong thức hải không biết từ bao giờ liền bày ra một bộ thành thật, ba tên đấy không biết lôi đâu ra ba đôi dép cùng một đĩa dưa lớn, nhất nhất một dạng lót dép cắn dưa đầy hèn mọn.

Nét một hơi thở dài bất lực, Diệp Hy mặc kệ họ nói tiếp.

– Hắn cứ thể bế quang rất lâu, rất lâu, lâu đến nỗi ta không nhớ đã qua bao nhiêu kỳ trăng tròn, và ta cũng không thể đủ tâm thức để đi để ý bên ngoài, ta lo cho mạng ta hơn, các ngươi không biết cái khí tức mà hán tỏ ra khi tu luyện đâu, nó đáng sợ hơn nhiều Vân Uyên hiện tại, mà cái đốn mạc hơn là cái đám khí tức đó toàn là những luồng khí cảm xúc kích thích tâm tình, mà các ngươi biết rồi, tu luyện mà bị quấy nhiễu kiểu đó không sớm thì muộn không cẩn thận cũng tẩu hỏa nhập ma.

Khi nàng nói đến đây, vị thần vương trầm tỉnh từ nãy đến giờ liền một dạng bay qua, lão không biết lấy đâu ra đôi dép đặt xuống rồi ngồi lên, tay nhanh thoăn thoắt cầm lên một miếng dưa nhập hội.

Tựa hồ dạng truyện này mới thu hút nổi lão già đầy cổ hữu này.

Bạn đang đọc Đấu La Đại Lục:Sinh Tử Trọn Vĩnh Hằng (Fan viết) sáng tác bởi HuynhVanThu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HuynhVanThu
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.