Mặt Trận Cuối Cùng
Tôi đứng đó, không thể nhìn rõ thứ gì xung quanh. Cảm giác như mọi thứ xung quanh tôi đều trở nên vô định, cứ như tôi đang lạc vào một cõi khác, một không gian ngoài sự hiểu biết. Mọi giác quan đều bị tê liệt.
Không còn ánh sáng, không còn âm thanh, chỉ còn lại một sự im lặng đáng sợ, nặng nề như một cái mũi đất đè lên từng thớ cơ thể tôi. Mỗi nhịp thở của tôi, mỗi cử động nhỏ bé đều như những tiếng vọng vang vọng trong không gian mênh mông vô tận này.
Bất chợt, ánh sáng từ chiếc bát đá trên tế đàn bừng sáng lên, mạnh mẽ và rực rỡ hơn bao giờ hết. Nó không giống như ánh sáng của ngọn đèn pin hay ngọn lửa thông thường. Ánh sáng ấy có một sức mạnh kỳ lạ, tỏa ra từ chiếc bát đá giống như được bơm vào từ một nguồn năng lượng vô hình, một thứ gì đó cổ xưa và quyền lực. Nó chiếu sáng cả không gian xung quanh, nhưng kỳ lạ thay, ánh sáng này lại không mang lại chút ấm áp nào. Thay vào đó, nó làm cho không khí trở nên lạnh lẽo hơn, tựa hồ mọi sự sống đều đang bị hút đi khỏi nơi này.
“Hắn” đứng yên, ánh mắt dán chặt vào chiếc bát đá. Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong tôi, tựa như tôi đang nhìn thấy một người khác. “Hắn” không còn là "hắn" mà tôi từng biết. Đôi mắt “hắn” như bị nhuộm bởi ánh sáng đó, chúng sáng lên một cách vô hồn, nhưng đồng thời lại chứa đựng một sức mạnh khủng khiếp. Tôi không thể giải thích được, nhưng tôi cảm nhận được một sự thay đổi sâu sắc trong "hắn." “Hắn” không còn là một con người bình thường nữa.
Cảm giác lạnh lẽo trong không gian này càng lúc càng mạnh mẽ, giống như là có một thứ gì đó đang tiến đến gần, một điều gì đó mà chúng tôi không thể ngừng được.
Mọi thứ xung quanh dường như bắt đầu biến dạng. Từng vết nứt trên các bức tường như sống dậy, chúng uốn lượn và vặn vẹo, hệt như không gian này không còn là một căn phòng hay hành lang nữa, mà là một thực thể sống.
Bỗng dưng, một âm thanh văng vẳng từ phía xa. Đầu tiên, nó chỉ là một tiếng thì thầm, rồi dần dần trở nên rõ ràng hơn, cứ như có ai đó đang gọi tên tôi. Tôi quay lại, nhưng không thấy ai. Dù vậy, cảm giác có ai đó đang ở ngay gần tôi là không thể chối bỏ. Những bóng hình mơ hồ, không rõ mặt mũi, bắt đầu xuất hiện dần dần, vươn ra từ bóng tối. Chúng không có hình dạng rõ ràng, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự hiện diện của chúng. Những bóng hình ấy như những cánh tay vô hình đang với ra, muốn chạm vào tôi, kéo tôi vào một thế giới không lối thoát.
Ánh sáng từ chiếc bát đá trở nên dữ dội hơn, sáng chói như một ngôi sao, nhưng cũng như một cơn bão. Cả không gian xung quanh bắt đầu rạn nứt, những vết nứt lan rộng, chẳng khác gì chính bản thân không gian đang bị xé toạc. Tôi cảm nhận được một sự rung chuyển trong lòng đất, một lực lượng siêu nhiên đang trỗi dậy, mạnh mẽ và bất khả cưỡng lại.
“Hắn” từ từ nhắm mắt lại, tựa hồ đang chìm vào một trạng thái khác, một thế giới khác, nơi không có thời gian và không gian, chỉ có sự kết nối vô hình giữa “hắn” và chiếc bát đá. Tôi nhìn thấy cơ thể “hắn” hơi run lên, và tôi biết rằng “hắn” đang chịu đựng một cơn đau không thể miêu tả.
Những vết nứt trên bức tường xung quanh như sống dậy, như những con mắt tối tăm đang dõi theo từng động thái của “hắn”.
Rồi bỗng nhiên, một tiếng nổ lớn vang lên, như một vụ nổ từ lòng đất. Ánh sáng từ chiếc bát đá sáng lên một lần cuối, chói lòa đến mức tôi không thể mở mắt ra. Cả không gian như bị xé toạc, và tôi cảm thấy như mình đang rơi vào một hố đen vô tận, bị cuốn đi một cách vô thức, không thể kiểm soát. Âm thanh lạ lùng từ chiếc bát đá như một tiếng gọi, vang vọng trong không gian, thúc giục chúng tôi tiếp tục.
“Này!!!” Tôi hét lên, nhưng giọng tôi dường như bị nuốt chửng bởi sự im lặng, giống như là cả không gian đang cố gắng chặn lại tiếng nói của tôi.
Cảm giác ấy kéo dài trong vô tận, một sự trống rỗng khủng khiếp. Mọi thứ xung quanh bắt đầu tan biến, không còn bóng tối, không còn ánh sáng, chỉ còn lại một cảm giác tuyệt vọng không thể nào tả xiết.
Cuối cùng, tất cả ngừng lại. Ánh sáng từ chiếc bát đá dần dần mờ đi, và không gian trở lại bình thường, nhưng nó không giống như trước. Mọi thứ xung quanh tôi dường như đã thay đổi. Không còn là căn phòng tế đàn, không còn là bóng tối u ám ấy.
Chúng tôi đứng ở đây, giữa một không gian hoàn toàn khác, một không gian đầy tĩnh lặng nhưng lại chứa đựng một sự căng thẳng vô hình.
“Hắn” mở mắt. Một lần nữa, tôi thấy ánh mắt đó. Nhưng lần này, trong đôi mắt ấy không còn sự hoang mang hay lo lắng như trước. “Hắn” nhìn tôi, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng, kiên định. Một cảm giác lạ lùng dâng lên trong tôi, tựa như một điều gì đó lớn lao đã xảy ra, nhưng tôi không thể hiểu hết được.
“Chúng ta đã hoàn thành nghi lễ,” “hắn” nói, giọng “hắn” trầm và nặng nề. “Nhưng đó không phải là kết thúc. Mọi thứ chỉ mới bắt đầu.”
Một sự im lặng kéo dài, nhưng tôi không thể thoát ra khỏi cảm giác rằng điều gì đó lớn hơn, một sự đen tối không thể kiểm soát, đang chờ đợi chúng tôi phía trước.
Truyện Dấu Vết Linh Hồn tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | hydra2002 |
Thời gian |