Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 81: Sét đánh ngươi bại não rồi à?

Tiểu thuyết gốc · 2062 chữ

Mười lăm phút sau. Vân Uyên cuối cùng cũng được buông tha. Hắn toàn thân mềm nhũn. Khó nhọc từng bước về phía cái ghế sofa, rồi thả người nằm xuống. Đầu hắn cứ liên hồi ông ông. Sau nữa tiếng nằm nghĩ. Hắn đứng dậy, đi về sau bếp.

Một màng bày ra khiến hắn méo mặt.

Lạc Thiên một thần tạp dề. Tay thì thái rau củ. Chỉ khác ở một điểm. Rau củ thì miếng nào miếng náy theo khoang to và méo ngang một chiều, rõ không hề đều. Hành lá thì nát nhừ nham nhở.

Thở ra một hơi, Hắn đi đến, vòng tay qua người Lạc Thiên cở cái tạp dề rồi mặt lên. Lấy con dao bếp từ tay Lạc Thiên xong. Hắn đi qua khu bồn nước, nhìn những món thịt rau củ lúc nãy hắn mua bày trí lung tung. Hắn quay đầu nhìn nàng. Không oán hận hay gì mà nói.

– Tỷ ra đợi cơn nha. Ở đây tỷ cứ để ta. Bàn bay của tỷ tuyệt không nên có vết xước nào đâu.

Biết mình vướng víu, Lạc Thiên không phân bua mà vội rời đi.

Bên này. Vân Uyên cởi kính áp tròng. Cất lại vào hộp.

Sau đó hắn bẻ nắn khớp tay. Sau đó đi đến trước bồn nước, sắp xếp lại thứ tự thịt cá đàng hoàng, rồi lấy mớ rau củ cắt dở vào. Ngâm lại trong nước muối.

Hắn lấy từ thân vài lọ gia vị đã vơi hơn nữa hủ, để sang một bên. Xong thao tác hắn ánh mắt sắc lẹm, tay chộp lấy con dao, tay chộp lấy đầu cá biển đang thoi thóp. Ánh mắt chuẩn xác, một đường quét qua. Vay cá thoáng đã bị lóc gần sạch…

Một tiếng sau. Trên bàng là hơn năm đĩa thức ăn cùng một tô canh nhỏ.

Một đĩa rau xào, Hai đĩa thịt bò, một đĩa cá biển, một đĩa bánh bạch tuộc. Một đĩa thịt heo viên sốt chua ngọt.

Bới đến chén cơm. Vân Uyên đem qua rồi nhìn thành quả mình một lát sau rồi hướng ngoài phòng khách nói.

– Tỷ tỷ. Ăn cơm thôi.

Không thấy tiếng đáp lại. Vân Uyên tháp chiết tạp dề rồi đi ra thì bắt gặp Lạc Thiên ngồi đó tu luyện. Thở ra một hơi hắn không làm phiền gì nàng. Đi đến nhét một viên đan dược màu lam vào miệng cho nàng, sau đó dùng hồn lực đánh nát viên đan dược rồi dẫn động dược lực đi sâu vào đan điền của nàng.

Xong hắn viết một tờ giấy ghi chú rồi đặt lên bàn ăn. bản thân cất hết đồ ăn vào tủ lạnh. Chỉ bới ra cho mình một ít cơm, rồi lấy vài miếng thịt viên ăn vội rồi rời đi.

Trước khi đi hắn quay lại nhìn Lạc Thiên một lúc rồi khẽ cười. Hồi sau hắn mới rời đi.

Ngay thời khắc Vân Uyên rời đi thì từ không không, xuất hiện một bóng hình. Đó không ai xa lạ chính là vị chấp pháp giả đương nhiệm của thần giới. Hải thần Đường Tam.

Mở ra đôi mắt để lộ đôi đồng tử màu đỏ máu sắt lạnh. Nhìn người trước mắt, nàng trầm ngâm một lát rồi nói.

– Ngươi đến để thăm dò? Hay diệt trừ ta? Hải thần,

Một dáng khí đạm phong vân Đường Tam chắp tay khách khí nói.

– Bỉ Ngạn Vương thần. Người nói thế nào cũng là tiền bối của thần giới. Biến mất gần trăm vạn năm nay có diệp xuất thế. Vãn bối muốn đến mạo muội hỏi người có dự định gì cần giúp?

Bình tỉnh, giọng nàng đôi phần trưởng thành hơn rồi nói.

– Nhìn cũng đã nhìn. Ta bây giờ có một mái nhà rồi. Có thêm một tên đệ đệ yêu thương. Chỉ cần đừng đụng chạm gì đến mái ấm nhỏ này. Thì ta vẫn sẽ an phận mà sống. Hiềm khích với Cẩu Long kia cũng sẽ không tính lên đầu người truyền thừa của hắn là Long Thần nữa.

