Lối Đi Mờ Ảo
Cánh cửa gỗ cũ kỹ từ từ khép lại sau lưng chúng tôi, phát ra âm thanh rên rỉ kéo dài trong không gian im lặng. Mùi ẩm mốc phả vào mũi, hòa quyện với hơi đất lạnh bốc lên từ nền nhà. Căn phòng mang đến cảm giác như một nơi đã bị bỏ rơi hàng thập kỷ, không còn chút sự sống nào sót lại, chỉ là một cái xác trống rỗng nằm im lìm giữa bóng tối.
Tôi cố bước đi thật khẽ, nhưng mỗi bước chân vẫn vang vọng trong căn phòng trống, như đang khuấy động một thứ gì đó đang ngủ quên. Một luồng khí lạnh bất ngờ luồn qua gáy tôi, khiến cả cơ thể cứng đờ. Có thứ gì đó ở đây. Không phải là người, mà là một sự hiện diện vô hình, âm thầm quan sát, chờ đợi.
"Hắn" không nói gì, chỉ chăm chú quan sát xung quanh. Đôi mắt sắc bén của “hắn” lướt qua từng chi tiết nhỏ, giống như đang tìm kiếm một đầu mối bị giấu kín. Tôi để ý đôi tay “hắn” đang siết chặt đèn pin, hơi run nhẹ nhưng cố giữ bình tĩnh. “Hắn” quay sang nhìn tôi, ánh mắt vừa trấn an vừa nhắc nhở.
“Đừng để bị ảnh hưởng,” giọng “hắn” trầm thấp vang lên, đủ để phá vỡ sự im lặng ngột ngạt. “Nơi này có lý do tồn tại của nó. Chúng ta chỉ cần tìm ra.”
Tôi gật đầu, nhưng cảm giác bất an vẫn bám riết. Từng bước đi càng khiến tôi cảm thấy bị theo dõi. Không phải bởi đôi mắt hữu hình nào, mà là thứ gì đó len lỏi trong không khí, đè nén từng hơi thở. Mỗi lần tôi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bóng tối im lặng chực chờ. Tôi cố dặn lòng, nhưng trái tim vẫn đập dồn dập.
Chúng tôi tiếp tục tiến vào sâu hơn, ánh sáng yếu ớt từ đèn pin của "hắn" rọi qua những kệ sách phủ đầy bụi. Từng cuốn sách rách nát nằm yên vị trên đó, như những chứng nhân câm lặng của thời gian. Nhưng điều khiến tôi không thể rời mắt là những biểu tượng kỳ lạ khắc sâu trên các bức tường.
Những ký tự ngoằn ngoèo uốn lượn theo một cách khó hiểu, tựa hồ chúng đang có sự sống riêng, đang âm thầm cất tiếng gọi từ một nơi xa xôi. Mỗi lần nhìn vào, tôi có cảm giác như có một giọng nói vô hình đang thì thầm bên tai, nhưng không thể nắm bắt được ý nghĩa.
“Hắn” đứng lặng trước một bức tường, ánh mắt như bị đóng đinh vào những ký hiệu. Tay “hắn” siết chặt chiếc đèn pin hơn. Tôi có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong từng hơi thở của “hắn”, dù vẻ ngoài vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. Có gì đó ở đây khiến “hắn” bối rối, dù không nói ra.
“Hắn” cúi người, quan sát một góc tường kỹ hơn. Tôi nhìn thấy một dấu hiệu kỳ lạ: một hình vẽ dạng xoắn ốc, tâm điểm của nó dường như đang hút lấy ánh sáng yếu ớt từ đèn pin. “Cái này trông quen không?” “hắn” hỏi, giọng nói có chút trầm ngâm. Tôi lắc đầu, nhưng trong thâm tâm, hình xoắn ốc ấy gợi lên một nỗi sợ mơ hồ, như thể tôi từng thấy nó đâu đó trong cơn ác mộng.
Ánh sáng đèn pin đột ngột chập chờn rồi tắt hẳn, nhấn chìm căn phòng vào bóng tối đặc quánh. Tôi cảm thấy như toàn bộ không gian sụp xuống, bao phủ lấy cơ thể, ép chặt đến mức không thể thở. Một làn gió lạnh phả qua tai, mang theo tiếng thì thầm mơ hồ.
“Này...” tôi thì thào, cố gắng không để giọng mình run rẩy. “Anh không thấy... có thứ gì đó ở đây sao?”
Không có câu trả lời. Chỉ có bóng tối. Bất ngờ, một tiếng động nhỏ vang lên phía sau tôi, tựa như tiếng cào nhẹ vào nền nhà. Tôi giật mình quay phắt lại, nhưng không thấy gì ngoài màn đen vô tận. Ánh sáng từ đèn pin bỗng bật sáng trở lại, nhưng dường như nó không còn đủ sức đẩy lùi bóng tối như trước.
"Hắn" tiến lại gần chiếc bàn đá ở trung tâm căn phòng. Trên mặt bàn là một chiếc cốc đá, được khắc đầy những ký hiệu giống với trên tường. Chất lỏng đen đặc trong cốc không phản chiếu ánh sáng. Thay vào đó, nó hút lấy ánh sáng, như một hố sâu không đáy. Không khí quanh tôi như đông đặc lại, và một cảm giác lạnh lẽo từ sâu trong tâm hồn ập đến.
“Đừng chạm vào nó,” tôi vội lên tiếng, nhưng không kịp. Bàn tay "hắn" đã chạm nhẹ vào chiếc cốc.
Ngay lúc đó, một làn sóng năng lượng vô hình quét qua căn phòng, khiến tôi lùi lại một bước. Bàn đá bắt đầu rung chuyển, và những biểu tượng trên đó phát sáng, tạo ra một thứ ánh sáng xanh kỳ dị. Trong chớp mắt, những bóng đen mờ ảo xuất hiện quanh chúng tôi. Chúng không có hình dạng rõ ràng, chỉ là những mảng bóng tối trôi nổi, nhưng tôi biết chúng đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
"Hắn" không hề chùn bước. Nhắm mắt lại một lúc, rồi mở ra, ánh nhìn đầy kiên định. Tôi thấy “hắn” lẩm bẩm gì đó, nhưng không thể nghe rõ. Dường như đang niệm một câu chú, hoặc một lời cầu khẩn.
Bóng tối xung quanh bắt đầu di chuyển, cuộn xoáy như một cơn bão. Những bóng đen tràn ra, lướt qua chúng tôi với tốc độ đáng sợ. Mỗi lần chúng chạm vào, tôi cảm thấy một cơn lạnh thấu xương, như thể chúng đang rút cạn hơi ấm từ cơ thể.
Tôi giơ tay định cầm lấy cánh tay “hắn,” nhưng cảm giác bề mặt da “hắn” nóng bỏng, như đang sôi sục trong nguồn năng lượng khó hiểu. “Này, dừng lại đi!” tôi hét lên, giọng nói vang vọng trong căn phòng, nhưng “hắn” không quay lại.
Tôi quay đầu về phía bóng tối đang vây quanh. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong tâm trí: không gian này giống như một cái bẫy. Những ký hiệu trên tường, chiếc cốc trên bàn đá, tất cả không chỉ để dẫn dụ mà còn để giữ lại bất kỳ ai dám bước vào.
Chợt, một tiếng vang lớn từ phía xa kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ. Tôi nhìn thấy một lối đi nhỏ bất ngờ xuất hiện trên tường. Ánh sáng xanh từ bàn đá chiếu thẳng vào lối đi, như mời gọi. “Hắn” dường như cũng nhận ra, quay đầu nhìn tôi, ra hiệu phải tiến về đó.
“Tôi không chắc... chúng ta có nên vào đó không,” tôi lẩm bẩm, nhưng đôi chân tôi vẫn cử động theo “hắn.” Không gian xung quanh bắt đầu biến đổi, tựa như là chúng tôi đang bước vào một thế giới khác, nơi mà những luật lệ thông thường không còn ý nghĩa.
Đăng bởi | hydra2002 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 8 |
Lượt đọc | 4 |