Chương 65: Tinh đấu sâm lâm hồi (1)
Tiên cảnh mờ ảo nơi thanh phong hiện lên đầy mê hồn.
Từng hồi gió nhẹ phiêu phất lướt qua, khiến cây lá đung đưa, ánh nắng dịu dàng trên tầng trời le lói qua tùng lớp tán cây, làm lộ ra một làn da trắng mịn màng.
Trong cơn mơ hồ, phần ý thức le lối của thiếu nữ dần thanh tỉnh, nàng nhẹ nhàng mở lên đôi mắt phượng mềm mại, để lộ cặp đồng tử màu đen long lanh ánh nước.
Nhìn Lại toàn thân bộ y phục rách đi vài chỗ nhưng lại chỉnh tề, nàng mơ hồ nhớ lại hình bóng cao lớn trước khi ngất đi. Chợt lúc này, thanh âm trầm ấm từ đằng sau nàng vang lên.
– Cô tỉnh rồi à?
Đầy cảnh giác, nàng đứng người dậy lập tức khai triển vũ hồn, bốn vòng sáng quanh thân nàng bấy giờ hiện ra với phối màu là 2 tím 2 đen, từ hư không, rơi vào nằm trọn trong nàng một cái chùy thủ, nhỏ hình bán nguyệt, một bước lùi về sau.
Nhìn nàng, Vân Uyên trong bộ dạng cải trang nhẹ cười, rồi nói.
– Cô không cần lo, tôi vô tình đi ngang, thấy cô bất tỉnh nên tiện cứu giúp thôi.
Nụ cười đấy ôn hòa trong thoáng khiến nàng tạm buông bỏ cảnh giác, thu liễm võ hồn.
Thấy vậy, Vân Uyên một bước tiếng đến tay đặt lên ngực cười lên đầy thiện chí nói.
– Vậy Ta giới thiệu chút ít, ta tên Lệ Phi Phi, cô có thể gọi ta là Phi Phi, năm nay ta vừa tròn mười hai tuổi.
Lời hắn vừa dứt, cổ cảnh giác sớm hạ xuống của nàng nay dân lên hướng Vân Uyên chất vấn.
– Lệ Phi Phi, sao không phải Phi Vũ? Khai ra, ngươi có mục đích gì?
Đi kèm lời uy hiếp chủy thủ của nàng đã kề cận ngay cổ của Vân Uyên.
Cười nhẹ, Vân Uyên thoáng lùi về sau, một cổ hấp chưởng ập đến mang theo phong nguyên tố nén tụ rồi bật toàn thân nàng ra xa.
Thở ra hơi dài, Vân Uyên nói.
– Ta chỉ cẩn thận thôi, dù gì ai biết cô có đâm ta hay không, dùng tên giả cũng là chuyện thường. Nếu cô đã nghiêm túc vậy thì ta nói thật, Huỳnh Luân mười hai tuổi. Tuổi thật, mười sáu.
Thoáng, chần chừ nàng hướng hắn nói.
– Mai Xuân Thu mười bốn tuổi, tuổi thật mười bảy.
Bọn hắn nói đến tuổi thật này, rỏ là một lời khẳng định bản thân đến từ một thế giới khác.
Tuy nhiên họ khác nhau ở điểm, Vân Uyên dùng tên giả là Huỳnh Luân nên Mai Xuân Thu không nhận ra, nhưng Vân Uyên sau khi nghe tên cùng tuổi đã thoáng giật mình, tròng đầu hắn xuất hiện một bóng dáng thiếu nữ tóc đen với làn da trắng nõn mịn màng, mặt đeo lên một cái mặt nạ chỉ lộ ra phần miệng nhỏ hồng nhuận cùng đôi mắt phượng xanh nhạc, bất đắc dĩ lòng hắn thầm nhủ “ Mai Xuân Thu? Cô nàng ớt hiểm đó à? Đi làm ở quán gập rồi, đến tận đây cũng gặp. Đại tỷ sừng trâu à. Tha cho tôi đi.”
Sở dĩ Vân Uyên có loại ý nghĩ này là bởi cô nàng đối diện là đồng nghiệp cùng hắn làm việc trong quán ăn đêm ở địa cầu. Do quán ở trong khu chợ đen, nơi có nhiều tình huống phức tạp, thế nên những người làm việc đều phải đeo mặt nạ cùng thay một bộ đồng phục của quán, tên thật tại cái nơi kia cũng là một dạng cấm kỵ, tuy vậy nhưng hai người cùng một độ tuổi cũng dễ nói chuyện hơn, tuy có cảnh giác mọi thứ xung quanh, nhưng Vân Uyên vẫn chỉ là một hài tử bình thường có tính hơn thua của tuổi trẻ thế nên hắn cùng nàng hay nổ ra tranh cãi về nguyên liệu cùng cách phục vụ, họ thường hay móc đểu đá xoáy nhau trong từng hành động nhỏ, những khi chỉ có hai người họ còn cải hăng đến mức khai cả tên thật nhau ra trong vô thức, gọi đùa cũng tính là một người bạn hiếm hoi của Vân Uyên ở địa cầu.