Nghe được những lời này vị Hải Thần này sáng lạn hơn đôi phần. Thứ nhất hắn đã hiểu vị cổ vật này sẽ không có ý thù địch về phía thần giới. Thứ hai nhìn vào điệu bộ, giọng điệu khi nhắc đến tên nhóc là đồ đệ của cháu trai hắn. Vị này có đôi phần khác lạ. Thân là một người sống ba kiếp đời. Truyện tình ái hắn phải gọi là hiểu không ít. Huống hồ tên nhóc kia được cả cháu trai cùng cả gia đình nó yêu quý, đến độ không xem nó như người ngoài. Nếu theo tình lý thì về sau vị hóa thạch này khéo còn gọi cháu hắn là Cha không chừng. Đằng nào bên kia đều nhận cả hai làm con nuôi, ngày cưới không thể cứ thế chia thành hai nhà được, phải có thêm một nhà nữa đại diện. Vậy thì ngoài Cha mẹ ruột thì Lão Sư cũng tính đủ để thay mặt bên đàng trai rồi. Mà những điều này càng tỏ rõ. Tên nhóc kia sẽ không mân me chắt nữ của hắn. Dù gì học trò và con gái của thầy giáo cũng là một cái câu chuyện đáng lo.

Lòng an tâm. Vị Hải thần này định quay lưng rời đi thì được một thanh âm trong trẻo gọi lại.

– Đưa ta đi nhìn tên đệ đệ kia của ta được không?

Bảy giờ ba mươi phút đêm tại Đấu La tinh. Thương hội Dung Băng Kỳ Lân thương bảo tầng một trăm.

Thang máy mở ra. Từ bên trong khói hợp kim lạnh lẽo, một thiếu niên mười một tuổi bước ra. Ánh mắt hắn quét một vòng quanh tràng ghế ngồi. Đi một lúc. Chợt một vị nữ tử hai mươi tuổi lặng lẽ đến bên thân hắn. Giọng nàng dịu dàng rồi nói.

– Bé ngoan, em có phiếu ghế ngồi không?

Mỗi người khi ra vào khu vực đấu giá cấp cao sẽ được cấp một số ghi chỉ định ghế ngồi của bản thân. Mà Vân Uyên do đến trễ nên ắt hẳn không có nhận được. Hắn bây giờ một thân tay trắng mà vào.

Cười cười Vân Uyên nói.

– Ta không có phiếu ghế. Nhưng lão sư ta có thuê một phòng khách quý. Người nhà của ngài ấy cũng đã vào đó rồi. Là phòng ba lẻ ba cánh từ cửa vào tám phòng về bên trái. Ta đang trên đường đến đó. Cảm ơn ý tốt của cô.

Nghe thấy lời này. vị nhân viên nữ kia đôi phần hòa nhả không đổi, nhẹ lùi về sau. Tay tạo tư thế mời. Trên môi không thôi nụ cười đầy thiện chí.

Tiếp tục đi Vân Uyên bước đến gần cuối hành làng thì quẹo phải đi thêm hai phòng nữa mới tới nơi. Hắn vừa đến. Đường Vũ Lân đã mở ra cánh cửa, cười đầy nhân từ với hắn rồi nói.

– Vừa bắt đầu không lâu con mau vào trong.

Đầy lẻ phép Vân Uyên bước vào. Nhìn một trường lớn từ tấm kính. Tâm hồn hắn như cố định. Sự hoành tráng bày ra khiến hắn không thôi cảm thán trong lòng.

Vừa gặp lại Đường Hiên Đống đã một dạng lanh lợi chạy đến rồi nói.

– Uyên này. Ngươi biết gì không? Một hồi sẽ có một thứ đồ là kỳ trân quý hiếm trong giới dược sĩ các ngươi đó.

Cười với hắn một cái Vân Uyên nhẹ nhàng hỏi.

– Thương đấu giá hạng nhất mỗi tháng một lần. Sẽ làm sao thiếu đồ của một nhóm ngành nghề đỉnh cấp chứ. Hồn Sư, dược sĩ, đoán tạo sư, pháp trận sư, đấu khải sư, cơ giáp sư,... Phàm là chức nghiệp đỉnh cấp. Thì bất kỳ thương đấu giá nào cũng sẽ nhắm vào.

Đầy tiếc nuối Đường Hiên Đống biểu môi nói.

– Tưởng tên cuồn luyện thuốc như ngươi sẽ chú ý chứ. Coi như ta chưa nói gì đi.

