Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ánh Sáng Lụi Tàn

Tiểu thuyết gốc · 1532 chữ

Tôi đứng phía sau "hắn," trong căn phòng tối mịt mù, cảm giác như bóng tối ở đây không phải chỉ là sự thiếu ánh sáng mà còn là một thực thể đang quấn lấy chúng tôi, ép chặt đến mức khó thở. Mỗi bước chân của tôi lún nhẹ xuống lớp sàn gỗ cũ kỹ, kêu lên từng tiếng rên rỉ khe khẽ, như thể căn phòng đang phản đối sự hiện diện của chúng tôi.

“Hắn” đứng lặng một lúc, ánh mắt chăm chú nhìn quanh, chiếc đèn pin trong tay khẽ rung lên trong một thoáng. Tôi biết “hắn” không dễ bị lay động, nhưng ngay cả một người như “hắn” cũng không thể giấu được sự căng thẳng đang thấm dần vào cơ thể. Tôi bấu chặt hai tay vào nhau, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi từ lúc nào.

Một cơn gió lạnh bất ngờ lướt qua gáy, làm tôi giật bắn người. Đó không phải là một luồng gió tự nhiên – nó mang theo một cảm giác nặng nề khó tả, như thể hơi thở của một thứ gì đó không thuộc về thế giới này. Tôi quay phắt lại, nhưng sau lưng chỉ có bóng tối đang phủ kín, như thể mọi thứ xung quanh tôi đều đang lùi lại trong im lặng, lặng lẽ như một cơn ác mộng không thể thoát ra.

“Hắn” thử bật lại đèn pin. Ánh sáng lóe lên yếu ớt trước khi tắt ngúm, để lại một màn đen mịt mùng bao trùm. Trong bóng tối, cảm giác bất an càng trở nên rõ rệt hơn. Mỗi giây trôi qua đều dài lê thê như thể thời gian đã ngừng lại, chỉ để kéo dài nỗi sợ đang bám lấy tôi. Mắt tôi không thể phân biệt được gì ngoài những đám mây đen đặc đặc quánh, chúng như thể đang bủa vây, nuốt chửng không gian.

Tiếng bước chân vang lên, chậm rãi và nặng nề. Tôi cố gắng dõi mắt về phía âm thanh phát ra, nhưng trước mặt chỉ là một khoảng không đen đặc. Đôi mắt tôi dường như không thể làm quen với bóng tối ở đây, như thể nó có khả năng ngăn chặn mọi ánh nhìn, mọi sự nhận thức. Không gian xung quanh tôi trở nên méo mó một cách kỳ lạ. Những bức tường vốn đã cũ kỹ giờ đây như đang co lại, các đường nứt ngày càng rõ nét hơn. Chúng không chỉ nứt một cách tự nhiên mà vặn vẹo, xô lệch, giống như chúng đang bị uốn cong bởi một lực vô hình nào đó.

Trần nhà vốn cao giờ đây dường như hạ thấp xuống, tạo cảm giác ngột ngạt như một cái hầm đang sụp đổ. Tôi nghe tiếng gỗ kêu răng rắc dưới chân, và cảm thấy sàn nhà như đang rung chuyển nhẹ. Những thứ lạ lùng không thể miêu tả tràn ngập trong tâm trí tôi, mỗi một bước đi giống như một trận chiến đấu với chính bản thân mình để không bị cuốn đi trong sợ hãi.

Ánh sáng đột nhiên lóe lên từ bức tranh treo trên tường. Trong ánh sáng mờ nhạt, bức tranh dường như đang thay đổi, từng đường nét bên trong nó trở nên sống động một cách kỳ lạ. Căn phòng trong tranh giống hệt nơi chúng tôi đang đứng, nhưng lại khác biệt đến đáng sợ. Những bóng dáng mơ hồ xuất hiện trong đó, như thể chúng đang nhìn chằm chằm vào tôi, những ánh mắt vô hồn từ một chiều không gian nào đó. Mỗi lần ánh sáng lóe lên, tôi lại cảm thấy một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng.

“Hắn” tiến lại gần bức tranh, ánh mắt dán chặt vào ánh sáng kỳ dị phát ra từ nó. Tôi đứng im tại chỗ, không dám bước tới. Cảm giác về sự nguy hiểm từ bức tranh ấy như một lời cảnh báo, nhưng tôi không thể ngăn “hắn.” Ánh sáng từ bức tranh bắt đầu lan rộng, phủ lên cả căn phòng, làm lộ ra những góc tối mà tôi mong rằng mình chưa từng nhìn thấy.

Tôi giật mình khi nhận ra những bức tường không còn là những bề mặt phẳng thông thường. Chúng đang thở, những chuyển động nhịp nhàng, như thể căn phòng này là một thực thể sống. Từng mảng giấy dán tường bong tróc, cuộn lại như lớp da bị lột ra, để lộ bên dưới là một lớp bề mặt đen đặc, nhầy nhụa, giống như nội tạng của một sinh vật khổng lồ.

Những chiếc bóng trên tường không còn im lặng nữa. Chúng bắt đầu di chuyển, thoạt đầu chỉ là những cái lắc lư nhẹ, nhưng càng lúc càng rõ rệt hơn. Chúng không còn là những bóng hình vô định, mà đã mang hình hài cụ thể – những đôi mắt vô hồn, những khuôn mặt vặn vẹo không có miệng, và những bàn tay dài ngoằng cứ vươn ra như muốn chạm tới chúng tôi. Những bóng ma ấy dường như đang tiến lại gần hơn từng chút một, ánh mắt lạnh lẽo của chúng như có thể nhìn thấu từng suy nghĩ trong đầu tôi.

“Tôi không ổn chút nào…” Tôi thì thầm với chính mình, nhưng giọng nói ấy lại vang vọng trong không gian, hòa vào một giọng cười khẽ khàng đâu đó trong căn phòng. Tôi đông cứng người, tim đập loạn xạ như sắp vỡ tung. Sự tĩnh lặng của căn phòng bị phá vỡ bởi những tiếng cười ấy, chúng vang vọng đến mức tôi không biết chúng đến từ đâu.

Một bóng dáng mờ nhạt hiện ra từ trong ánh sáng mờ ảo. Ban đầu, chỉ là hai đốm sáng đỏ rực – đôi mắt của nó như những ngọn lửa lơ lửng trong bóng tối. Sau đó, hình hài bắt đầu hiện rõ, với cơ thể dài và mảnh dẻ, di chuyển một cách chậm rãi nhưng đầy uy hiếp. Cơ thể đó không có gương mặt rõ ràng, bị che khuất bởi lớp sương mù dày đặc. Tôi nín thở khi nhận ra mỗi bước đi của nó đều khiến không gian xung quanh bị bóp méo, như thể chính sự tồn tại của nó đã làm lệch đi những quy luật vốn có của thực tại.

“Ngươi… là *.” Giọng nói trầm thấp vang lên từ trong bóng tối. Mặc dù tôi không nghe rõ, nhưng tôi cảm nhận được những lời đó như thấm vào từng thớ thịt của "hắn", khiến "hắn" cứng người lại. Ánh mắt "hắn" vẫn không rời khỏi bóng tối, sự bất an hiện rõ trong từng đường nét trên gương mặt "hắn."

“Hắn” không đáp ngay. Ánh mắt của "hắn" sắc lạnh nhưng không giấu được sự lo lắng kèm theo sự cảnh giác. “Ngươi là ai?”

Câu hỏi vang lên, nhưng không nhận được câu trả lời. Thay vào đó, một tiếng cười khô khốc vang vọng khắp phòng, khiến tôi cảm giác như có hàng ngàn giọng nói đang hòa quyện vào nhau. Bầu không khí trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết.

---

Căn phòng tiếp tục biến đổi. Những bức tường bắt đầu rạn nứt, nhưng thay vì sụp đổ, chúng lại mở ra từng khoảng trống đen ngòm, giống như những cái miệng há rộng. Từ đó, một luồng khí lạnh tràn ra, mang theo mùi hôi thối của đất ẩm và xác chết lâu ngày. Tôi che mũi, nhưng mùi hôi ấy len lỏi vào từng hơi thở, khiến tôi muốn nôn mửa.

Tôi cúi xuống, tay bám lấy đầu gối để cố giữ thăng bằng. Mặt sàn dưới chân không còn chắc chắn nữa – nó uốn lượn, nhấp nhô như mặt nước bị quấy động. Tôi nghe thấy tiếng gỗ kêu răng rắc, cảm giác như có thứ gì đó đang di chuyển bên dưới lớp sàn gỗ.

“Ngươi không thể thoát…” Giọng nói ấy lại vang lên, lần này ngay bên tai tôi. Tôi hét lên, nhưng tiếng hét ấy chỉ vang vọng lại chính mình, bị bóp méo đến mức không còn nhận ra. Tôi quay đầu, nhưng chẳng thấy gì ngoài bóng tối.

Những chiếc bóng trên tường bắt đầu lao về phía chúng tôi, như những sinh vật sống động. Tôi lùi lại, nhưng đôi chân run rẩy không nghe theo ý muốn. "Hắn" vươn tay kéo tôi lại gần, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào những hình thù kỳ dị đang vây quanh chúng tôi.

“Bình tĩnh.” Giọng nói của "hắn" vang lên, đầy kiên định. Trong khoảnh khắc đó, tôi như bám víu lấy giọng nói ấy, cố gắng kiểm soát bản thân giữa cơn hoảng loạn.

Nhưng tôi biết, cả hai chúng tôi đều hiểu rõ – căn phòng này không đơn thuần là một không gian vật lý. Nó là một thực thể, một cơn ác mộng, một cánh cửa dẫn đến nơi mà chúng tôi không bao giờ nên bước vào.

Bạn đang đọc Dấu Vết Linh Hồn sáng tác bởi hydra2002
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hydra2002
Thời gian
Lượt thích 9
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.