Nhìn nhau hồi lâu, hai người cũng bắt đầu đứng dậy bắt tay, tuy vậy cái bắt tay đôi phần hơi siết chặt.
Sau thoáng giao lưu họ không nói gì nữa mà đi bộ đến phân khu Truyền Linh tháp gần nhất trên bản đồ.
Vừa đi Vân Uyên vừa nói.
– Xuân Thu này, cô tham gia Truyền linh tháp cũng lâu rồi, ắt hẳn biết sơ bộ về thế giới này nhỉ, giúp tôi phổ cập thêm một ít kiến thức được không? Thú thật khi tôi gặp cô cũng là lúc tôi đi lạc.
Nhìn hắn Mai Xuân Thu cười rồi nói.
– Ngươi nói ngươi mười sáu tuổi, còn ta mười bảy, theo lý ngươi gọi ta là chị mới phải.
Cười xòa Vân Uyên nữa đùa nữa thật hói.
– Vậy nếu tôi không gọi cô là chị thì cô sẽ không trả lời tôi đúng không? Nên nhớ cô đang bị thương, người có chiến lực duy nhất là tôi, mà theo cô nói phải đến một phân khu truyền linh thì mới có thể ra ngoài, mà từ đây đến phân khu truyền linh khi nãy cô nói, gần nhất là phải mất hai ngày đi đường mới đến, cô xem bản thân có thể thận lợi băng qua cánh rừng kia mà đến được vị trí truyền linh kia không? Đây là thế giới mô phỏng, chết cũng không sao, nhưng cô lại không muốn chết, vậy tôi đoán, một khi tại trong đây nằm xuống phải mất đi một thứ gì đó phải không?
Nghiến răng nhìn Vân Uyên, Mai Xuân Thu không lời nào nói mà quăng qua một câu.
– Con trai tỏ ra điềm đạm, miệng lưỡi đều khó ưa.
Thoáng dừng nàng đi thêm vài bước rồi nói.
– Hỏi gì?
Giọng điệu hậm hực ấy khiến Vân Uyên theo thói quen muốn móc mĩa nhưng sau đó lại thôi.
– Vậy cô cho tôi hỏi, sơ bộ về cái thế giới mô phỏng này.
Theo bước chân chậm rãi của hai người, Mai Xuân Thu nói.
– Đây là Đấu La thế giới, được xây dựng dựa theo viễn cảnh của Đấu La Đại Lúc vào khoảng bốn vạn năm về trước cái thời còn tồn tại Võ hồn điện, tuy nhiên tại nơi đây chỉ là viễn cảnh, hồn thú, con người nhà cửa đều chỉ là npc được lập trình. Chủ yêu là nuôi nhốt hồn linh.
Im lặng một lúc Vân Uyên hỏi.
– Theo cô nói thì nơi đây tạo ra để nuôi nhốt hồn linh bất khuất, cùng những hồn linh còn tồn động sau khi chủ thể hồn sư vẫn lạc đúng chứ?
Ném qua cho Vân Uyên một ánh mắt khó chịu, nàng không nhịn nổi nói.
– Ngươi có thể nào để ta nói hết rồi phát biểu được không? Sao con trai các người ai cũng thế, nói mới được một nửa đều đoán ra cụm sau.
Vân Uyên ngày thường sẽ không thích nhảy họng người mà đâm chọt, chẳng qua hiện tại hắn khi gặp lại người quen nên theo thói quen ứng xử theo dạng thái độ mà ngày thương khi gặp như nào thì giờ liền như vậy.
Mai Xuân Thu tuy khó chịu là thế nhưng nàng vẫn nói.
– Các hồn linh sống tại đây vì muốn bản thân cảm thấy quen thuộc nên đã yêu cầu với truyền linh tháp thiết lập bối cảnh thời đại mà hồn thú hưng thịnh nhất, nhưng mà ngươi biết đấy, công nghệ của thời đại này làm cách nào cũng không tua về được cái thời xưa cổ ấy, nên họ quyết định chọn móc thời gian gần nhất mà họ có thể tìm đến tư liệu. Chính là bốn vạn năm về trước ý.
Nói dứt câu nàng ngạc nhiên nghi hoặc nhìn sang hướng Vân Uyên, thấy một bộ mặt quái dị hướng đến Vân Uyên không nhịn được cợt nhả.
– Thấy ta không nhảy họng nên nhớ à?