Một cái gõ từ đằng sau hắn đánh đến. Đường Hiên Đống ôm cái đầu nhỏ nhìn lại ủy khuất.

– Tỷ lại đánh ta.

Không để ý Đường Lam thu đi đến. Đưa cho Vân Uyên một cái màn hình điện tử rồi nói.

– Ngươi xem đi. Hết thảy là những món sẽ bán trong hôm nay. Có một món vừa được bổ xung. Dự đoán sẽ thành một kiện áp trục.

Vừa nói nàng vừa mở ra một hình ảnh là một chiếc bình ngọc có họa tiết cổ long. Đưa đến trước Vân Uyên rồi nói.

– Thứ kia là của ngươi đúng không?

Nàng nhận a cũng không khiến Vân Uyên ngạc nhiên lắm. Bình ngọc có họa tiết cổ long là loại chỉ có ở trong phủ các vị long vương cùng Long Thần chí cao. Thân là học trò long thần, Vân Uyên có vài lọ cũng không lạ. Mà Đường Lam Thu còn là con gái của long thần đương nhiệm. Là công chúa của song tử tinh, mấy món có họa tiết cổ long đều được khắc đầy trên vật dụng hằng ngày của nàng. Muốn không nhận ra quả cũng khó. Vân Uyên liết nhìn một chút rồi gật đầu đáp.

– Ta vừa làm xong thủ tục.

Nghe đến lờ này. Đôi mắt Đường Lam Thu sáng lên. Vị tiểu công chúa của Long Mã xong tinh này nũng nịu nói.

– Vân Uyên ca ca. Huynh tốt với muội muội mình lắm đúng không? Một hồi bán được đồ, huynh cho ta mượn mười nghìn điểm điểm được không? Ta còn thiếu chừng đó là đủ để mua cái kính vào Đấu La giới đời mới rồi.

Mặt Vân Uyên cùng Đường Hiên Đống méo ngoát. Cô công chúa ngày thường trầm tĩnh tinh quái đâu rồi? Giờ lòi đâu ra cái kiểu làm nũng thế này? Bất đắc dĩ. Vân Uyên gật đầu nói.

– Lam Thu à. Cô xin thì ta cho. Không cần như này. Tuy rằng ta xem tiền như mạng. Nhưng với người nhà ta không có tiết huống hồ.

Thoáng dừng. Hắn lấy từ trong trữ vật ra một cái bình ngọc khác. Nốc một hơi rồi thở ra khi tím thơm nhẹ thoang thoảng trong không khí. Khuôn mặt cùng biểu cảm của hắn bây giờ nếu không phải là đã nhìn quen thì hai người Đường Lam Thu cùng Đường Hiên Đống khéo cũng siêu hồn nhũn phách. Khuôn mặt hồng hào ửng lên vệt đỏ nhè nhẹ. Đôi đồng tử hai màu long lanh dịu nhẹ, hơi thơm thoảng nhẹ dìu dịu trong không khí. Hắn thu lại bộ dán rồi nói.

– Thứ trên kia ngày thường là đồ uống của ta mà. Nào hết tiền lại bán tiếp.

Nghe lời nói cùng một màng vừa rồi Đường Lam Thu liền nói.

– Ngươi nóc độc như uống nước như vậy ổn không? Ta nghe nói cái này là độc của nhân diện ma chu chín vạn năm tu vi, thậm chí một bước cuối là thành mười vạn năm. Độc của Ma chu này nghe đâu lúc trước chỉ một trăm mililit của một con tám vạn năm thôi đã để một cường giả cực hạn đấu la nuốt hận rồi.

Cười xòa Vân Uyên nói.

– Không việc gì. Ta có thể chất vạn độc bất xâm. Sẽ không có việt gì lớn.

Trợn mắt nhìn Vân Uyên. Đường Lam Thu nhìn hắn kỹ một lúc rồi nói.

– Sét đánh ngươi bại não rồi à?

Lời này vừa ra. Không gian như tĩnh mịch. Vân Uyên méo mặt nhìn sang nàng nói.

– Ngươi có thể phát biểu câu nào tốt được không? Nhất thiết không thể có người kháng được độc à?

Giọng nói Đường Lam Thu tinh quái trả lời.

– Không phải không thể có. Nhưng ngươi xem có ai khoa trương như ngươi chưa? Một hơi nóc một món bồ giá hơn cả nghìn vạn điểm như uống nước lã. Ngươi không thấy đau lòng à?

Bạn đang đọc Đấu La Đại Lục:Sinh Tử Trọn Vĩnh Hằng (Fan viết) sáng tác bởi HuynhVanThu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HuynhVanThu
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.