Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Điều Tra Ban Đầu

Tiểu thuyết gốc · 1416 chữ

Tôi ngồi im, mắt không rời khỏi "hắn", khi "hắn" ngồi xuống bàn làm việc, ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn bàn chiếu lên những trang sách cũ kỹ. Cuốn sách mà "hắn" vừa tìm thấy về bùa chú và nghi lễ siêu nhiên mở ra một thế giới mà đến cả tôi cũng chưa bao giờ nghĩ đến. Những ghi chép trong đó rất chi tiết, mỗi phương pháp đều có lời nguyền và cách thức cụ thể. Tuy nhiên, có những đoạn khiến "hắn" dừng lại, và tôi cũng không khỏi thắc mắc. Những từ ngữ lạ lùng mà chúng tôi chưa từng gặp, những bí ẩn mà đến cả "hắn" cũng không thể hiểu hết.

Một trong những đoạn ghi chú mà "hắn" vừa lật qua đề cập đến một nghi lễ cấm, theo như cuốn sách, có thể mang lại sức mạnh cho người thực hiện nó. Nhưng cái giá phải trả lại không thể đoán trước. Những linh hồn vất vưởng, những bóng ma bám theo, và thậm chí là những thế lực tối tăm hơn. Tôi bỗng nghĩ đến cuộc gọi của người đàn ông kia. Tất cả những linh hồn, bóng ma và cái tên "anh ta" mà hắn nhắc đến có thể đều liên quan đến một nghi lễ bị lãng quên từ lâu.

"Hắn" lật thêm vài trang sách, và tôi thấy "hắn" ngừng lại. Mắt bỗng nheo lại khi nhận ra một biểu tượng kỳ lạ. Đó là một dấu ấn quen thuộc, giống hệt với cái vết xước trên cánh cửa ngôi nhà mà người đàn ông kia đã đề cập đến. Cảm giác kỳ lạ đó lại dâng lên trong tôi. Mọi thứ trong cuốn sách này dường như đang dẫn chúng tôi tới một lời giải đáp nào đó, một nơi nào đó mà tôi cảm nhận chắc chắn mình phải đến đó.

"Hắn" đặt cuốn sách xuống, nhưng tôi biết là "hắn" không hề ngừng nghĩ về những ghi chép đó. Cuộc gọi vừa rồi chỉ là sự khởi đầu. Tôi biết rằng vụ án này không đơn giản. Nó liên quan đến một thế lực mà đến cả "hắn" cũng chưa từng đối mặt. Sự thật này sẽ phải được khám phá, và ngôi nhà đó chính là điểm bắt đầu.

Tôi theo "hắn" bước ra khỏi phòng làm việc, tiến về chiếc xe của mình. Chiếc xe hơi cũ kỹ đậu ngoài sân. Một chiếc Sedan màu đen đã qua nhiều năm sử dụng, vết xước nhỏ trên thân xe và lớp sơn bạc màu của thời gian. Những chiếc lốp cũ, nhưng vẫn có thể chịu được những chuyến đi dài. Mặc dù đã qua nhiều năm, chiếc xe ấy vẫn là người bạn đồng hành duy nhất của "hắn". Không ồn ào, không nổi bật, nhưng luôn sẵn sàng khi "hắn" cần.

"Hắn" mở cửa xe và bước vào. Nội thất bên trong đã sờn cũ, ghế bọc da nứt nẻ để lộ lớp lót bên dưới. Mùi da cũ và dầu máy hòa quyện thành mùi hương đặc trưng của chiếc xe. Tôi có thể cảm nhận rõ sự quen thuộc trong đó, một sự yên lặng kỳ lạ. Trên bảng điều khiển, có vài vết trầy xước, cùng với một số thiết bị đơn giản: một radio nhỏ cũ kỹ với nút vặn lỏng lẻo và một chiếc đồng hồ đo tốc độ hơi lệch.

Ghế phụ bên cạnh chất đống hồ sơ vụ án, những tờ giấy ghi chú chi chít chữ viết tay của "hắn". Một cuốn sổ tay da cũ được gài tạm bằng dây cao su nằm chồng lên một vài tập tài liệu chưa đọc hết. Phía dưới ghế là một chiếc đèn pin, vài viên pin dự phòng và một con dao găm nhỏ luôn được "hắn" mang theo. Lưỡi dao ánh lên một cách lặng lẽ, tựa như nó đã là một phần của "hắn".

Kính chiếu hậu treo một chiếc móc thánh giá bạc, món quà đồng đội cũ từng tặng, giờ là vật duy nhất còn lại gợi nhắc về những ngày tháng làm cảnh sát của "hắn".

Động cơ khẽ gầm lên khi "hắn" bật chìa khóa. Tôi theo chân "hắn" ngồi vào băng ghế sau, sau đó tiếng máy bắt đầu chạy đều đều, nhưng đôi khi khựng nhẹ như một hơi thở nặng nhọc. Đèn trần trên cao nhấp nháy trước khi tắt hẳn. "Hắn" rút ra một bao thuốc đã vơi quá nửa, châm lửa, khói thuốc nhanh chóng lan tỏa trong không gian nhỏ hẹp của chiếc xe. Tôi nhận thấy rằng dù không nói ra, nhưng có thể cảm nhận được sự bất an từ "hắn" và cả tôi cũng vậy.

Khi chiếc xe lăn bánh, tiếng động cơ rì rầm hòa cùng tiếng lốp xe nghiền trên mặt đường ẩm ướt. Tôi nhìn thấy hình như "hắn" đang suy nghĩ hỗn loạn. Sau một khoảng thời gian, chúng tôi đã đến ngôi nhà mà mình tìm kiếm. Một tòa biệt thự cũ, bỏ hoang suốt nhiều năm, vẫn đứng đó như một bóng ma trong màn đêm. Bức tường bao quanh đã bị mưa gió ăn mòn, cửa sổ kính đã vỡ. Những cây cối mọc hoang, tán lá rậm rạp, chẳng khác gì nó đang cố gắng che giấu ngôi nhà khỏi thế giới bên ngoài.

Cánh cổng sắt mạ kẽm đã hoen gỉ, và khi chúng tôi tiến lại gần, tiếng kêu cót két của cánh cổng vang lên khi nó nhẹ nhàng mở ra. Tòa nhà chìm trong sự hoang vu tĩnh mịch, giống như là không có ai từng sống ở đó.

Bước qua cánh cổng, tôi có thể cảm nhận được một sự hiện diện kỳ lạ. Có thứ gì đó không bình thường ở đây. Mặc dù ngôi nhà đã lâu không có người ở, nhưng cảm giác kỳ quái này vẫn bao phủ khắp không gian. "Hắn" bước vào, tay cầm đèn pin quét qua những căn phòng trống trải.

Không gian u ám, những mảnh vỡ vương vãi trên sàn, bức tường nứt nẻ. Tôi cảm nhận sự lạnh lẽo bao trùm. Mỗi bước đi như đưa chúng tôi vào một thế giới khác, nơi sự tĩnh lặng không chỉ là sự im lặng của thời gian mà còn là sự im lặng của những linh hồn, những bóng ma vẫn vất vưởng nơi đây.

Một căn phòng nhỏ phía sau có vẻ là nơi người đàn ông trong cuộc gọi từng nhắc đến. Đèn pin trong tay chúng tôi chiếu sáng yếu ớt, làm hiện lên một bức tranh treo trên tường. Bức tranh vẽ một khu rừng âm u, với những bóng người mờ ảo lẩn khuất giữa cây cối. Nhưng điều kỳ lạ là cảm giác như bức tranh đang nhìn lại chúng tôi. Những chi tiết trong tranh không rõ ràng, và tôi biết rằng "hắn" cũng không thể giải thích được cảm giác đó.

Khi "hắn" chạm tay vào khung tranh, một tiếng động lạ vang lên từ dưới sàn nhà. Chúng tôi giật mình quay lại, mắt không rời khỏi bóng tối. Không có ai, nhưng tiếng động ấy thật rõ ràng. Không gian xung quanh vẫn tĩnh lặng, nhưng tôi cảm nhận được sự bất an trong "hắn". Đột nhiên, ánh đèn pin nhấp nháy rồi tắt ngấm. Cả hai chúng tôi cố bật lại, nhưng đèn chỉ sáng được vài giây rồi lại tắt.

Tiếng động kỳ lạ bắt đầu vang lên trong bóng tối. Bước chân nhẹ nhàng, nhưng rõ ràng có sự chuyển động. Một bóng dáng mờ ảo xuất hiện. Nó không phải là con người, cũng không phải là một bóng ma. Nó là một sự hiện diện không thể nhìn rõ, một cái gì đó vô hình.

Bóng dáng ấy di chuyển từ từ về phía hai chúng tôi, và tôi biết rằng trong không gian tĩnh mịch này, cảm giác mà "hắn" đang có là một thứ rất quen thuộc. Giọng nói của người đàn ông trong cuộc gọi lại vang lên trong bóng tối tĩnh mịch: "Anh ta đến rồi..."

Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng chúng tôi. Đến lúc này, cả hai đều đã nhận ra rằng mọi thứ mới chỉ bắt đầu, và cái giá phải trả có thể sẽ phải lớn hơn những gì mà mình tưởng tượng.

Bạn đang đọc Dấu Vết Linh Hồn sáng tác bởi hydra2002
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hydra2002
Thời gian
Lượt thích 9
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.