Một mặt giận dỗi nàng hừ nhẹ một cái rồi quay mặt đi, không thèm để ý đến tên quái đản ở sau.
Cứ thế một đường, hai người nói chuyện, mỗi khi sắp cãi nhau thì Vân Uyên lại im lặng chịu trận tùy ý cho nàng chửi mắng, hắn hiểu rõ hiện tại tình cảnh bản thân, vì thông tin mà phải mất một khoảng thời gian dài bản thân mới tích lũy, nên hắn cắn răng để nàng leo lên đầu hắn ngồi.
Mãi trò chuyện quên cả trời đất, mấy chốc trời đã tối khi nào không hay.
Trong quãng thời gian qua Vân Uyên cũng thu hoạch không ít thông tin về đấu la giới mày, tuy vậy nhưng cũng chỉ là vài thông tin vặt, như là trong đấu la giới ăn uống đều co thể để cơ thể cảm nhận, mỗi hồn sư khi đăng nhập đều sẽ giữ lại toàn bộ thực lực còn hồn linh thì bị hạn chế bốn phần thực lực.
Ngồi trong hang động nhỏ cùng đốm lửa hiu hắt, Vân Uyên cầm trên tay cành cây được đâm xuyên qua một con cá nhỏ, hơ hơ dưới ngọn lửa, do đang che giấu danh tính nên Vân Uyên tạm thời điều chỉnh nhiệt độ lửa xuống nhiệt độ trung bình tuy nướng cá có chậm, nhưng với Vân Uyên chậm rãi thì mới có thể cảm thụ hai chữ mĩ vị một cách hoàn mỹ.
Vừa nói, hắn vừa lấy ra gói thạch dâu trong người, dùng răng xé ra rồi cắn một cái khiến hắn như thể quên đi hết thảy phiền muộn, đây cũng thói quen khi thư giãn của hắn, Vân Uyên sở thích không nhiều bởi vốn từ nhỏ hắn cũng không cảm nhận trọn vẹn tình cảm cùng sự ấm áp thế nên bản thân hắn có một cuộc sống mơ hồ, chỉ muốn kiếm tiền lo cho em gái, tuy vậy nhưng cuộc sống khắc nghiệt, bản thân hắn cũng cần một ít thứ đặc thù giúp hắn giải tỏa sự mệt mỏi, nếu kẻ khác cần rượu cùng thuốc hút thì với Vân Uyên hắn chỉ đơn giản là nấu ăn, nhai thạch lúc rảnh, ngậm kẹo lúc căng thẳng, ăn kem tươi khi mệt mỏi là những gì giúp hắn cảm thấy thoải mái.
Dùng miệng bỉm môi giữ lại gói thạch, hắn lấy từ trữ vật ra một ít lọ gia vị rồi rắc lên, không quên lấy thêm độc mà hắn vừa vắt từ đuôi cũng băng bích hạt rưới lên, sau khi hắn đưa cá lên lửa thì tiếng xèo xèo van lên, da cá bòng lên, rồi dần chuyển đôi chút thành màu tím, khi thấy vậy, hắn lấy ra, rắt thêm bột nghệ rồi đưa lên lửa hơ tiếp.
Đúng lúc này, Mai Xuân Thu về đến, nàng vát sau lưng sợ dây treo trên là ba bốn con cá đã lốc vảy chỉ còn lại da.
Đi vào thấy vân Uyên vừa làm xong một con cá nướng thơm ngon liền chảy dãi nói.
– Huỳnh Luân này, ngươi cho ta cắn một cái được không? Ta kiềm không được.
Cười cười, Vân Uyên hướng nàng nói.
– Không được, cái này ngươi ăn không nổi?
Bĩu môi, nàng phòng má nói.
– Keo kiệt.
Vân Uyên sau đó ung dung nói.
– Ngươi muốn ăn thì ta cho, nhưng mà báo trước. Độc Băng bích hạt lần trước ngươi dính ta vất vả hút ra, bây giờ muốn uống lại thì cứ tự nhiên, mà ta cũng không giấu, trị độc cho ngươi là ta cùng môi mình hút độc, nếu ngươi ăn thì phải hút từ đâu chắt ngươi hiểu rồi. Vào từ đâu ra từ đó mà.
Méo mặt nàng hướng hắn hỏi dò.
– Ngươi tẩm độc vào cá để làm gì?
Cười đầy thân thiện hắn nói.
– Ta là luyện đan sĩ, hay phải dùng thân thử độc nên hay thích thú tò mò với chúng, mà độc của băng bích hạt ta đây lần đầu thấy, thế nên muốn nếm qua hương vị.
Thoáng rùng mình, nàng hướng hắn không sợ mà run.
Chợt Vân Uyên cất lời.
– Ngươi nghe không kỹ câu nói khi nãy nhỉ?
Đăng bởi | HuynhVanThu |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |